Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 130:(III). Thức giấc (1)




Ánh sáng của một ngày cuối đông yếu ớt nhưng đẹp diệu kỳ. Từng tia nắng được lớp không khí se lạnh của mùa đông bao bọc khiến cho nắng cũng đẹp hơn và màu cũng tươi hơn. Những tia nắng óng ánh của mùa đông ấy chiếu rọi vào căn phòng ngủ đẹp đẽ, soi rõ hình ảnh một bé gái bốn tuổi có khuôn mặt thông minh và mái tóc dài hơi xoăn đang đứng bên cạnh chiếc giường bệnh. Đôi mắt cô tròn xoe xoa, đôi tay cô mũm mĩm vuốt ve, cái miệng xinh đẹp liên tục nói: “Bác Hai à, mẹ cháu nói rằng nếu mỗi ngày cháu đều lên đây  nói chuyện với bác thì bác sẽ sớm khỏe lại. Mà một khi bác khỏe lại thì có nghĩa là mỗi mùa Noel cháu sẽ có thêm một phần quà. Cho nên bác hãy khỏe lại nhanh nhanh nhé!”

“An Khê, con lại chạy đi đâu rồi?” - Từ dưới lầu vọng lên tiếng của Bảo Vy đang sốt sắng đi tìm công chúa nhỏ của mình. Biệt thự nhà họ Phan thực sự quá rộng, nó lớn gấp bốn năm lần biệt thự của Ưng Túc cho nên chỉ việc đi tìm kiếm “cục cưng” của hắn thôi cũng khiến cô “bở hơi tai”.

Trên phòng, An Khê nghe thấy tiếng của mẹ thì liền cọ vào mặt của Phan Lục Kha nói nhỏ: “Bác Hai ơi, mẹ đang đi tìm cháu đấy. Cháu phải xuất hiện thôi nếu không mẹ sẽ nổi giận. Trông rất xấu! Không giống dì Út của cháu đâu. Dì Út xinh đẹp mà lại hiền nữa.”

Nói đoạn, cô bé lại lấy ngón tay út đặt lên môi ra vẻ bí mật: “Cháu nói cho bác nghe nha, dì Út của cháu tuần sau sẽ sang Mĩ chơi đó. Bác thức dậy nhanh một chút thì sẽ gặp được dì Út của cháu đó.”

“An Khê, con ở đâu?” - Bên ngoài phòng, tiếng của Bảo Vy liên tục gọi nhưng cô bé lém lỉnh không những không đáp mà còn trốn xuống gầm giường. Cô bé vô ý thế nào mà lại đá đổ cả hệ thống máy thở của bác mình. Một tiếng động lớn phát ra khiến Bảo Vy giật mình. Cô theo hướng tiếng động chạy vào phòng của Phan Lục Kha xem xét thì mới thấy một cảnh tượng tam bành trước mắt.

Vài người giúp việc lúc đó cũng chạy lên giúp đỡ. Mẹ Ưng Túc cũng chạy lên xem tình hình. Theo sự hướng dẫn của Bảo Vy, người giúp việc đã đỡ dàn máy trở lại vị trí cũ. Còn Bảo Vy thì đích thân lắp đặt lại máy móc. Sau khi mọi thứ xong xuôi cô mới thở phào nhẹ nhõm quay sang nhìn “công chúa nhỏ” nghịch ngợm của mình rồi nghiêm mặt nói: “An Khê, con có biết con vừa gây ra việc gì hay không? Nếu mẹ không có ở nhà mà con làm như vậy thì bác hai sẽ gặp nguy hiểm. Con có biết hay không?”

Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của mẹ mình, cô bé liền rươm rướm nước mắt mếu mặt nói: “Con không có nghịch mà, con chỉ đùa chút thôi.”

Mẹ Ưng Túc nghe xong liền che miệng cười, còn Bảo Vy thì chào thua công chúa của mình. Nhiều lúc cô tự hỏi tại sao con bé nhà mình lại có thể lém lỉnh như vậy. Nói một câu nó cãi một câu. Có lẽ do ba nó chiều hư nó rồi. Mọi người đều lo tập trung vào cô bé mà không ai để ý khóe môi của bác Hai cô đã nhếch lên tự lúc nào.

