Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 217:(XVIII). Bí mật hé lộ (1)




Đáng tiếc, Iris không thể cùng Pierre trải qua những giây phút ấm áp êm đẹp như vậy lâu hơn. Khi mẹ cô đi công tác về và nghe bà Amanda nói lại thì đã giận xanh người. Bà tức tốc đi thẳng đến văn phòng của Pierre và nóng lòng xông vào mặc cho các y tá ngăn cản lại.

Pierre chờ bệnh nhân rời đi rồi thong thả bước ra mời mẹ của Iris vào. Trước mặt anh là một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, gương mặt của bà trẻ hơn sự tưởng tượng của Pierre. Vẻ trang trọng quý phái của bà giúp Pierre hiểu được vì sao Iris lại xinh đẹp hớp hồn đến vậy.

“Cậu là người dụ dỗ con gái tôi có phải không?” - Người phụ nữ trước mặt Pierre lên giọng đặt thẳng vấn đề.

Pierre pha xong cốc trà, đặt xuống bàn cho bà rồi ngồi xuống đối diện lịch sự và điềm nhiên đáp: “Bác là mẹ của Iris phải không? Cháu cũng rất muốn đến tìm bác nhưng vì chưa thu xếp được thời gian cho nên vẫn chưa thể gặp được. Mong bác bỏ qua.”

Mẹ của Iris nghe xong cũng dịu đi phần nào, tuy nhiên bà vẫn không vui vì chuyện Iris bỏ nhà đến sống cùng Pierre. Cho nên liền nói ngay với giọng hằn hộc: “Tôi không cần biết cậu là ai nhưng cậu dụ dỗ con gái tôi bỏ nhà ra đi. Tôi sẽ kiện cậu.”

Pierre nghe thấy sự tức giận của bà thì chỉ an nhiên giải thích: “Cháu không dụ dỗ Iris, cháu và cô ấy là yêu nhau thật lòng. Tụi cháu đã đi đăng ký kết hôn. Cháu tin là rất nhanh thôi chúng cháu sẽ nhận được giấy chứng nhận kết hôn và sẽ tổ chức hôn lễ ngay sau đó.”

Nghe đến đây mẹ Iris như muốn tăng xông máu. Bà không thể tin được quyết định nóng vội và nông nỗi của con mình. Pierre so với con gái bà tuổi tác lớn hơn quá nhiều. Chuyện đó thì cũng thôi đi nhưng kết hôn là chuyện lớn, chưa biết được người ta bao nhiêu đã vội vàng đồng ý trao thân cả đời. Thật là không sao chịu nổi.

Mẹ của Iris gần như bật dậy khỏi ghế. Bà không tin được vào tai mình và không giữ được bình tĩnh cho nên đã chỉ ngón tay vào mặt và mắng Pierre hết lời: “Cậu thật quá đáng! Còn dám bày cả trò này để giữ con gái của tôi. Cậu có biết cậu đang làm cái gì hay không? Tôi sẽ bắt cậu bồi thường danh dự và thiệt hại cho con gái tôi. Cậu phải ra tòa.”

Pierre yên tĩnh nhìn người phụ nữ xinh đẹp người Ấn Độ trước mặt mình. Bà có vẻ không giữ được bình tĩnh cho nên có những phản ứng kích động. Sau khi đợi bà nói xong và bình tĩnh ngồi xuống ghế, Pierre mới từ tốn giải thích: “Cháu và Iris thật lòng yêu nhau. Chuyện kết hôn vội vã có thể khó chấp nhận với gia đình hai bên nhưng Iris muốn như vậy và cháu chiều lòng để cô ấy vui.”

Mẹ của Iris không ngờ người đề nghị kết hôn là con gái bà. Bà không thể tin được chuyện này cho nên mất bình tĩnh lớn tiếng với Pierre: “Cậu nói láo! Con gái tôi là siêu sao màn bạc sao có thể chịu lấy một tên bác sĩ quèn như cậu? Mau đưa nó về trả lại cho tôi ngay.”

Trong cuộc đời của Pierre, trước nay chỉ quen nghe người ta ca tụng mình. Anh là một bác sĩ tài giỏi, là ngôi sao sáng của khoa ngoại thần kinh. Xuất thân từ gia đình tri thức, tài năng lại hơn người cho nên hứng chịu sự nhục mạ của mẹ Iris là việc vượt quá sức chịu đựng của anh.

Hai bàn tay anh nắm chặt, ánh mắt cương quyết đối mắt với mẹ của Iris, kiêng định nói: “Xin lỗi, cháu không thể đưa Iris về lại cho bác được. Cô ấy là vợ của cháu, pháp luật ủng hộ cho chuyện cô ấy sống cùng cháu. Hơn nữa, Iris đang có bệnh và cô ấy cần cháu. Vào lúc này cháu không thể để cô ấy một mình.”

Mẹ của Iris nghe Pierre đề cập đến bệnh của con gái bà thì bà lập tức sựng lại. Gương mặt quý phái tức khắc lộ rõ vẻ hoảng sợ, lắp bắp nói: “Cậu...cậu... đã biết chuyện này... rồi sao?”

Nghe câu hỏi của mẹ Iris, Pierre liền đoán ra rằng bà vốn biết bệnh tình của Iris nhưng che giấu. Cho nên anh nhíu mày nghiêm giọng hỏi lại: “Bác phát hiện ra bệnh của cô ấy từ khi nào?”

Mẹ Iris không trả lời anh mà chỉ lắc đầu như không tin được, lần nữa hỏi lại: “Cậu biết con bé có bệnh mà vẫn ở bên nó sao?”

Giọng của mẹ Iris tràn đầy bi thương, không còn là giọng điệu căng thẳng dữ tợn nữa mà thoáng chốc đã như già đi rất nhiều, nghẹn ngào nói: “Con bé sẽ bị điên. Bác sĩ chuyên khoa tâm thần mà chúng tôi đi khám đã nói như vậy. Tôi đã đau khổ và dằn vặt suốt mấy năm trời không dám nói cho nó hay. Đứa con gái duy nhất của tôi, tại sao lại khổ như vậy?”

Pierre chưa kịp trả lời câu hỏi của bà thì đã nghe bà kêu than hết lời. Anh kiên nhẫn chờ bà bình tĩnh lại, khẽ đẩy nhẹ hộp khăn giấy về phía bà rồi chậm rãi giải thích: “Cháu đã chuyển hồ sơ bệnh án của Iris về Pháp cho ba mẹ cháu, những giáo sư khoa tâm thần học hàng đầu hiện nay. Họ nói rằng bệnh của Iris không đến mức bị điên như bác nói nếu như được chữa trị đúng cách.”