Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 2:Tình cảm trong sáng




Bảo Vy bước vào căn hộ mới mua của mình. Đây là căn hộ cô dùng tiền của chính mình mua được. Mặc dù là trả góp nhưng với mức lương của bác sĩ chuyên khoa ngoại lồng ngực tại bệnh viện Los Angeles, cô hoàn toàn chi trả nổi tiền nhà hàng tháng.

Căn hộ một phòng ngủ nhỏ nhỏ xinh xinh nằm ngay trung tâm thành phố Los Angeles hoa lệ. Nơi này vừa gần bệnh viện của chính quyền thành phố Los Angeles, lại gần siêu thị. Dưới nhà có một cái vườn nhỏ, có phòng tập gym, lại có cả bảo vệ và tiếp tân. Cư dân trong khu này cũng là người học thức, dễ gần. Có thể nói đó là một tòa nhà không chê vào đâu được. Nó hoàn toàn hợp với cô.

Nhìn qua một lượt căn nhà còn thơm mùi sơn, Bảo Vy háo hức bắt tay vào dọn dẹp và bày trí vật dụng trong nhà. Những thùng giấy này đều là đồ dùng của cô được chuyển đến ngày hôm qua. Cuối cùng cô cũng đã mang hết mọi thứ rời khỏi biệt thự của nhà họ Phan, bao gồm tình cảm đơn phương mười lăm năm với Phan Ưng Túc. Từ nay cuộc sống của cô sẽ khác. Hoàn toàn xóa bỏ mọi thứ liên quan đến hắn.

Trong lúc dọn dẹp, vô tình một quyển sổ rơi ra. Quyển sổ nhỏ cũ kỹ này là lưu bút từ hồi cấp I của cô. Trang đầu tiên, chính là trang lưu bút Phan Ưng Túc viết cho cô. Nét chữ xiêu vẹo của trẻ con viết bằng mực tím lòe nhòe với những từ ngây ngô nhưng chân thành.

“Bảo Vy thân mến, ngày mai anh phải đi rồi. Ba mẹ anh nói ở Mĩ rất tốt. Anh cũng không biết có tốt hơn quê mình hay không? Nhưng anh biết chắc không có em thì không có gì tốt hết. Có em ở bên cạnh, em sẽ chép bài giúp anh, còn giúp anh giải toán đố nữa. Bảo Vy, em là cô gái xuất sắc nhất mà anh từng gặp. Nếu không nhà trường cũng không cho em học vượt lên hai lớp như vậy. Em ở lại cố gắng học tốt nhé. Anh nhất định sẽ xin với ba mẹ cho em sang Mĩ học cùng anh, để chúng ta lại cùng nhau phấn đấu. Em có đồng ý không? Đồng ý thì ngoéo tay nhé!

Đừng quên anh!”

Bảo Vy đọc xong, nước mắt lại lần nữa rơi ướt trang lưu bút. Không biết đã bao nhiêu lần cô ôm cuốn lưu bút này mà khóc, nhưng nước mắt không thể làm Phan Ưng Túc của ngày xưa trở lại được. Hắn thay đổi rồi. Cuộc sống thay đổi, con người cũng khác. Hắn đã không còn là cậu bạn cùng lớp năm nào của cô. Chỉ có cô ngu ngốc ôm giấc mộng gặp lại hắn, cũng chỉ có cô trân trọng tình cảm với hắn mà thôi.

“Bảo Vy, đừng buồn nữa! Phan Ưng Túc của mày chỉ còn trong lưu bút mà thôi.”

Cô mạnh mẽ xé trang lưu bút đầu tiên do hắn viết, ném vào sọt rác. Từ ngày hôm nay, Phương Bảo Vy sẽ xem như chưa từng quen biết Phan Ưng Túc. Nếu như nửa năm trước đây cô vì ngu dại mà kết hôn với hắn thì từ nay cô nguyện dùng cả đời mình để sửa sai.

Cô nhớ như in cái ngày mà ba mẹ cô nhận được bức thư viết tay của mẹ Ưng Túc. Lúc đó ba của cô đã vui mừng đọc lớn cho cả nhà nghe rằng ba mẹ và bà ngoại của Ưng Túc rất muốn sang hỏi cưới Bảo Vy cho con trai họ. Còn nói tháng sau Ưng Túc sẽ về nước, nếu Bảo Vy đồng ý thì sẽ cho bọn họ đăng ký kết hôn trước ở Việt Nam để làm giấy tờ bảo lãnh cô sang Mĩ làm lễ cưới. Trước đó gia đình anh cũng thường xuyên quà cáp gửi về cho nhà cô. Ba cô rất vui mà nói rằng: “Nhà người ta giàu nhưng biết lễ nghĩa, không quên gia đình mình. Còn Ưng Túc cũng là đứa bé ngoan. Cho nên Bảo Vy mà có thể gả cho nhà đó thì tôi có nhắm mắt cũng an tâm.”

Mẹ kế của cô cũng nói rằng: “Bảo Vy của chúng ta từ nhỏ đã là thần đồng, hai mươi hai tuổi đã lấy được học bổng tiến sĩ y khoa ở Mĩ. Bây giờ nhà Ưng Túc lại ở Mĩ, chúng ta cho Bảo Vy snag Mĩ cũng an tâm không sợ nó lạc lỏng nơi xứ người.”

