Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 1:Ly hôn




Đó là một ngày trời mưa tầm tả, mây đen không biết từ đâu mà kéo về nhiều đến như vậy. Bảo Vy bước từ xe buýt xuống, cô bung chiếc dù tròn xoe trên đầu, ngẩng mặt lên nhìn bầu trời.

“Mây cả Thế Giới này hôm nay kéo về đây ủng hộ cho Phương Bảo Vy ly hôn có phải không? Ông Trời, cuối cùng người cũng đã nghe được ước nguyện của con rồi. Dù hơi muộn nhưng thôi kệ.”

Nàng mạnh mẽ, nàng tràn trề nhiệt huyết tiến về phía văn phòng Luật sư để lấy quyết định ly hôn. Vì nàng mang quốc tịch Việt Nam, còn hắn lại mang quốc tịch Mĩ cho nên chuyện ly hôn này cứ nhì nhằng và trải qua nhiều thời gian tiến hành gửi hồ sơ đi đi lại lại khiến nàng mất hết kiên nhẫn, tệ hơn là tạo điều kiện cho đối phương giở trò.

Nhưng cuối cùng, nàng đã đợi được ngày đó rồi. Nàng thấy hạnh phúc thật vô biên, cầu vồng ở khắp mọi nơi. Dù bây giờ trên đầu nàng là mưa to vây kín thì nàng cũng không sợ.

“Vèo! Xoẹt! Két!”

Ba âm thanh đinh tai nhanh chóng truyền ra khiến Bào Vy chưa kịp định hình thì nước dưới đường nhanh chóng bắn lên người cô. Chiếc áo khoác màu da sáng nhanh chóng bị mấy vệt đen tô điểm. Từ trên chiếc xe, hai kẻ không ra gì ngạo mạn bước xuống. Người đàn ông mặc âu phục màu da sáng chỉnh tề. Cổ áo đeo một cái khăn choàng cao cấp. Đầu chải keo bóng loáng. Nhìn qua đã biết là “trai lơ đểu cáng”. Sánh bước cùng “trai lơ” chính là “gái gọi”, đúng là một cặp trời sinh. Trời mưa lạnh như vậy mà mặc váy ngắn chỉ bằng một gang tay. “Thời đại gì rồi còn mặc áo lông thú, không biết bảo vệ môi trường sinh thái hay sao?”. Bảo Vy nheo mày khó chịu nghĩ thầm.

Cô nhanh chóng quay đi, không quan tâm bọn họ càng không cần một lời xin lỗi. “Loại người này muốn hắn xin lỗi chi bằng mong chó biết nói tiếng người.” Bảo Vy nghĩ thầm, khinh bỉ liếc bọn họ. Lúc đi ngang qua người đàn ông, hắn lườm cô rồi đưa tay cầm lấy bàn tay cô: “Vợ của anh, em không chào anh sao?”

Bảo Vy nhanh chóng rút tay ra, chùi tay vào áo, tỏ thái độ dơ bẩn. Nàng liếc hắn rồi nhìn sang cô gái bên cạnh hắn, nhếch môi cười khẩy: “Phan Ưng Túc, chỉ một lúc nữa thôi, tôi và anh sẽ không còn chút quan hệ nào. Đừng ở đó mà giở trò chào hỏi. Tôi chính là khinh thường anh.”

Phan Ưng Túc nhếch môi cười đểu: “Ly hôn sao? Được... được... Phương Bảo Vy, tôi nói cho cô biết. Trong cuộc hôn nhân này, tôi lời chắc rồi.”

Bảo Vy nhìn cái mặt “muốn ăn dép” của hắn cộng thêm giọng nói tà mị thì tự nhiên thấy cứng cả người. Hắn nhìn sắc mặt của nàng thay đổi liền được thể ghé sát lại gần và nói: “Cô thật không muốn quyền lợi gì khi ly hôn sao? Vậy lần đầu tiên của cô là miễn phí cho tôi sao? Nói thật, cô làm tôi rất hài lòng. Rất khít! Ha ha ha...”

Bảo Vy vừa đau khổ, vừa khó chịu, vừa uất ức. Cô nhắm mắt lại, siết chặt nắm tay cố không tát hắn. Chỉ có thể rít lên từng tiếng: “Phan Ưng Túc, anh là tên khốn. Anh sẽ bị trời chu đất diệt.”

Lời vừa dứt, lập tức sấm chớp rền vang. Cô bạn gái bên cạnh hắn liền sợ hãi tiếng lại gần nhảy vào lòng ôm hắn nũng nịu: “Ưng Túc, em thật sợ quá!”

Hắn vuốt ve cô ta như vuốt ve con cún, cúi mặt xuống nói: “Ly Ly , đừng sợ, có anh đây.”

Những lời này vào tai Bảo Vy nghe thật buồn nôn. Cô rùng mình một cái rồi nhanh bước lên những bậc thang cao của văn phòng luật sư.

 
 
Sau khi hoàn tất mọi thủ tục, cuối cùng cô cũng được tự do. Bảo Vy bước ra khỏi văn phòng luật sư, cầm lấy tờ giấy quyết định ly hôn trên tay mà lòng phơi phới. “Mặc kệ cho cái lần đầu tiên mất về tay hắn, cô sẽ xem như tai nạn. Người ta bị tai nạn còn mất mát nhiều hơn. Nói chi... Chỉ cần biết, từ giờ cô tự do rồi.” Nghĩ vậy lòng cô tràn đầy hân hoan.

Lúc hắn ôm eo cô nàng ưỡn ẹo kia bước ra, nhìn thấy Bảo Vy vui vẻ thì liền thấy khó chịu. Hắn buông tay khỏi vòng eo của cô nàng đó tiến về phía Bảo Vy nói thầm vào tai cô: “Dù thế nào, tôi cũng là người đàn ông đầu tiên của em.”

Bảo Vy nhìn hắn “chó cùn cắn dậu” thì liền khoanh tay trước ngực ung dung nói: “Phan Ưng Túc, anh là bị mất trí hay là bị ngáo. Anh quên tôi là bác sĩ à? Anh không biết mỗi ngày trên Thế Giới có biết bao tai nạn xảy ra hay sao. Tôi luôn động viên bệnh nhân vượt qua nỗi đau mất mát phần nào đó trên cơ thể, không lẽ anh nghĩ tôi sẽ vì cái màng nhỏ xíu đó mà đáng làm tôi bận tâm sao? Mất nó đi tôi càng thấy thoải mái. Dù sao cũng cám ơn anh đã giúp tôi lấy nó đi miễn phí và không đau như vậy.”

“Cô...” Phan Ưng Túc nắm chặt nắm tay lại. Mặt anh cũng đỏ bừng vì tức giận: “Phương Bảo Vy, vì sao từ nhỏ đến lớn cô luôn ngạo mạn như vậy?”

Bảo Vy ngoe nguẩy bước đi, chỉ để lại cho hắn một câu: “Vì tôi là Phương Bảo Vy.”