Xưa kia mẹ tôi đến từ một vùng xa xôi đến đây lập nghiệp.Do mồ côi từ bé nên mẹ chỉ biết làm những công việc nặng nề để mong kiếm được chút tiền trang trải cho cuộc sống của bản thân.Trong một lần đi vận chuyển hàng hóa mẹ tôi tình cờ bị một đám cướp chặn đường.
Nó cướp hết mọi vật tư và hàng hóa trên chuyến xe của mẹ tôi.Mẹ tôi khi xưa rất xinh đẹp có thể nói bà. Là người phụ nữ mà ai nhìn vào cũng đều phải mê mệt.Khi bọn chúng sắp giở trò đồ bại với mẹ tôi thì tình cờ lúc đó lại xuất hiện hai người đàn ông.
"Ê mày nghĩ là ai mà cả gan dở mấy trò đồi bại trên đất của mình nhỉ!".
||||| Truyện đề cử: Thiên Tài Tiên Đạo |||||
"Tao đoán là chắc lại mấy lũ không có não nữa chứ ai!"
Nói xong cả hai lao một cái vút, từng tên cướp một bị hạ gục dễ dàng. Sau đó có một chàng trai đi từng bước tới chỗ của mẹ tôi.
"Em có bị sao không? Để anh đỡ em dậy. Có đau lắm không?"
"Dạ em không sao. Cảm ơn hai anh đã giúp đỡ ạ! "
"Em không sao là tốt rồi! Này Trần Thanh tao để lại mấy đứa này cho mày xử lý đó nha.Để tao đưa em nay lên trạm xá."
"Ok đi đi em mấy đứa này để tao lo!"
Sau đó Diệp Thần cũng ẵm Thiên Kim rời đi.Đây chính là lần gặp đầu tiên giữa ba tôi và mẹ tôi.sau đó hai người cũng đã trở thành bạn của nhau.Họ nói chuyện vui chơi tâm sự với nhau.Dần dần họ cũng nhận ra tình cảm của đối phương dành cho nhau.Cuối cùng họ cũng quyết định làm người yêu của nhau
Nhưng gia tộc họ Diệp Lại thấy mẹ tôi không môn đăng hộ đối với cha tôi nên luôn ra sức phản đối tình cảm của cha mẹ tôi.Tới cuối cùng cha tôi xảy ra một trận cãi nhau rất lớn với ông nội.Cuối cùng cha tôi cũng đã quyết định ly khai ra khỏi gia tộc.Mất đi sự lãnh đạo của cha tôi ra tộc Diệp từ gia tộc hàng đầu Việt Nam. Rớt xuống đứng ngang hàng với gia tộc Trần,Hoài,Tô.Từ đó cái danh gia tộc hàng đầu đã rơi vào dĩ vãng.
Bên kia gia tộc Trần cũng không khả quan là mấy Cha của Trần Hạo là Trần Thanh vì hết giá trị lởi dụng nên cũng bị coi là rác rưởi và bị đuổi đi. Từ hai đại Thiếu Gia của hai gia tộc lừng lẫy họ đều bị đuổi một cách phũ phàng.
Quay trở về lại hiện tại lúc này cha tôi nhìn ông nội chằm chằm.Nhưng bên trong anh mắt của ông đã không còn sự thù hận nữa.Có lẽ ông ấy đã tha cho ông nội tôi từ lâu rồi.
Mấy năm quá lúc nào ông cũng gửi quà cho gia đình tôi, cũng như là một lá thư xin cha tôi tha thứ.Việc bọn họ tới gia đình tôi van nài đã không còn xa lạ gì nữa rồi.hồi nhỏ tôi vẫn không biết họ tới đây để làm gì nhưng khi tôi lên 5 tuổi tôi đã có thể thấu hiểu được tất cả mọi thứ.Với những đứa trẻ khác lúc 5 tuổi họ vẫn còn ngây thơ chưa biết gì.Thì đối với tôi mà nói tôi đã gần như biết được tất cả mọi thứ.