Chiều hôm ấy, lúc ngồi vào bàn ăn, Bảo Vy không quên kể lại chuyện này cho Ưng Túc nghe chiến tích của con gái anh. Hắn và cô cưới nhau gần sáu năm chỉ có duy nhất một cô công chúa nên hắn cưng con bé như vàng như ngọc. Hễ con bé mếu máo là ruột gan hắn lồng lộn lên cho nên không cách gì dạy được nó. Những lúc cô đi trực đêm ở bệnh viện thì y như rằng “công chúa” được dịp làm nũng với ba. Nó đòi hết cái nọ đến cái kia, ba nó đều chiều hết. Những lúc như vậy Bảo Vy đều lên tiếng phàn nàn nhưng Ưng Túc thì nói rằng: “Anh bận việc suốt ngày ở cục không quân, cuối tuần còn phải xem qua sổ sách của công ty giúp đỡ ba anh. Chưa kể tối về còn lo giải quyết công việc với Đoàn Nam Phong. Có mấy thời gian chơi cùng con bé đâu. Chiều nó một chút cho nó vui.”

Ưng Túc cứ ruột gan mềm nhũn với công chúa nhỏ xinh đẹp của anh mà khiến cho hôm nay nó tí nữa gây ra họa lớn. Bảo Vy vừa nói vừa khó chịu đi lên phòng. Chỉ nghĩ đến mức độ nguy hiểm thôi cô cũng đã không thể thở nổi rồi. Lúc bước vào phòng, cô quay lại nghiêm giọng hỏi chồng: “Anh có biết làm cha hay không vậy?”

Ưng Túc đi phía sau cũng tiện tay khóa chốt cửa lại rồi quay vào dỗ vợ: “Anh lần đầu làm cha nên không biết, nhưng anh làm chồng rất giỏi. Em có muốn thử không?”

Bảo Vy nghe ra mùi không đứng đắn liền lùi xa anh ra hai bước nhưng có lẽ cô đã chậm chân. Sáu năm chính thức cưới nhau đủ để hắn thành thạo mọi nơi trên người cô nhưng lần nào cái mặt hắn cũng lộ ra vẻ thỏa mãn hài lòng như vậy.

Sau một hồi hôn hít, Ưng Túc lại thỏ thẻ vào tai vợ: “Bảo Vy, vì sao em cứ hấp dẫn như vậy?”

Bảo Vy cau mày nói lại hắn: “Em đang nói chuyện nghiêm túc, anh lại nói sang đâu rồi?”

Ưng Túc nở nụ cười tà, hôn lên môi cô rồi nhè nhẹ vuốt ve những nơi đầy đặn của cô, bắt đầu dụ khị: “Chiều anh một chút rồi cái gì anh cũng nghe em.”

Hai má Bảo Vy ửng hồng, toàn thân cô theo những đụng chạm của hắn cũng dần ửng lên mị tình. Ưng Túc nhếch môi cười hài lòng rồi bắt đầu lâm trận. Mãi một lúc sau, Bảo Vy mới hét toáng lên: “Ưng Túc, mau đeo vật bảo vệ vào.”

Ưng Túc cười cười nói: “Muộn rồi, anh không điều khiển được nữa.”

Bảo Vy cắn môi đấm vào lưng hắn hờn dỗi: “Túc heo đáng ghét, có biết em sắp được làm phó giáo sư hay không? Bao nhiêu dự định trong tương lai như vậy. Nếu lỡ mang thai thì sao?”

Hắn cười cười vuốt má cô, nhẹ nhàng nói hai tiếng: “Thì sinh.”

Bảo Vy lấy tay tát vào cái mặt điển trai không chịu già của hắn rồi nói: “Anh tự đi mà sinh. Nói chuyện nhẹ nhàng như vậy đó.”

Ưng Túc nhìn ngắm Bảo Vy say mê một lúc rồi nói: “Em thấy An Khê nghịch ngợm thì sinh thêm một đứa nữa để An Khê trưởng thành. Anh đang giúp em giải quyết vấn đề nan giải đó.”

Bảo Vy không biết nên khóc hay nên cười. Trước giờ cô nghĩ Ưng Túc rất ngốc không mồm mép nhưng giờ cô mới biết ra rằng hắn luôn nhường cô cho đến khi hắn xuất chiêu thì cô không đỡ nổi. Bảo Vy chỉ đành thở dài nói: “Túc heo, dạo này anh thật là có nhiều cao kiến đó. Có tin em cho anh ăn đòn hay không?”