Chương 79: Vòng 1, ván 1 (5)
Đoán được nước đi tiếp theo của quân Đen, nàng nhanh chóng đưa quân lên cố thủ:
- Tượng 7 tấn 5.
- Có 3 quân.. à không, chỉ còn 2 quân che chắn trước Tướng, mình cũng không sợ con Pháo địch oanh phá Tử Cấm Thành. Do đó, nước tiếp theo, mình sẽ thoái Mã 5 về để bắt con Tượng đang cố thủ ở biên giới.
Tất nhiên, ý đồ của Vân đã bị Trang đọc vị. Nếu để mất con Tượng này, nàng sẽ thua.
Do đó, nàng lập tức điều quân lên cover nó.
- Tượng 3 tấn 1.
Thấy con Tượng giữ thành của đối phương đã rời khỏi vị trí, ánh mắt của Vân liền dời tới vị trí của con Pháo.
- Bên cánh phải của địch chỉ còn có một mình Sĩ che Tướng, đây là thời điểm thích hợp nhất dùng Pháo oanh tạc.
- Nhưng hiện tại, đường sang cánh phải của địch đã bị chặn lại. Mình phải lùi con Pháo này xuống một bước để tìm kiếm lối đi.
- Tất nhiên, mình nghĩ rằng Trang cũng biết điều đó. Nên cậu ấy cũng sẽ dùng con Tốt kia chặn lại đường đi của con Pháo này.
- Không sao cả, Pháo có thế tiến có thế lùi, còn Tốt thì không.
Từ trong không gian não đi ra, nàng hô to:
- Pháo 1 thoái 1.
Đọc vị được ý đồ của tướng địch, Thùy Trang lập tức đưa ra nước đáp trả:
- Tốt 7 tiến 1. Chặn lối đi của con Pháo lại.
Đã đoán trước được điều này, Vân liền hô:
- Pháo 1 tiến 1.
Rất nhanh chóng, bên Đen tung nước đáp trả:
- Tốt 7 bình 6.
Lại một nước đi vô thưởng vô phạt của Trang làm cho Vân thất thố và rơi vào trạng thái động não:
- Thúc Tốt sang đó để làm cái gì? Chặn lối đi của 2 con Tượng ư? Sau đó, cậu ấy sẽ làm gì?
- Dùng cặp Pháo chiếu Tướng? Nhưng nếu đổi quân như vậy, người lời sẽ là mình.
- Rốt cuộc, cậu đang suy tính điều gì?
Sau gần một phút động não mà vẫn không thế đón được nước tiếp theo của bên Đen, Vân đành thở dài nghĩ và điều quân:
- Trang không ngu đến thế, nên mình cứ phòng thủ cái đã rồi tính tiếp.
- Sĩ 6 tấn 5.
Ngay khi Vân ra lệnh, giọng nói của thầy Hải vang lên:
- 10a4 còn 10 phút để di chuyển quân.
Nghe thế, Vân liền đảo mắt tới đồng hồ. Thấy mấy con số bên trên, nàng cực độ hoảng hốt.
Dường như đoán được biểu cảm lúc này của Vân, trong thâm tâm của Trang cực độ phấn khích.
- Đúng rồi. Chính là biểu cảm đó.
- Tiếc là khoảng cách giữa đôi bên có chút xa.
- Nếu Vân biết được đây chỉ là đòn Hỏa Mù của mình, chắc nàng cay lắm. Haha!
Vì tới lượt, nên Trang đành phải thu hồi nét phấn khích lại và điều quân:
- Pháo 9 bình 4.
Tất nhiên, Vân không biết bản thân đã trúng đòn. Thấy đối phương muốn thoái Pháo để bắt Tốt 4 của mình, nàng lập tức đưa ra nước ứng phó:
- Tốt 5 bình 6.
Trang đang tính ra lệnh cho quân thì nghe được vài thanh âm lạ, nên nàng thoáng khựng lại vài nhịp.
…
Cùng lúc này, tiếng người hô hào và tiếng kèn trống vang dội khắp nhà thi đấu.
- 10a8 cố lên.. 10a8 cố lên..
- 10a9 bọn bay cho cái tuổi?
- 10a8 Vô Địch!.. Việt Nam Vô Địch…
- Làm gỏi nó đi, Vinh ơi…
Những thanh âm có tần số decibel vượt qua ngưỡng trung bình liên tục vang dội vào tai, điều này làm cho tất cả mọi người trong nhà thi đấu đều đổ dồn ánh nhìn về khoảng sân thứ 5.
Cảm nhận cái nhìn bất thiện của tất cả mọi người, đội cổ động viên của lớp 10a8 càng cảm thấy vui sướng và phấn khích hơn.
Tất nhiên, bọn họ không bị máu M. Tất cả đều đã được lên kế hoạch từ trước.
Lấy được cái nhìn của mọi người, điều này có nghĩa là diệu kế Sấn Hỏa Đả Kiếp có thể xem như “thành”.
Sao lại thiếu “công”? Vì tiếp theo phải xem phản ứng của lớp 10a9. Nếu bọn họ để lộ sơ hở, thì kế này mới được xem như thành công.
Tới lượt đi của lớp 10a9, với tư cách là Tướng, Phạm Tấn Trường nghiến nghiến răng, sắc mặt lộ vẻ khó coi, miệng hé mở:
- Pháo 8 tiến 4.
