Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 131:(III). Thức giấc (2)




Nói là làm, Bảo Vy liền xô hắn té ra giường rồi lấy gối đánh liên tục vào mặt hắn. Ưng Túc sau một hồi chịu trận thì phản công lại bằng cách túm lấy cùm tay của Bảo Vy đè vật cô ra giường và lại bắt đầu cuộc yêu mới mặc cho Bảo Vy hết lời van xin nhưng hắn vẫn kiên quyết nói: “Vy thần đồng, em dám đánh chồng cho nên phải nếm chút mùi vị của hình phạt.”

Lời vừa dứt thì hai chân của cô đã nằm trên cổ của hắn. Nhiều lúc Bảo Vy cứ nghĩ không biết hai người họ là cưới nhau sáu năm hay là mới sáu ngày mà hắn dường như không biết mệt mỏi. Còn bản thân cô thì nhiều khi đi làm về mệt rả rời nhưng cứ ở gần người nhiều năng lượng như hắn thì lại thấy tinh thần khoan khoái. Có lẽ An Khê giống hắn cho nên con bé quậy cả ngày vẫn không có dấu hiệu hết năng lượng. Nghĩ đến An Khê thì Bảo Vy lại thấy vui vẻ trong lòng. Dù có hơi nghịch phá một tí nhưng nhìn chung vẫn là một cô bé xinh đẹp.

Vài ngày sau, An Khê lại lẻn vào phòng của bác Hai. Bởi vì cả nhà ai cũng xem cô là con nít không chịu nghe cô nói cho nên cô rất thích nói chuyện với bác Hai của mình. Cô nói gì bác cũng đồng ý, bởi vì bác có bao giờ nói không với cô đâu. Vì suy nghĩ này mà An Khê có chuyện gì dù lớn dù nhỏ và dù vốn từ ít ỏi cô cũng ráng thể hiện hết với bác của mình.

“Bác Hai à, con kể cho bác nghe nha. Hôm qua anh Tinh Nhật con của dì Tinh Vân đã hái hoa ngoài vườn tặng cho con. Còn anh David con của bác Pierre thì lại cho con kẹo mút. Hoa và kẹo mút thì cái nào tốt hơn hả bác Hai?” - An Khê nói xong lại chu chu cái mỏ suy nghĩ. Phan Lục Kha lại nhếch môi cười mặc dù toàn thân anh không có chút phản ứng gì.

An Khê nghiêng nghiêng đầu rồi lại nói thêm: “Mẹ Bảo Vy nói là con gái thì phải lo học và học giỏi giống như mẹ. Vậy con trai thì không cần học giỏi sao?”

Cô bé nghĩ nghĩ một lúc rồi lại nói: “Dì Út con nói ngày xưa ba con phải liều cả mạng mới cưới được mẹ con. Còn bác Hai thì sao? Bác có liều mạng để cưới bác gái hay không?”

Nghe được câu hỏi này, miệng của bác Hai cô khẽ mím lại. An Khê còn nhỏ nên không nhận ra sự thay đổi này. Cô lại nói tiếp: “Ngày mai ông bà ngoại và dì Út con sẽ sang thăm con. Con sẽ giới thiệu dì Út cho bác Hai làm quen. Dì Út của con là một bác sĩ Đông Y rất lợi hại. Chỉ cần vài cái kim mà bà cố nội con đã hết đau lưng. Cho nên, bà nội con đặc biệt muốn dì Út ở lại Mĩ trị bệnh đau chân cho bà cố nội của con. Nhưng có vẻ dì Út con không bỏ được công chuyện ở Việt Nam nên chỉ ở lại có ba tháng thôi. Mà bác Hai à, làm sao để có thể trở nên xinh đẹp vậy? Bác có thích người đẹp không? Dù thế nào thì bác cũng phải thương an Khê nhất đó.”

