Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 265:(XXII). Montpellier (9)




Ông Daniel không nói nên lời mà chỉ nhăn mặt ú ớ. Bà Laura sợ hãi nhấc điện thoại gọi cho Pierre cầu cứu: “Con à, không xong rồi. Ba của Iris đang bị thương. Mau lên phòng mẹ đi.”

Điện thoại vừa cúp thì Pierre và Bảo Vy cùng Iris liền tức tốc chạy lên xem tình hình thế nào.

Một màn gây cấn trong phòng khiến ba người họ giật mình. Iris là người kinh hãi nhất. Cô không biết ba mẹ mình tại sao lại đối với nhau như vậy? Cô sợ hãi tái xanh mặt ngất đi tại chỗ. Cũng may, bên cạnh cô còn có Bảo Vy đỡ cô nằm xuống ghế sofa ở trong phòng. Còn Pierre thì nhanh chóng tiến hành xử lý và may vết thương cho ông Daniel. Bà Laura thở dài đem tấm drap mới đến thay cho tấm drap trải giường dính máu. Có Pierre ở đây thì bà cũng an tâm phần nào. “Lúc nãy chị định đánh nhẹ, ai ngờ đầu ông ta dễ vỡ như vậy. Đụng tí đã tét ra. Thật là báo hại mà! Làm người ta lo phát khiếp” - Bà Laura chậc lưỡi lắc đầu nghĩ thầm

Sau một hồi khâu khâu vá vá, Pierre đặt ông nằm xuống giường rồi ân cần nói: “Vết thương ở đầu của ba, con đã may lại nhưng để an toàn ba nên đi chụp hình não lại cho chắc. Sáng mai con sẽ đăng ký hẹn với bệnh viện rồi đưa ba đi.”

Ông Daniel chỉ ú ớ vài câu rồi nhắm mắt lại ngủ.

Một lúc sau khi được Bảo Vy tiêm Naloxone* thì Iris cũng tỉnh lại. Pierre cầm tay cô, khẽ hỏi: “Iris, em không sao chứ?”

Iris luôn miệng gọi: “Ba...ba...Pierre, ba của em sao rồi?”

Pierre vỗ nhẹ vào bàn tay cô rồi hôn nhẹ lên trán cô, rồi dịu dàng nói: “Ba em không sao. Anh đã may vết thương cho ông ấy. Sáng mai anh sẽ đưa ông đi lên bệnh viện ở thành phố để kiểm tra lại. Em an tâm.”

Iris thở phào nhẹ nhõm, cô ráng ngồi dậy tựa vào người Pierre khẽ nói: “Em muốn qua coi tình hình của ba.”

Pierre nghe vậy liền hỏi: “Em cảm thấy trong người thế nào?”

Iris khẽ đáp: “Em không sao. Pierre mau dìu em qua chỗ ba em đi.”

Pierre làm theo lời Iris dìu cô sang bên giường chỗ ba cô nằm. Ánh mắt cô xót xa khi nhìn thấy đầu ba mình bị băng bó. Sau, cô lại hướng mắt sang nhìn mẹ mình khẽ lắc đầu trách bà: “Mẹ à, bình thường hai người đấu khẩu thì cũng thôi đi. Giờ lại thêm cả đánh nhau vỡ đầu nữa. Hai người là ba mẹ của con nhưng sao nhất định phải một mất một còn như vậy.”

Tuy là lời trách nhưng giọng Iris nói như mếu. Có đứa trẻ nào muốn sinh ra trong một gia đình nhiều tranh cãi đến mức tan vỡ đâu. Cho nên nhìn ba mẹ mình như vậy Iris chỉ cảm thấy xót xa và tủi thân.

Mẹ cô thấy vậy liền đến dỗ dành cô và hứa rằng: “Ngoan nào con. Mẹ hứa sau này sẽ nhịn ông già thúi này. Sẽ không ra tay đánh ổng nữa mà sẽ nguyên vẹn đống gói gửi âng ta về cho con khốn kia.”

Tuy là lời an ủi con nhưng giọng bà Laura vẫn không ít hằn hộc và tức giận. Pierre thấy vậy cũng không biết nói thêm lời nào. Nhiều khi anh cứ tự hỏi không hiểu lúc đầu hai người này vì cớ gì mà đến với nhau.

Đêm đó, bà Laura phải nhường giường cho ông chồng cũ ngủ, còn bà thì nằm trên sofa. Giấc ngủ không tròn đầy khiến bà mơ màng nhớ về chuyện của rất nhiều năm trước. Nhớ kỹ nhất là cái đêm đầu tiên bà ở ké nhà người đàn ông tên Daniel ở gần trường Đại Học Montpellier.

Đêm đầu tiên ở Montpellier trong đời của bà chính là ngủ nhờ nhà người thanh niên da trắng vô tình gặp trên đường. Anh ta đã nhường giường ngủ cho Laura còn bản thân mình thì ra phòng khách ngủ. Cũng giống như đêm nay vậy, chỉ là vị trí đã được tráo đổi. Lúc ấy Laura cũng không sao ngủ được, phần vì lạ chỗ, phần vì lo lắng cho những ngày sắp tới khi mà tiền không có, giấy tờ cũng không. Cho nên cô cứ trằn trọc mãi đến nửa đêm thì liền thức dậy đi ra ngoài lấy nước uống. Tình cờ thay lúc bước ra khỏi phòng thì bắt gặp hắn cũng khó ngủ mà trằn trọc trên cái sofa nhỏ. Nhìn người đàn ông cao lớn nằm ngủ trên sofa bị thừa hai chân phải rủ xuống đất mà bà thấy động lòng.

Laura bước đến cúi đầu hỏi khẽ: “Anh không ngủ được sao?”

Daniel liền ngồi dậy, dụi mắt nói: “Chắc vì cái sofa này hơi cứng...”

Laura biết Daniel chỉ là tìm đại một lý do để đổ thừa thôi chứ cái ghế nhỏ hơn người hắn thì sao có thể nằm ngủ dễ dàng được. Lúc ấy Laura cũng không biết bản thân mình lấy đâu ra nhiều can đảm mà nói rằng: “Hay anh vào giường ngủ đi. Chúng ta lấy gối chặn lại ở giữa là được rồi.”

Laura vừa nói vừa ngại ngùng gải gải tai không chắc Daniel sẽ đồng ý lại sợ anh ta nghĩ sai về mình nhưng thực ra cũng không có cách nào tốt hơn. Điều Laura bất ngờ nhất là sau khi nghe mình đề nghị xong anh liền vui vẻ đồng ý, gật đầu cái rụp: “Được!”