Lời của hắn vừa dứt, từ trong hai loa của airphone lập tức vang lên thanh âm rè rè của thằng Phúc:
- Alo! Mày nói gì, tao nghe không rõ?
Tức nhiên vì bị tiếng ồn q·uấy n·hiễu, Trường cũng không nghe rõ được hết lời của thằng Phúc.
Nhanh chóng hiểu ý, Trường lập tức nói to:
- Pháo 8 bình 4. Nghe rõ chưa Phúc?
- Ok! Tui nghe cậu nói rồi. Mà lớp 10a8 ồn quá, có cách nào khử bọn nó không?
- Ừ đúng đó Trường ơi. Ồn ào quá, tụi mình phải bật max âm lượng lên thì mới nghe cậu nói được.
Nghe tụi trong lớp kêu gào, sắc mặt của Trường càng ngày càng khó coi hơn.
Lúc này, hắn không biết làm sao cho phải.
- À đúng rồi! Thầy Nam đang ở trong room này. Mình có thể báo cáo chuyện này với với thầy.
Không để thời gian trôi qua một cách vô ích, hắn triển ngay cho nó nóng. Tuy nhiên hắn chưa kịp nói thì giọng của thầy Nam cất lên:
- Tất cả im lặng. Về việc 10a8 gây ồn ào mất trật tự. Nhà trường cũng không có cấm việc cổ vũ này. Vì vậy, các em cũng không cần ý kiến làm gì cho tốn thời gian.
Vừa nghe tới đây, một khoảng lặng xuất hiện trong phòng room của 10a9.
- Phrittt!
Tiếng còi vang lên làm cho Trường bừng tỉnh. Thở một hơi dài, hắn lộ vẻ ngao ngán đáp lại:
- Dạ tụi em hiểu rồi ạ.
- Mọi người ơi, kệ bọn họ đi.
- Vì khá ồn, nên tất cả mọi người hãy bật max âm lượng. Và kể từ, tui sẽ điều quân thông qua việc chat, mọi người cố gắng chú ý trong room này nhé.
Nghe thế, tất cả thành viên của lớp 10a9 đều hô vang:
- OK!
Mặc dù đã có hướng giải quyết, nhưng việc này cũng đã khiến cho Tướng của 10a9 mất tập trung.
Quan sát tình hình kể từ đầu trận tới giờ, với tư cách là giáo viên chủ nhiệm của 10a9, Ngô Thành Đạt quay sang nhìn giáo viên của lớp 10a8 và chấn vấn:
- Này, cô Mỹ chơi xấu thế?
Nghe thế, Võ Thị Mỹ quay sang cười cười và đáp lại:
- Thầy Đạt cứ đùa. Em chỉ đang thuận gió đẩy thuyền mà thôi.
Nhìn nụ cười bí hiểm trên gương mặt thục nữ ấy, Đạt cũng bật cười “khanh khách” và đưa tay lên vuốt vuốt vào mái tóc hai màu, nói:
- Hay cho câu thuận gió đẩy thuyền. Nếu đã vậy, tui cũng nên bắt chước cô Mỹ thử thách bọn nhỏ một xíu.
Dứt lời, hắn như cười như không nhanh chóng rời đi.
Thấy bóng dáng hơi khom khom đó đang ngày một xa khuất dần, khóe môi đỏ của Mỹ khẽ cong lên.
…
Lúc này, Huy ngủ say xưa đến mức quên cả hoàn cảnh xung quanh. Nếu có người để ý kỹ, họ sẽ thấy nước dãi của hắn đã chảy thành hàng xuống dưới cằm.
À không, vẫn có vài người để ý từng nhất cử nhất động của hắn. Đặc biệt là cô nàng đang đóng vai con Tốt 1 kia.
Đứng im tại chỗ trong ô vuông 1m2 suốt hơn 15 phút, Nguyễn Thị Khả Vy cảm thấy cơ thể rã rời, còn tinh thần thì mỏi mệt.
Nhìn thằng da đen kia ngồi chống cằm ngủ ngon lành từ đầu trận đến giờ, nàng ngưỡng mộ cực kỳ.
Nhân lúc ánh nhìn của mọi người đổ dồn về nơi phát ra tiếng ồn, Khả Vy lật đật ngồi xuống để thư giãn gân cốt.
Đột nhiên, nàng thấy cơ thể cứng đờ ấy chợt động đậy.
Không một chút do dự, Khả Vy đứng phắt dậy và ngẩng đầu ngước nhìn lên bầu trời.
Bị tiếng gióng trống khua chiêng làm cho bừng tỉnh, Huy chớp chớp con mắt và đưa tay lên mồm vỗ vỗ vài cái.
- Oahhhhh!
Bỗng nhiên, một dáng người thon thả ập vào mắt của hắn. Điều này làm cho cơn ngái ngủ lập tức tan biến.
Hai mắt của hắn chợt lóe sáng và trừng lớn như thấy được tiền.
Nhìn vào cặp giò trắng nõn nà đang đứng đối diện không chớp mắt, Huy thì thào một cách vô thức:
- Này em ơi, Why You So Đẹp?
Cổ họng vốn đã khô khốc thì nay lại càng khô rát.
Tưởng tượng một vài điều đen tối, yết hầu của hắn bỗng tuột xuống một cái “ực”.