Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 254:(XXII). Diên Vĩ (3)




Phan Lục Kha lắc đầu nói: “Hai thằng nhóc đó rất bám mẹ cho nên bảo mẫu hay bà nội bà ngoại chỉ chăm nó khi Bảo Hân bận việc thôi. Còn tụi nó mà phát hiện ra mẹ rảnh tay là chạy đến ngay.”

“Đó, nhìn xem, coi hai đứa nó chạy nhanh chưa kìa.” - Phan Lục Kha nói xong liền đưa tay chỉ về hướng của hai cậu nhóc nhà mình.

Ai nấy đều hướng mắt nhìn sang hai đứa bé sinh đôi giống nhau như hai giọt nước mang hai cái tên đáng yêu là Phan Lục Khang và Phan Lục Khanh. Càng lớn hai cậu nhóc nhìn càng giống bố. Tóc vàng hoa và da trắng nõn, khác hoàn toàn với lúc mới sinh. Lúc đó hai đứa nhóc lại trông giống mẹ nhiều hơn.

“Có con sinh đôi tuy cực nhưng niềm vui cũng gấp đôi. Tôi cũng rất mong có một đôi song sinh giống cậu đó.” - Pierre nhìn hai cậu nhóc con của Phan Lục Kha thì liền cảm thán.

Nghe Pierre nói vậy, Phan Lục Kha cũng cười nói: “Nhanh thật! Mới mùa hè năm trước cậu còn nói không muốn nghĩ đến chuyện kết hôn chỉ muốn một lòng nuôi dạy David nên người. Thật không ngờ, năm nay chúng tôi lại được tham gia hôn lễ của cậu, lại còn hay tin vợ cậu mang thai nữa. Đúng là không ngờ mà!”

Pierre cười cười gật đầu nói: “Đúng là cuộc đời khó đoán. Năm ngoái sau khi tham dự tiệc đầy năm của con cậu xong tôi lái xe về bệnh viện vì có hẹn với bệnh nhân. Không ngờ giữa đường gặp được Iris.”

Cả đám đàn ông đứng xung quanh Pierre, say sưa nghe anh kể chuyện tình cờ bắt được “ngôi sao” của mình. Còn phía bên Iris, cũng không thiếu mấy người phụ nữ vây quanh cô chia sẻ kinh nghiệm lần đầu mang thai.

Người phụ nữ sinh hai con như Hạ Lê là nhiều kinh nghiệm nhất hội. Đứa bé trên tay cô sau khi bú no thì ngủ say trông rất đáng yêu. Iris lấy tay khẽ chạm vào tay chân của đứa bé trên tay Hạ Lê rồi mơ màng nghĩ đến lúc con mình chào đời cũng đáng yêu như vậy thì lòng cô bỗng vui sướng đến lạ. Hạ Lê đặt đứa bé vào nôi rồi thủng thỉnh ngồi xuống nói chuyện với bạn bè.

“Lần đầu sinh con quả thật có nhiều lo lắng nhưng đến đứa thứ hai thì chị cũng tự tin hơn. Mặc dù cực nhưng hạnh phúc lắm. Giờ thì anh Giang lại muốn có thêm đứa nữa cho vui cửa vui nhà. Cho nên em đừng lo lắng gì hết, giữ cho tinh thần thoải mái là trên hết.” - Hạ Lê vừa vỗ nhẹ vào bàn tay Iris vừa chia sẻ.

Bảo Vy cũng góp phần nói thêm: “Chồng em là bác sĩ cho nên chắc chắn anh ấy sẽ biết cách làm sao để chăm sóc em tốt nhất.”

Bảo Hân lúc này cũng lên tiếng: “Nếu chị muốn chăm sóc thai nhi theo cách của phương Đông thì có thể đến phòng khám của em.”

Nói rồi Bảo Hân liền mở ví cầm tay lấy ra danh thiếp phòng khám của cô ra đưa cho Iris. Cô không quên than trách rằng: “Lúc mới mở cửa phòng khám em cũng định làm giống như tiệm thuốc của ba em ở Việt Nam vậy đó. Khám bệnh và bốc thuốc cho tất cả mọi người, mang lý tưởng hành y cứu đời. Nhưng vì em có ông chồng ghen quá không để em khám bệnh cho nam giới thành ra lâu dần chỉ có thể chuyển hướng kinh doanh qua khám cho phụ nữ và trẻ em.”

Iris nghe thấy liền tròn mắt rồi khẽ liếc mắt nhìn sang anh bạn thân của chồng mình. Xét về tuổi tác thì Phan Lục Kha so với Bảo Hân cũng giống như Pierre so với cô. Mấy người cưới được vợ trẻ đẹp mà không ghen tuông cấm đoán. Có lẽ chấc chỉ có mỗi mình chồng cô là thông cảm và ủng hộ cho sự nghiệp diễn xuất của vợ thôi. Nghĩ đến đây, Iris thấy mát cả lòng.

Bảo Vy nghe thấy cũng tủm tỉm cười ông anh chồng bá đạo của cô. Giọng vui vẻ, Bảo Vy cũng góp vào câu chuyện của Bảo Hân: “Vì anh hai quá yêu em đó. Sợ mất nên phải phòng.”

Bảo Hân thở dài so sánh: “Sao anh rể không đối với chị như vậy? Chị muốn mổ ai thì liền đem người đó ra mổ. Anh rể có cấm đoán gì đâu. Nhìn chồng em hiền lành như vậy mà bá đạo chuyên quyền lắm đó.”

Bảo Vy nghe vậy liền giải thích: “Đông Y và Tây Y khác nhau. Với lại chị cũng không chuyên trách chuyện thăm khám trực tiếp cho bệnh nhân như em. Lúc bệnh nhân được đưa vào phòng mổ thì khác nào cái xác. Tính chất công việc rõ ràng là khác nhau. Với lại anh hai là người tài giỏi quyết đoán, lại đứng đầu tập đoàn lớn, có tính chuyên quyền cũng là bình thường. Lúc em ở gần chăm sóc anh ấy em đã biết chuyện này rồi, cũng cam tâm tình nguyện mà. Giờ còn than trách gì?”

Bảo Hân nghĩ lại lúc hai người mới ở bên nhau, lúc đó cô đã hứa phó thác cuộc đời mình cho người đàn ông này, thành ra luôn coi hắn là bầu trời của mình. Đến tận bây giờ cô cũng không hối hận.

Bảo Hân chu mỏ nhu hòa nói: “Em đâu có than thở gì đâu. Chỉ giải thích lý do vì sao “bà lang” như em lại phân biệt đối xử với bệnh nhân thôi.”

Hạ Lê lúc này cũng nói thêm vào: “Phòng khám Đông Y chuyên cho phụ nữ làm ăn cũng rất tốt mà. Hãy để các bệnh nhân nam cho phòng khám khác.”