Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 218:(XVIII). Bí mật hé lộ (2)




Mẹ của Iris liền lắc đầu lia lịa, phản bát: “Không được, cậu không thể đưa nó vào bệnh viện tâm thần được. Ở trong đó làm sao con bé chịu nổi. Nó chỉ là lâu lâu phát bệnh mà thôi. Cậu không thể nhốt nó lại được.”

Pierre chậc lưỡi, thở dài từ tốn nói: “Iris là vợ của cháu. Cháu đã nhận định suốt đời này chỉ ở bên cô ấy, làm sao có thể để cô ấy rời xa cháu. Xin bác hãy bình tĩnh một chút và tin rằng cháu yêu cô ấy rất nhiều.”

Sau khi được Pierre trấn an thì mẹ của Iris lúc này cũng bớt phần căng thẳng. Tuy nhiên bà vẫn lo sợ Pierre sẽ đưa con gái bà vào nhà thương điên cho nên hết lời van nài: “Nếu cậu đã biết bệnh tình của nó thì hãy trả nó về cho tôi. Làm ơn đừng nói ra chuyện này và buộc nó phải đến nhà bệnh viện. Con bé từ nhỏ tính tình đã rất yếu đuối và dễ tổn thương. Nó sẽ không chịu nổi khi phải đối mặt sự thật này.”

Pierre bỏ qua những lời van nài khẩn thiết của mẹ Iris, ánh mắt anh chân thành nhìn bà điềm đạm nói: “Xin bác hãy hiểu rằng, khi đã nhận định Iris là vợ thì cháu phải có trách nhiệm chăm sóc cô ấy suốt đời. Cháu tuyệt đối sẽ không để Iris bị tổn thương cũng không giao cô ấy cho ai. Với tình hình hiện nay của Iris thì chỉ có thể ở bên cạnh cháu cô ấy mới có được sự trị liệu tốt nhất. Cháu tin với chuyên môn của mình thì cháu sẽ sớm tìm ra cách thức chữa trị tốt nhất cho cô ấy.”

“Cậu có chắc không?” - Mẹ Iris bán tín bán nghi lần nữa hỏi lại. Đến giờ phút này bà vẫn không thể nào tin được con gái bà chỉ trong mấy ngày bà đi công tác đã kết hôn với người đàn ông vừa quen biết. Cuộc đời này của bà trải qua bao sóng gió, bà chưa từng tin tưởng cũng như chưa từng thấy ai tốt. Vậy mà con gái bà sao lại dễ dàng tin tưởng người khác như vậy? Liệu cậu bác sĩ này có đáng tin hay không?

Pierre nhìn ra được tất cả những băn khoăn của mẹ Iris nhưng anh không chứng tỏ cũng không thể hiện điều gì, chỉ mỉm cười gật đầu đáp: “Chắc chắn.”

Tảng đá trong lòng mẹ Iris phút chốc nhẹ đi, tuy nhiên bà vẫn thăm dò Pierre: “Theo cậu con gái tôi bị bệnh gì?”

Pierre nheo mắt nhìn bà rồi gật gù hỏi lại: “Cháu cũng muốn hỏi bác chuyện này. Mong bác thành thật kể lại. Lần đầu tiên Iris phát bệnh là từ khi nào?”

Mẹ của Iris nghe xong câu hỏi liền thở dài, đều đều giọng kể lại: “Năm con bé năm tuổi, tôi phát hiện ra ba nó ngoại tình với người giúp việc. Tôi đã quyết định ly hôn và đưa con bé rời đi. Con bé rất thương ba của mình cứ đòi gặp ông ta nhưng cái tên “lòng lang dạ thú” đó không thèm gặp nó. Đến tận tám năm sau, hắn vì muốn lấy được sự ủng hộ của tôi đối với ngân hàng để vay một số tiền giúp hắn vượt qua khó khăn mà đã đem Iris ra làm “thuốc trị bách bệnh”. Hắn đến trường tìm con bé rồi đón nó về nhà chơi mấy ngày. Tôi như phát điên lên vì chuyện này. Vội vã bay từ nước ngoài về Los Angeles tìm con bé. Lúc tôi đến được biệt thự của hắn thì đã thấy đứa con gái bé bỏng của mình ngồi trong một góc ánh mắt mơ hồ vô định lảm nhảm. Mãi cho đến khi thấ´y tôi, con bé mới òa khóc chạy đến ôm tôi. Con bé lúc đó mới mười ba tuổi. Bác sĩ nói nó không bị ngược đãi, cơ thể vẫn bình thường. Nhưng tôi không biết cái đám người đó đã làm gì khiến nó trở nên thất thần như vậy. Cũng từ đó về sau, tôi đã liên hệ với tòa án ra lệnh cấm chặn mọi cách liên lạc và gặp gỡ của hắn đối với con bé cho đến khi con bé đủ mười tám tuổi. Ngoài những lúc con bé nhớ ba nó và hẹn hắn đi uống nước ra thì chưa bao giờ nó đấn căn nhà đó lần nữa. Tôi cũng không hiểu tại vì sao mà con bé cứ ám ảnh chuyện đó mãi không thôi khiến cho nó càng ngày càng không khống chế được hành vi của mình. Cứ thích làm những trò quái dị, đến khi phát bệnh thì còn khủng hoảng hơn.”

Qua lời kể của mẹ Iris, Pierre sơ bộ hiểu được hoàn cảnh của gia đình cô. Có lẽ vì điều này mà cô từng nói với anh rằng cô thích có một gia đình. Pierre nghe qua càng thấy yêu thương Iris nhiều hơn. Nếu như số phận đã an bày cho anh gặp cô thì hãy để anh vươn vòng tay của mình ra che chở cho cô.

Pierre gật gù ghi nhớ lại từng lời mẹ Iris kể, anh lần nữa hỏi lại: “Bác có nhớ lần đầu tiên Iris phát bệnh là khi nào không?”