Em gái cô, Bảo Hân cũng nói rằng: “Chị hai à, nước Mĩ trông như thế nào vậy? Có phải rất đệp không? Chị qua Mĩ rồi, nhớ cho em và ba mẹ sang chơi nha. Em nghe nói nhà anh Ưng Túc giàu lắm. Ba mẹ anh ấy ở Mĩ làm ăn rất phát đạt. Ông bà nội anh ấy mất đi, để lại nhiều tài sản lắm. Chưa hết đâu nha, anh ấy còn đẹp trai và học giỏi nữa. Đại học Yale chứ vừa gì đâu.”

Bảo Vy lấy tay gõ đầu Bảo Hân: “Con nhỏ này, chuyện gì cũng biết. Chưa gặp người ta sao biết đẹp trai?”

Bảo Hân gãi đầu nói: “Nhưng cũng lạ thật ha, sao anh ấy chưa bao giờ đến thăm chúng ta?”

Mẹ kế của cô liền nói: “Con nhỏ này, con nít biết cái gì. Ưng Túc bận rộn lắm. Học ở Mĩ chứ có phải chuyện chơi đâu. Chắc chắn là rất chăm chỉ cho nên không có thời gian đến thăm chúng ta. Mà thằng bé cũng mới hai lăm chứ bao nhiêu. Phấn đấu cho sự nghiệp trước rồi bây giờ lo cưới vợ là đúng quá rồi còn gì. Trách gì được đây.”

Cả nhà cứ như vậy, mỗi người một câu nói về hôn sự của Bảo Vy.

Tối hôm trước ngày đăng ký kết hôn, cô không ngủ được, cứ ngồi ôm gối suy nghĩ. Cô nhìn lên ánh trăng bên ngoài cửa sổ đầu giường, rồi tự hỏi rằng: “Ưng Túc, mười lăm năm nay anh sống thế nào? Anh có nhớ em không? Vì sao không viết cho em một bức thư, cũng chưa từng một lần về nước? Cuộc sống ở Mĩ có phải rất cực khổ, rất áp lực không? Đừng lo, khi em sang đó, em nhất định sẽ dốc hết lòng mà giúp đỡ anh. Ưng Túc, ngày mai em được gặp anh rồi.”

...

Trong căn phòng cao cấp của khách sạn năm sao sang trọng bậc nhất thành phố Hồ Chí Minh, người đàn ông có tấm lưng xăm trổ rồng phượng tràn đến hai bắp tay lực lưỡng đang thở dốc từ từ rút ra từ người một cô gái xinh đẹp quyến rũ có thân hình đồng hồ cát tiêu chuẩn.

Cô gái có gương mặt xinh đẹp vòng tay ôm cổ người đàn ông, dùng cái giọng nhẽo hơn cơm nát nói: “Tổng Giám đốc, anh thật xấu, trước khi đăng ký kết hôn mà còn làm em cả đêm. Anh xem nè, trên người em chỗ nào cũng là dấu vết của anh. Tí nữa đi ra Sở Tư Pháp người ta lại cười cho.”

Người đàn ông sau khi sảng khoái nằm ịch xuống giường: “Em còn sợ người ta cười sao? Đi làm thư ký thì chẳng khi nào chịu mặc quần lót hết. Em là muốn tôi chết hay sao?”

Cô gái liền đấm hắn: “Anh thật xấu! Chuyện này có thể nói ra sao?”

Người đàn ông cười lớn: “Em dám làm, sao còn sợ tôi nói. Với lại tôi làm em cũng chán chê lắm rồi, còn mắc cỡ cái gì.”

Vừa nói hắn lại vừa đưa tay nhào nặn thân hình đẹp của cô. Sau đó ngủ vùi trong thân thể cô cho đến khi tiếng đọc thư vang lên bên tay hắn.

“Ưng Túc thân mến! Xin lỗi vì lâu như vậy mới viết thư cho anh. Không phải em không muốn viết mà là em không biết địa chỉ để gửi. Mỗi lần ba mẹ anh gửi quà về nhà em đều là có người mang đến. Lần nào, họ đến em cũng không có ở nhà để gặp họ. Nhưng ba mẹ em nói, họ không tiện cho địa chỉ của gia đình anh.

Những năm qua, anh sống thế nào? Có vui vẻ không? Em đã nghe theo lời anh cố gắng học tập. Em đã lấy bằng cử nhân Y khoa và trở thành bác sĩ. Em tin anh sẽ quay về đón em. Em không quên anh, cũng hy vọng anh không quên em.”

Ưng Túc nghe đến đây liền mở mắt, giật lấy lá thư trên tay cô tình nhân. Cô nàng cười lớn chế giễu: “Haha... đúng là một đứa con gái nhà quê. Mười mấy năm rồi còn ôm mộng người ta nhớ mình. Thời đại này còn tin có chuyện yêu đương vượt bờ đại dương.”

Cô ta càng nói càng không nhịn được ôm bụng cười: “Cười chết mất thôi, niềm tin khờ khạo như vậy? Cô ta có phải là học bác sĩ hay không? Đầu óc đúng là si đần.”

Ưng Túc không nói gì, lẳng lặng bước ra khỏi giường nhét bức thư vào túi áo. Sau đó quay lại nghiêm giọng nói: “Từ lúc nào con điếm như cô được phép lấy đồ của tôi?”

Sau đó, anh quay lại giường, chống hai tay bên người cô gái đang vặn vẹo quyến rũ: “Nên nhớ cho kỹ vị trí của mình. Đừng có vượt quá! Nếu không cả cám cũng không có ăn đâu.”

Nói xong, hắn một đường đi thẳng vào phòng tắm. Tim cô gái vẫn đang đập thình thịch. Người đàn ông này khi trừng mắt lên thật khiếp người ta “kinh hồn bạc vía” mà.