Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 236:(XIX). Thử thách (10)




Sáng hôm đó là một ngày nắng đẹp. Ai nấy ở Mĩ cũng đều đang tất bật chuẩn bị cho lễ Tạ Ơn. Mẹ Iris nhân dịp này cho nhân viên nghỉ sớm rồi tất tả chạy vào bệnh viện thăm cô. Dù rất bận rộn cho các hoạt động của công ty nhưng tối nào bà cũng vô thăm cô một lúc mới có thể an tâm về nhà ngủ. Hôm nay được ngày về sớm, bà muốn ở bên con gái nhiều hơn. Bao năm qua bà một lòng đấu với ba của cô cho nên giao cô cho bà nanny Amanda. Hóa ra lại là hại con gái của mình.

Lúc bà bước đến hành lang phòng bệnh của Iris thì nhìn thấy chồng cũ của mình đang đứng bên cửa sổ len lén nhìn con gái. Đã quá lâu rồi bà không mặt đối mặt vứi người đàn ông này, nhìn qua nom ông ta cũng đã già.

“Tóc trắng hoa râm, lưng còng da nhăn. Thật là quá xấu!” - Mẹ của Iris đã nghĩ thầm như vậy.

Bà chỉnh lại đầu tóc, thẳng người cao ngạo bước đến cửa phòng bệnh của con gái, nói khẩy: “Tưởng ai xa lạ, hóa ra là tổng giám đốc nổi danh thất bại Daniel Burrow.”

Ba của Iris, ông Daniel luôn chọn cái giờ mẹ của cô không đến để lén thăm con nhưng trời xui đất khiến hôm nay lại đụng mặt người đàn bà ngạo mạn nhất nước Mĩ.

Ông cũng không vừa, kiểu người đàn ông được giáo dục trong gia đình tri thức có cái tôi rất cao làm sao chịu nổi phụ nữ múa gươm múa giáo trước mặt mình, lên tiếng: “Hóa ra là người phụ nữ đanh đá nhất nước Mĩ, tự cho mình là giỏi nhưng lại rất cô đơn, Laura Bava.”

Mẹ Iris, bà Laura nhếch môi cười tiếp tục buông lời xúc phạm ông Daniel: “Tôi cô đơn là bởi vì tôi đã sai lầm kết hôn với một người chồng mặt người dạ thú, ngoại tình đáng xấu hổ. Đến giờ này ông còn có mặt mũi đến đây gặp Iris sao? Thân làm cha không chăm sóc được cho con thì thôi còn báo hại nó. Cuộc đời của chính bản thân mình thì cũng chỉ toàn thất bại với thất bại.”

Bà Laura nói đến đây, liền quay sang nhìn ông Daniel, nhếch môi cười khẩy, tiếp tục buông lời nhục mạ: “ Tôi khuyên ông nên rời khỏi đây để tránh cái sự ngu dốt thất bại của ông lan sang tôi và con. Tôi nói cho ông biết, tôi ghét nhất là ngửi phải mùi vị của sự thất bại.”

Nói xong bà Laura mở cửa bước vào phòng rồi đóng sầm cửa lại. Ông Daniel có lòng đếm thăm con mà bị bà ta nhục mạ thì rất cay cú. Ông không kiêng dè mở cửa bước theo sau bà.

Bà Laura thấy vậy liền lớn tiếng quát nạt: “Tên đàn ông đáng kinh bỉ này, ai cho ông vào phòng bệnh của con gái tôi?”

Ông Daniel cũng không vừa, ông lớn tiếng gắt lại: “Iris cũng là con của tôi, bà có quyền gì không cho tôi vào phòng gặp nó. Tôi nhịn thì cũng đã nhịn bà lâu lắm rồi.”

Bà Laura lại bắt đầu lôi ra những chuyện xưa cũ, về quyền nuôi con và quyết định của toà án ra lý lẽ với ông Daniel. Còn ông cũng biện luận lại là Iris đã quá mười tám tuổi không cần sự bảo hộ của bà và quyết định của tòa án năm đó đến nay cũng không còn giá trị. Bà Laura lại nói rằng vì quyết định năm đó không còn giá trị nên ông mới còn có cơ hội gặp Iris khi cô muốn, nếu không thì đừng hòng.

Mỗi người một câu, miệng lưỡi ai cũng như lưỡi dao nhọn cắt xé đối phương không buông. Đến cuối cùng cả hai đều không giữ được bình tĩnh liền cầm đồ ném vào nhau. Lúc đầu là túi xách, sau là dép guốc rồi ly tách, bình hoa. Chẳng mấy chốc phòng bệnh rộng rãi sang trọng tao nhã biến thành bãi chiến trường ẩu đả khiến người bệnh cũng phải mở mắt.

Iris nghe tiếng ồn ào xung quanh thì thấy đầu rất đau. Cô ư a vài tiếng rồi lấy tay chạm vào đầu mình. Sự tỉnh lại của Iris khiến ba mẹ cô ngừng ẩu đả với nhau. Cả hai lao nhanh về phía giường bệnh hỏi han đủ chuyện khiến Iris chưa kịp hiểu gì cũng chưa kịp nghe gì chỉ thấy tai mình ong ong, quờ tay thế nào lại trúng vào nút gọi y tá.

Chưa đầy nửa phút họ đã chạy đến phòng bệnh của Iris. Đồng thời thông báo cho Pierre biết là cô đã tỉnh. Anh đang trên đường lái xe đi ra sân bay đón ba mẹ anh. Lúc nghe tin này, anh liền quay lại bệnh viện ngay.

Mười lăm phút sau, anh đã có mặt tại cửa phòng bệnh của cô. Anh nhìn thấy Iris nằm mở mặt nhìn mọi thứ xung quanh thì khuôn mặt liền hiện ra nụ cười. Đôi mắt màu xanh olive đẹp đẽ bỗng trở nên rạng rỡ hơn bao giờ. Anh tiến lại cầm tay Iris khẽ hôn nhẹ nhưng cô lại không ưng thuận mà rút tay về.

Ba mẹ Iris lúc này cũng không ai dám nói lời nào nữa. Nhìn qua căn phòng bừa bộn thì Pierre đoán được chuyện gì đã xảy ra. Anh không trách họ, cũng không quan tâm chuyện của họ. Trong mắt anh sự bình phục của Iris là quan trọng nhất.

Anh đeo ống nghe và bắt đầu khám cho cô. Iris không có phản ứng vui mừng hay tỏ ra phấn khởi khi nhìn thấy anh. Trước sau cô chỉ ngơ ngác nhìn anh như một người xa lạ.

Pierre khẽ hỏi: “Iris, em có thấy chỗ nào bị đau không?”

Iris lấy tay sờ vào đầu và nói: “Đầu tôi đau lắm.”