Tôi vẫn luôn giả vờ rằng mình không biết bất cứ điều gì về gia tộc cũng như.Giả bộ rằng mình chỉ là một cậu thiếu niên tới tuổi nổi loạn thông thường.Nhưng sau bên trong tôi cũng đã tìm hiểu rõ hết tất cả về gia tộc của tôi.Tôi vừa thấy tội cho cha mẹ tôi.Vừa căm hận về những gì mà họ đã đối xử với cha mẹ tôi.
Ngay lúc này Cha tôi cũng cất tiếng
"Tôi vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho ông, nhưng vì vợ tôi đã đồng ý tha thứ cho ông nên tôi sẽ giúp gia tộc Diệp lần này.Nhưng nói trước việc tôi đảm nhận làm chủ gia tộc sẽ không được công bố.Tôi chỉ âm thầm giúp ông ở trong bóng tối.Khi thằng con trai tôi.Đủ tuổi nó sẽ chính thức trở chủ gia tộc đời tiếp theo."
Lúc này tôi cũng vô cùng ngỡ ngàng.Lúc này cha tôi cũng liền nói tiếp:
"Con trai hiện tại con vẫn còn quá yếu kể cả võ thuật lẫn kế sách, nên con vẫn cần phải luyện tập nhiều hơn nữa.Ta tin rồi sẽ có một ngày còn vượt qua cả ta.Kể từ đây tới lúc đó ta sẽ hướng dẫn cho con mọi thứ để con thể giỏi hơn nữa!"
Thấy cha tôi quay trở lại thành chủ gia tộc khiến ông ta rất vui.
"Mấy năm nay khiến con lưu lạc bên ngoài tất cả đều là lỗi của ta từ ngày con đi.Mẹ con cũng đã cạch mặt ta. Bà ấy cũng đã rời khỏi nhà họ Diệp.Ta luôn phải sống trong sự cô đơn.Chỉ mong sao con có thế quay lại Gia Tộc họ diệp,để ta có thể bù đắp cho con và con dâu của ta."
Nói xong ông ấy quay qua nhìn tôi.Tôi thấy sâu đôi mắt ông ấy không còn chất chứa sự kiêu ngạo như xưa nữa mà là một sự dằn vặt, cô đơn và xấu hổ.
"Cháu của ta Diệp Thiên nay cháu đã lớn như vậy rồi sao!Mấy năm qua ông đã đối xử tệ với cha mẹ cháu cũng như gia đình cháu.Hãy để ông được bù đắp cho cháu và cha mẹ cháu.Cháu muốn điều gì hãy nói với ông,kể cả là sao trên trời ông cũng tìm cách để hái xuống cho cháu."
Có vẻ như mấy năm qua ông ấy đã học được bài học rất là xứng đáng rồi đấy.Lúc này cha tôi cũng lên tiếng nói:
"Con có muốn trở về sống trong gia tộc hay không?"
Thấy cha tôi hỏi vậy tôi cũng liền đáp:
"Cha và mẹ hãy trở về đó trước hiện tại con vẫn chưa muốn lộ thân phận thiếu gia của Gia tộc!"
"Vậy thôi được rồi ta và mẹ con sẽ trở về đó trước.Sống ở đây nhớ giữ gìn sức khỏe nha con!Nếu có việc gì cứ tìm sự giúp của Chú Trần nhé.Ta sẽ về đó để giải quyết công việc trước.Nào rãnh ta sẽ về đây thăm con.Ta đi đây con trai."
Nói xong cha mẹ tôi cũng lên xe rời đi.Đối với tôi, giờ tôi vẫn chưa muốn lộ thân phận của bản thân.Để tránh xảy ra các sự việc rắc rối.Mà thôi cũng trễ rồi đi ăn cái gì cái đã.