Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 214:(XVII). “Nơi nào có anh thì nơi đó là nhà của em” (5)




Iris cười cười nói: “Con gái bây giờ mặc áo hở rốn rất nhiều, cũng đâu có gì đặc biệt.”

Pierre lại nói: “Nhưng anh nhìn thì đã thích.”

Iris lấy tay đấm yêu vào lưng anh, kêu lên: “Anh thật xấu, khi đó đã để ý người ta.”

Pierre cười lớn nói: “Anh cũng là đàn ông, em lộ ra phần nào thì anh nhìn phần đó nhưng anh không chiếm lợi của em. Do em sau đó cứ thích đến gây chuyện với anh rồi chiếm lợi của anh cho nên anh ngại gì mà không chiều lòng em.”

Nghe xong những lời có vẻ nghiêm túc nhưng không đứng đắn của Pierre thì Iris liền nhảy cẩng lên, mắng yêu anh: “Anh là đồ xấu, ma háo sắc. Nhìn mặt tử tế nghiêm túc mà lại toàn nghĩ chuyện xấu xa.”

Pierre nghe xong nhướng mày, kéo Iris nằm xuống giường hôn lên môi cô một lúc rồi thỏ thẻ: “Đàn ông không xấu phụ nữ sẽ không yêu.”

Iris nghe xong liền bĩu môi nói: “Làm gì có chuyện đó. Em chỉ yêu người tốt thôi. Anh là người đàn ông tốt nhất trên đời.”

Pierre mỉm cười, khẽ vuốt những sợi tóc trên vầng trán cao của cô rồi nhẹ nói: “Cám ơn em vì đã xuất hiện trong cuộc đời tẻ nhạt này của anh.”

Đôi mắt Iris long lanh, nhẹ chớp động rồi nói khẽ: “Ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé. Em sẽ về nhà lấy quần áo và giấy tờ tùy thân rồi chuyển sang đây ở với anh.”

Pierre nghe xong liền mỉm cười đồng ý: “Chỉ cần em thích, anh sẽ chiều theo em.”

“Pierre à, anh thật tốt quá đi.” - Iris vui vẻ mỉm cười dịu dàng nói.

Tiếp theo lời cô, Pierre cũng cẩn trọng đặt yêu cầu: “Bệnh viện của anh sắp hoàn tất việc lắp đặt một cái máy chụp đa chiều mới nhất. Đây là dòng sản phẩm chụp não tiên tiến và hiện đại nhất hiện nay. Anh đã phải cố gắng rất nhiều mới trang bị được nó cho bệnh viện của anh. Iris, anh muốn em là người đầu tiên thử máy có được không?”

Iris thấy lạ liền nheo mắt hỏi: “Sao tự nhiên đang nói chuyện yêu đương anh lại chuyểns nag chuyện công việc vậy?”

Iris nghiêng đầu thắc mắc: “Với lại anh trang bị được máy chụp tốt cho bệnh viện thì sao lại liên quan đến chuyện muốn em đi chụp thử?”

Pierre vốn không muốn cho Iris biết chuyện anh cần lấy phim chụp não của cô để chẩn đoán bệnh cho nên nghĩ ngợi một chút liền nhớ ra một câu chuyện, anh chậm rãi nằm xuống cạnh cô rồi bắt đầu kể: “Trong ngành y có một câu chuyện như thế này. Vào năm 1895 có giáo sư vật lý người Đức tên là Wilhelm Rontgen, ông ấy là người đầu tiên tìm ra tia X và đưa nó vào ứng dụng trong ngành Y để giúp cho các bác sĩ chuyên ngành giải phẫu học có thể nhìn rõ các phần bên trong cơ thể từ đó chuẩn đoán bệnh tốt hơn. Như em biết thì đến ngày nay kỹ thuật chụp X quang vẫn rất phổ biến và là nền tảng để phát triển các kỹ thuật khác như chụp CT (cắt lớp). Các kiểu chụp này đều dùng tia phóng xạ cho nên nó không tốt cho người bệnh, nếu không được sự đồng ý của bác sĩ thì không được chụp.”

Nghe Pierre nói vậy, Iris càng băn khoăn: “Vậy sao anh lại còn muốn em chụp?”

Pierre mỉm cười, khẽ vuốt má cô rồi nhẹ nhàng giải thích: “Anh vẫn chưa kể hết về ông Wilhelm Rontgen này. Khi ông ấy cho xuất bản công trình về kỹ thuật chụp X quang thì em có biết bức ảnh đầu tiên ông ấy chụp là của ai không?”

Iris khẽ lắc đầu đáp: “Em học Vật Lý không giỏi đâu, Y học cũng không biết gì cả.”

Pierre cười cười rồi mím môi trả lời: “Bức ảnh X quang đầu tiên ông ấy chụp cũng là bức ảnh X quang đầu tiên trên Thế Giới là của vợ ông ấy.”

Nghe Pierre nói đến đây Iris liền kinh ngạc hỏi: “Thật sao?”

Pierre khẽ gật đầu xác nhận: “Hoàn toàn là thật. Khi đó ông ấy đã chụp bàn tay trái đeo nhẫn cưới của vợ mình. Bức ảnh đó sau này rất nổi tiếng, nó còn hiện rõ chiếc nhẫn đính hôn kim cương ở ngón áp út trên tay bà ấy cùng với mấy khớp xương nổi rõ. Vợ của Wilhelm Rontgen sau khi nhìn tấm hình này đã nói rằng giống như được nhìn thấy cái chết của mình. Câu nói này đã nói ra đúng bản chất của việc chụp X- quang. Đó là nhìn thấy xương và các bộ phận phía sau da thịt. ”

Iris nghe đến đây liền phá lên cười, giống như nghiệm ra được điều gì, cô gật gù nói: “Pierre, có phẩi anh muốn chụp bức ảnh X quang đầu tiên của vợ mình như Wilhelm Rontgen không?”

Pierre vỗ nhẹ vào chóp mũi của cô, khen ngợi: “Thông minh lắm! Anh muốn xe trong cái đầu bé nhỏ của siêu sao màn bạc là cái gì mà khiến anh mê đắm.”

Iris cười đấn sáng cả lòng khi nghe lời mật ngọt của Pierre. Cô không nghi ngờ gì cả, chỉ vui vẻ nói: “Có phải cái máy mà anh nói rất đắt tiền không? Cho nên anh muốn em mở hàng cho nó rồi đem hình chụp X quang của em đi quảng cáo để mọi người biết đến bệnh viện của anh. Có phải như vậy không?”

Pierre nhướng mày khi nghe suy đóan của Iris. Mặc dù sự thật không phải vậy nhưng anh nghĩ đây cũng là ý tưởng không tồi, cho nên anh gật gù nói: “Siêu sao đúng là siêu sao, suy nghĩ lúc nào cũng hướng đến danh tiếng. Thật quá thông minh rồi. Ý của anh chính là như vậy đó. Vợ à.”