Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 150:(VIII). Về nhà coi mắt (2)




Vì nghĩ như vậy cho nên Bảo Hân liền thay đổi thái độ. Cô nhìn anh lườm huýt rồi tránh né anh bằng nét mặt không vui. Khổ cho Phan Lục Kha không hiểu chuyện gì mà Bảo Hân lại đột ngột thay đổi tâm tình như vậy. Người ta hay nói: “Con gái sớm nắng chiều mưa. Quả là không sai! Sau này cưới cô về nhà thì chắc chắn anh phải nhịn cô rất nhiều. Nhưng dẫu sao cũng đáng.” - Nghĩ vậy nên anh lại mỉm cười nhìn cô nhẹ giọng hỏi: “Hân, em không sao chứ?”

Bảo Hân cau mày đưa tay cầm gối đánh liên tục vào người anh, vừa đánh vừa mắng: “Tránh xa tôi ra. Đồ lừa tình. Tôi không ngu như Tô Ánh Nguyệt đâu?”

Phan Lục Kha nghe Bảo Hân nhắc đến một cái tên thì liền chưng hửng hỏi lại: “Tô Ánh Nguyệt sao? Cô ấy là ai? Là bạn em hả?”

Bảo Hân nhìn hắn bất mãn nói: “Vở cải lương Tô Ánh Nguyệt nổi tiếng mà anh cũng không biết. Đó là cô gái đáng thương bị bạn trai làm cho có bầu rồi bỏ đi cưới vợ. Sau khi biết được chuyện này, ba mẹ cô ấy đã đuổi cô ấy đi. Tô Ánh Nguyệt cùng đường phải mang đứa nhỏ đến giao cho vợ tên “cầm thú” đó và lẻn đi không dám để hắn thấy mặt. Đáng đời lắm, tên “cầm thú” vô sinh.”

Nói đến đây nét mặt Bảo Hân trở nên gay gắt, cô nghiến răng ken két khiến Phan Lục Kha phát hoảng. Anh khẽ chạm vào những ngón chân của cô, dịu giọng nói: “Chỉ là một nhân vật trong tiểu thuyết, em đừng bận tâm quá!”

Bảo Hân không những không vui còn khó chịu nói: “Đàn ông các người không một ai tốt hết. Em trai anh cũng vậy. Lăng nhăng đào hoa nay yêu cô này mai ôm cô khác. Cũng may là chị của tôi hiền nên bỏ qua cho anh ta. Gặp tôi thì còn lâu.”

Phan Lục Kha thấy Bảo Hân càng lúc càng tức giận lôi đủ thứ chuyện ra nói thì anh cũng chỉ biết làm thinh lắng nghe cô trút giận. Cả đêm hôm đó, Bảo Hân cứ lải nhải vào tai anh rằng “đàn ông chỉ biết hưởng thụ”, “đàn ông toàn kẻ phản bội”, “đàn ông là lũ xấu xa”, “đàn ông thích mới mẻ chứ biết yêu thương là gì”, “đàn ông đều có một kiểu dụ dỗ phụ nữ là sẽ chịu trách nhiệm nhưng xong rồi thì chạy mất”,... nói chung là vô cùng bất công cho anh và mang tính chụp mũ cho toàn bộ nam giới nhưng Phan Lục Kha không cãi lại mà chỉ ngồi yên cho cô trút giận, đến khi cô mệt thì tựa vào vai anh ngủ lúc nào không hay.

Phan Lục Kha khẽ khàng đặt Bảo Hân xuống gối. Gương mặt say ngủ đáng yêu như một đứa trẻ khiến anh chỉ muốn ngay hôm sau cưới cô về nhà nhưng mà xem ra cần phải cho Bảo Hân chút thời gian chuẩn bị. Phan Lục Kha đặt nụ hôn lên môi cô mà than thầm: “Nếu như em biết nụ hôn đêm nay với em là nụ hôn đầu tiên của anh thì em sẽ không khó chịu với anh như vậy không?”

Anh kéo lại chăn, ém lại kỹ càng cho Bảo Hân rồi tắt đèn đi ra ngoài. Ngay sáng hôm sau, Phan Lục Kha liền nhắn cho thư ký tìm tài liệu về các vở cải lương liên quan đến “lừa gạt phụ nữ” để anh đọc. Cô thư ký tóc vàng  xinh đẹp nhíu mày không hiểu vì sao chủ tịch của cô lại có hứng thú với loại hình nghệ thuật của Việt Nam. Chẳng nhẽ sếp muốn đầu tư lĩnh vực mới? Đúng là thật quá khó để đoán ý sếp. Chỉ có thể gật đầu đi làm theo lời sếp mà thôi.

Sau một lúc dán mắt vào tập tài liệu mà thư ký đưa tới. Phan Lục Kha chậc lưỡi lắc đầu nói: “Đúng là một tấn bi kịch, mình đọc qua thôi cũng thấy chán nản rồi. Chả trách Bảo Hân sợ hãi như vậy. Còn không tin tưởng mình. Cả đêm cứ réo rắc chì chiết đàn ông giống như cô ấy từng bị thất tình ghê gớm lắm vậy.”

Sau tối hôm xảy ra sự cố thì Bảo Hân vẫn làm việc bình thường đúng giờ. Tuy nhiên cô vẫn giữ khoảng cách nhất định với anh. Phan Lục Kha biết Bảo Hân cần thời gian để tự nguyện đến với anh cho nên anh cũng không ép cô, mặc dù bản thân rất muốn ép cô. Ngày nào sau hôm đó, bàn tay nhỏ của cô chạm vào anh cũng khiến anh có suy nghĩ lệch lạc. Anh nhớ rõ mồn một hình ảnh hôm đó của cô. Cơ thể thanh xuân mềm mại của cô cứ lẩn quẩn quanh tâm trí của anh. Nhiều lúc cô giúp anh điều trị xong, anh liền muốn ôm chầm lấy cô mà ngấu nghiến nhưng anh sợ cô không vui. Anh sợ cô tổn thương. Lần đầu tiên trong đời anh để tâm về một người con gái đến mức mọi việc anh làm đều lo sợ cô ấy có một chút khó chịu dù là rất nhỏ. Anh sợ anh cư xử không khéo sẽ khiến Bảo Hân sợ hãi cho nên anh luôn kiềm chế cảm xúc của mình đến độ ức chế muốn làm liều nhưng trước sau vẫn là tôn trọng Bảo Hân.

...
Chúc mừng năm mới các tình yêu nhé! Chúc các bạn một năm mới tràn đầy năng lượng và đặc biệt là thích đọc hơn nhé. Cám ơn các bạn đã theo dõi truyện của Hạc Giấy. Vui lòng tìm Hạc Giấy tại Facebook: Những câu chuyện của Hạc Giấy để cập nhật thông tin mới nhất về các bộ truyện do mình viết nhé. Cám ơn các bạn rất nhiều.