Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 151:(VIII). Về nhà coi mắt (3)




Cách đó không lâu, vào một ngày rảnh quá không có chuyện làm. Bà Hồng liền nghĩ đến chuyện thúc đẩy mối quan hệ cho Phan Lục Kha và Violet. Bởi sau hôm sinh nhật của anh, bà không thấy anh và cô Violet có chuyện gì nữa cho nên bà lo anh vì bận rộn, vì tham công việc nên bỏ qua chuyện tình cảm. Thế là liền góp thêm chút gió cho lửa cháy lớn.

Bà cho người đến tìm Violet mời cô đến nhà dùng cơm. Cũng khá lâu không thấy Phan Lục Kha liên lạc lại cho nên Violet cũng bắt đầu thấy nhớ anh. Trong lòng cô, tình cảm với anh là cái khó buông xuống nhất cho nên cô liền nhận lời đồng ý đến tham dự.

Hôm đó, biệt thự nhà họ Phan lại rộn ràng như đón Tết. Ai nấy đều chạy tới chạy lui sửa soạn mọi thứ. Vì lần trước bà Hồng thấy Phan Lục Kha thích bình hoa mà Bảo Hân cắm cho nên lần này lại nhờ cô cắm giúp một bình hoa đặt trên bàn tiệc. Bảo Hân biết hôm nay vị khách mà nhà họ Phan đón tiếp là bạn gái của Phan Lục Kha. Nhìn thái độ ai nấy đều khẩn trương thì tự nhiên cô thấy ruột gan não nề.

Bảo Hân gật đầu rồi đi ra vườn hái hoa. Mùa này những cây anh đào bắt đầu trổ hoa, hồng hết cả vòm trời đẹp đến mê người. Cô ngẩng mặt nhìn những tia nắng len qua những chùm hoa anh đào chiếu xuống cảnh vật khiến cho đất trời trong phút chốc giống như được nhuộm một sắc hồng mơ phai tuyệt diệu. Bảo Hân quyết định leo lên hái vài cành anh đào đem vào cắm.

Hoa anh đào nhẹ mong manh đến mức chỉ cần chạm nhẹ đã rơi rụng khắp nơi nên Bảo Hân phải rất cẩn thận và nhẹ nhàng hái xuống. Theo những cánh hoa nhỏ rơi thì nước mắt của cô cũng rơi.

“Đêm đó, rõ ràng là hôn mình mà sao bây giờ hắn lại đưa bạn gái về nhà? Thì ra chỉ là đùa vui chốc lát. Chiếm lợi của mình. Bây giờ mình còn phải hái hoa để chào đón bạn gái của hắn. Tại sao mình lại thê lương như vậy?” - Nghĩ đến đây, Bảo Hân lại thấy uất ức. Cô đau lòng đến hai mắt đỏ hoe.

“Nghĩ xem, mình có giống nữ phụ phản diện hay không? Lợi dụng chuyện ở  gần rồi dụ dỗ nam chính. Dụ dỗ người ta không thành còn bị người ta chơi khâm. Thật là tức quá mà!” - Bảo Hân nghĩ đến đây thì liền bất cẩn bị nhánh cây cào trúng. Cô nhăn mặt kêu lên rồi ngồi dưới gốc cây mà khóc. Tệ hơn là vừa khóc vừa mắng mình: “Có gì mà phải khóc, không phải chỉ là người ta có bạn gái hay sao? Liên quan gì đến mình đây?”

Cả buổi tối, Bảo Hân nói không khỏe nên không xuống ăn cơm tối. Chính xác hơn là cô không muốn đối diện với cái cảnh Phan Lục Kha ở cạnh người phụ nữ khác. Nếu bắt cô phải chứng kiến anh hôn người khác như đối với mình thì cô thà không thấy còn hơn. Loại hình dày vò như vậy làm sao cô chịu nổi. Bảo Hân nằm trên sấp trên giường, hai chân đá cao nghĩ ngợi rồi lại tự nhủ rằng: “Cố lên Bảo Hân, chỉ là tình đầu cho nên đau như vậy thôi. Trên đời này làm gì có  ai yêu lần đầu mà đã thành đôi đâu. Mình cũng đâu phải ngoại lệ gì, vậy thì sao phải buồn phiền?”

Rồi cô tự hét lên: “Thuốc trị thất tình giá bao nhiêu vậy?”

  Phan Lục Kha ngồi ăn ở dưới nhà nhưng lòng anh cứ thấp thỏm không hiểu sao từ chiều đến giờ không gặp được Bảo Hân. Khi nghe mẹ anh nói Bảo Hân vì hái hoa mà bị nhánh cây làm trầy tay thì lòng anh thực sự như lửa đốt. Anh lên phòng gọi cửa mấy lần nhưng cô không mở. Vì nhà có khách đông người nên anh không thể làm liều đạp cửa vào phòng cô cho nên đành nén nhịn. Từ lúc đó đến giờ, anh nhắn bao nhiêu cái tin, liếc nhìn điện thoại bao nhiêu lần mà vẫn không thấy Bảo Hân hồi âm.

Lúc tiệc tan, anh liền lập tức chạy lên phòng gõ cửa tìm cô nhưng vẫn không thấy cô ra mở cửa. Bảo Hân ở trong phòng, lấy tai nghe đeo vô và mở lớn nhạc để khỏi bị Phan Lục Kha quấy phiền. Được một lúc anh cũng phải rời đi. Lúc biết Phan Lục Kha đi rồi thì Bảo Hân lại ôm gối ngồi khóc. Cô không hiểu tâm trạng này là cái dạng gì. Rõ ràng là muốn gặp người ta nhưng không dám gặp. Bởi nếu vô tình nhìn thấy vết son hay mùi nước hoa trên áo của người ta thì có phải sẽ đau lòng hơn lúc này hay không? Bắt cô dũng cảm đối diện với chuyện như vậy chi bằng cô cả đời hèn nhát. Nhưng mà, sao lúc người ta bỏ đi, cô lại thấy trống rỗng như vậy. Lại không muốn người ta đi chút nào hết.

...