Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 215:(XVII). “Nơi nào có anh thì nơi đó là nhà của em” (6)




Iris nghe Pierre dùng những lời ngọt ngào gọi mình thì trong lòng tràn ngập vui sướng. Cô liền gật đầu đồng ý giúp chồng quảng cáo. Pierre thấy Iris chịu đi chụp X quang thì hài lòng nói: “Vậy anh sẽ sắp xếp ngày để em đến bệnh viện để chụp. Rất nhanh em sẽ được nhìn thấy về bộ não của mình.”

Iris mơ hồ nhắm mắt ngủ nhưng vẫn cố trả lời anh rằng: “Em hy vọng bức ảnh sẽ nổi tiếng để tất cả mọi người đều biết em có một người chồng tài giỏi.”

Cô hoàn toàn không chút nghi ngờ vì sao người đang khỏe mạnh lại phải đi chụp não. Tất cả mọi thứ Iris đều phó thác và tin tưởng Pierre rồi an tâm ôm lấy anh khẽ đi vào giấc mộng xuân.

Pierre nhắm mắt thở dài nhìn thấy Iris ngủ say ngon lành không chút hoài nghi. Ngay từ khi phát hiện bản thân mình yêu cô, anh đã tự hứa sẽ không gạt Iris nhưng hoàn cảnh này anh không thể làm khác được. Anh rất nôn nóng muốn có được hình chụp não bộ của cô để có phương pháp chữa trị tốt nhất cho cô. Giai đoạn này tuyệt đối không thể kích động đến Iris tránh cho cô rơi vào trạng thái ngủ lịm đi.

Anh cúi xuống hôn lên đôi má của cô, rồi khẽ nói: “Xin lỗi vì đã nói gạt em nhưng anh không còn cách nào khác. Em có thể trách anh, ghét anh nhưng em phải là người khỏe mạnh trước tiên. Sức khỏe của em là điều anh quan tâm hàng đầu hiện nay. Iris, anh hứa với em, anh sẽ dốc hết sức chữa trị cho em. Đừng sợ!”

...

Sáng hôm sau, như định ước, anh cùng Iris làm hồ sơ đăng ký kết hôn. Phòng đăng ký địa phương đã làm hồ sơ và hẹn ngày để họ lên ký hôn thú. Sau đó, Pierre đến bệnh viện làm việc còn Iris quay về nhà thu dọn đồ đạc để chuyển đấn sống cùng Pierre. Mẹ của cô vừa đi châu Âu về lại đi tiếp châu Úc. Bà bận rộn cho các kế hoạch kinh doanh của mình đến nỗi Iris lâu rồi cũng không được gặp bà. Còn bà Amanda thì cứ ngỡ cô đi đóng phim xa nên thu dọn đồ đạc và mang vali đi vài ngày.

Đến khi ra cổng, Iris mới nói với bà rằng: “Nanny à, con sẽ dọn snag nhà của Pierre để ở. Hai đứa con đã quyết định kết hôn cùng nhau. Khi nào mẹ con về Mĩ con sẽ nói với mẹ để bàn ngày cưới. Còn ba con, có lẽ ông ấy sẽ không quan tâm con đâu.”

Bà Amanda nghe xong liền chấn động như nghe tin dữ. Bà vội vã khuyên ngăn: “Cô chủ à, tại sao cô lại vội vàng kết hôn như vậy? Người đàn ông đó thực sự không xứng với cô. Cậu ta quá lớn tuổi lại có con riêng...”

Bà Amanda chưa nói hết thì Iris đã chặn lại: “Nanny à, con chưa từng coi trọng chuyện xứng hay không. Trong lòng con anh ấy là người tốt nhất, hoàn mĩ nhất và con cũng chỉ yêu mỗi mình anh ấy. Nanny không cần khuyên con nữa. Trừ khi anh ấy bỏ rơi con chứ con tuyệt đối sẽ không rời xa anh ấy.”

Bà Amanda nghe xong liền lắc đầu thở dài, trong mắt ánh lên nhiều suy nghĩ phức tạp. Bà biết không thể khuyên được Iris cho nên chỉ có thể nói: “Cậu ta dám bỏ rơi cô sao? Cô chủ của tôi vừa xinh đẹp, nhân hậu, danh giá và trẻ trung như vậy. Ai có thể cưới được cô đây?”

Iris nhẹ mỉm cười trước lời tung hô của bà Amanda, cô gật đầu chào bà rồi lái xe rời đi. Dinh thự xa hoa nhưng lạnh lẽo này bao năm chưa từng cho cô cảm giác giống một gia đình như những quyển sách vẫn thường hay nói. Chỉ khi cô ở cùng Pierre và David cô mới cảm thấy thực sự được sống. Hai người họ và nay có thêm cô nữa vốn không có chút huyết thống nhưng hợp lại với nhau thì thật ấm áp biết bao.

Từ ngày Iris dọn về sống cùng Pierre, anh đã không còn tất bật đi rước con và chạy vào siêu thị mua bữa tối nữa. Iris thích cảm giác đến khi chiều muộn chờ David ở cổng trường để đón cậu bé. Mỗi lần nhìn thấy “mẹ Thỏ” cậu đều phấn khích kêu lên, còn các bạn khác cũng rất ganh tị với cậu. Iris yêu thương dang vòng tay đón cậu bé vào lòng và bồng bế như con ruột của mình. David nghe Theo lời của Pierre cũng gọi cô là “mẹ”. Ở độ tuổi trẻ như Iris được nghe tiếng “mẹ” này tuy có phần lạ lẫm nhưng cũng ngọt ngào biết bao.

Bữa cơm tối giản dị bao quanh bởi tiếng cười nói của hai cha con Pierre khiến lòng Iris cảm thấy đủ đầy. Ước mơ về một gia đình hạnh phúc giản đơn bao lâu nay trong lòng cô nay như đang diễn ra trước mắt. Cuộc sống của một ngôi sao nổi tiếng như Iris trong mắt nhiều người là một ước mơ lớn nhưng đối với cô thì chỉ cần được mãi như bây giờ là cô đã mãn nguyện.

Đêm đó, trước khi đi ngủ, Pierre nói với cô rằng anh đã sắp xếp được thời gian để chụp não cho cô. Iris không hề nghi ngờ gì, vui vẻ theo anh đến bệnh viện chụp não. Sau khi có kết quả chụp não của Iris, Pierre lập tức triệu tập một hội đồng y khoa trong bệnh viện để xem xét tình hình. Anh lo lắng đến mức không thể chờ hơn được mà họp liên tục suốt nhiều tiếng đồng hồ để tìm ra giải pháp.