Cô bé cứ luyến thoắng đủ thứ chuyện trên đời. Từ chuyện tập tô màu bị bẩn cho đến chuyện mẹ không chịu mua váy cho cô, rồi chuyện mẹ cô toàn cải lại ba cô... Mỗi lần nghe cô kể chuyện thì bác Hai của cô lại  có một biểu cảm khác, chỉ là cô không nhận ra được bác mình đang từ từ thức giấc.

Đúng như lời An Khê nói, ngày hôm sau ba mẹ Bảo Vy và Bảo Hân đã đáp máy bay xuống sân bay Los Angeles. Lần này đích thân Ưng Túc lái xe đưa mẹ con Bảo Vy ra tận sân bay đón ba mẹ vợ. Gặp được Ưng Túc, ba của Bảo Vy mừng rỡ ra mặt. Cả ngày cứ cười cười nói nói.

Còn mẹ kế của Bảo Vy và em gái cô thì tíu tít suốt ngày với công chúa nhỏ. Cái tên An Khê càng nghe càng thích, nó như dòng suối nhỏ cứ tí tách tí tách khiến cho mọi người vui vẻ. Lúc vừa về đến biệt thự nhà họ Phan, An Khê liền kéo dì Út của mình lên lầu để vào giới thiệu cho bác Hai của mình. Bất kể hành lý còn để dưới nhà và cũng bất kể dì Út của cô bay đường xa mệt mỏi thì cô cũng vẫn nhất định kéo dì Út cô vào nhà chào bác Hai.

Trước mặt Bảo Hân là một người đàn ông da trắng có khuôn mặt điển trai như hoàng tử trong những câu chuyện cổ tích. Lần trước sang Mĩ dự đám cưới của chị gái thì anh ta vẫn chưa được đưa về nhà cho nên Bảo Hân chưa được gặp qua anh trai của Ưng Túc. Từ ngày Bảo Vy kết hôn với Ưng Túc cô đã đưa Phan Lục Kha về nhà để chăm sóc. Suốt sáu năm trời, ngày ngày mọi người trong nhà đều lên phòng trò chuyện với anh nhưng anh vẫn không tỉnh dậy. Mọi sự chuyển biến đối với anh vẫn là rất nhỏ đến mức không đáng kể nhưng Bảo Vy vẫn không bỏ cuộc.

Bảo Hân nhìn Phan Lục Kha nằm bất động trên giường nhưng sức hút từ gương mặt đẹp trai và dáng người cao gầy của anh vẫn không kém đi chút nào khiến Bảo Hân thầm cảm thán: “Thì ra trai đẹp trong truyền thuyết là có thiệt.”

Nhìn thấy dì Út nhìn bác Hai của mình khhông chớp mắt thì an Khê liền hỏi cô: “Sao dì Út không nói chuyện với bác Hai của con?”

Bảo Hân ngồi xuống vuốt ve mái tóc dài hơi xoăn của An Khê rồi nói: “Dì nên nói gì với bác Hai của con đây?”

An Khê nghiêng đầu nghĩ một lúc rồi nói: “Nên nói xin chào. Tôi là Phương Bảo Hân.”

Nghe đứa cháu tinh nghịch gọi ra tên cúng cơm của mình thì Bảo Hân giật mình cảm thán: “Con đúng là giống y chang mẹ con. Tại sao lại thông minh như vậy?”

“Vì trán con cao.” - An Khê đáp tỉnh rụi.

Bảo Hân phì cười gật gù đáp: “Được rồi, dì hiểu rồi. Đúng là trán cao thật. Vậy dì sẽ làm theo con.”

Bảo Hân lặp lại y chang lời “công chúa nhỏ” nhưng “công chúa nhỏ” vẫn không hài lòng mà còn nhíu mày nói: “Dì phải đưa tay ra bắt tay bác Hai của con nữa.”

Bảo Hân giật mình nhìn An Khê e ngại hỏi: “Còn phải bắt tay sao?”

An Khê gật gù đáp: “Đúng rồi, còn phải áp má nữa. Như vậy mới giống cách chào của người Mĩ.”