Tôi và thằng Hạo nhìn nhau tỏ vẻ hiểu ý. Tôi hiểu tại sao hồi trước cô ấy lại nói tôi với thằng Hạo câu nói như vậy rồi.Càng nghĩ lại tôi và Thằng Hạo lại càng ớn lạnh.Lúc này tiếng trống báo hiệu vô lớp cũng vang lên.
"Đi thôi mọi người!"
Cả bốn chúng tôi cùng nhau bước vào lớp.Khi vào trong lớp thì mọi người cùng đã ngồi vào chỗ đủ cả rồi chỉ còn 4 người chúng tôi nữa thôi.Thấy vậy chúng tôi cũng nhanh chân vào chỗ ngồi.Khi vừa ngồi xuống ghế, Cô chủ nhiệm của tôi cũng vừa bước vào lớp.
"Được rồi các em cô có một số thông báo nho nhỏ muốn báo cho lớp chúng ta! còn vài tuần nữa thôi là chúng ta bước vào kiểm tra cuối kỳ 1 rồi nhé các em hãy chăm chú ôn kỹ các bài đã học vào nhé!"
Sau đó cô nhìn về phía tôi và thằng Hạo.
"Đặc biệt là hai em đó Diệp Thiên và Trần Hạo.Các bài 15 phút của 2 em điểm đều rất thấp.E rằng với cái đà như này việc các em ở lại lớp sẽ không còn xa đâu. Có ai trong lớp chúng ta đảm nhận việc dạy học cho hai bạn hay không!"
Khi cô hỏi xong trong lớp không có một cánh tay dơ lên.Thay vào đó là rất nhiều tiếng bàn tán, xì xào vang lên:
"Hai thằng vô dụng đó thì làm được gì chứ?"
"Đúng rồi đó, Tao không muốn dính vào kiểu người như nó đâu."
"Ngoài bắt nạt bạn bè và đánh nhau ra thì có được cái gì nên hồn đâu!"
Càng ngày, Càng nhiều tiếng bàn tán và xì xào nhiêu hơn nữa, cho đến khi Trà My dơ cánh tay lên:
"Thưa cô sẽ đảm nhận nhiệm vụ kèm riêng cho hai bạn ạ!"
Cả lớp vô cùng ngạc nhiên, đến cả tôi cũng vô cùng ngạc nhiên trước hành động của Trà My, sau đó Tô Kỳ cũng dơ cánh tay lên
"Dạ em nữa ạ!"
Điều đó khiến tôi có một chút cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng mà từ lâu rồi chưa cảm nhận được khi đi học. Chưa dừng lại ở đó Trà My còn làm hành động mà tôi cũng không ngờ rằng cô ấy sẽ làm...Đó chính là bảo vệ tôi và Trần Hạo
"Tại sao mọi người lại nói Diệp Thiên và Trần Hạo như vậy! cậu ấy đã ra tay cứu người khi họ gặp nguy hiểm mọi người có làm được không?Họ đã sẵn sàng hi bản thân cho người khác không màng sống chết của bản thân mọi người làm được không?
Vừa nói cô ấy vừa nghẹn ngào như sẽ có thế khóc bất cứ lúc nào
.Tôi không bao giờ nghĩ rằng một người yếu đuối như cô ấy sẽ đứng lên bảo vệ cho tôi như vậy.Khi nhìn cô ấy vì tôi mà hi sinh như vậy khiến tôi cảm thấy cô ấy rất mạnh mẽ cũng như rất xúc động
Sau lời nói của cô ấy lớp yên lặng không một tiếng động.Mọi người cúi gầm mặt xuống bàn tỏ vẻ xấu hổ và ngượng ngùng trước những gì mình làm. Họ đã tự biến bản thân của mình thành những gì mà họ ghét nhất.Đó chính là những kẻ bắt nạt học đường.
Thấm thoát cũng tới giờ ra về, nay tôi có cảm giác lớp yên tĩnh một cách là thường.Từ sau sự việc đó chẳng ai dám nói nhau tiếng nhau tiếng gì họ đều lẳng lặng ra về
Tôi nhìn Trà My rồi nở một nụ cười.
" Cảm ơn cậu rất nhiều vì đã giúp đỡ tớ!"
Rồi tôi cũng nhanh trí rũ Trà My về cùng.Nhưng tiếc rằng sau sự việc của Hổ Ca cha cô ấy đã tự tay đích thân chở cô ấy đi học dù rất bận với công việc.Thật là một người cha tốt!
Sau đó tôi và Thằng Hạo cùng Tô Kỳ cũng về chung với nhau tuy Tồ Kỳ Là Đại Tiểu Thư của gia tộc lớn nhưng cô ấy lại tự lập từ rất sớm và cô ấy cũng rất giỏi võ nên cũng không muốn ai đi theo mình, đi đường cả ba người chúng tôi cũng tâm sự với nhau:
"Cậu thân với Trà My lâu chưa Tô kỳ?"
Thấy tôi hỏi vậy Tô Kỳ cũng liền đáp:
"Hừmmmm cũng được năm năm rồi!"
"Sao cậu quen được cậu ấy vậy?"
"Thì lần đó tôi thấy cậu ấy bị một đám bắt nạt vì ganh tỵ lực học của cậu ấy, nên tôi ra tay bảo vệ.Từ đó chúng tôi cũng thân với nhau tới giờ! Mà nói đi cũng nói lại, Cảm ơn cậu rất nhiều Diệp Thiên!"
Nói xong cô ấy cuối đầu tỏ vẻ cảm ơn.Khiến tôi cũng ngạc nhiên.
"Cảm ơn điều gì cơ? "
"Tôi đã nghe về vụ của của Hổ Ca rồi.Rất cảm ơn cậu vì đã bảo vệ cho cậu ấy.Xin lỗi vì trước tôi có tỏ ra vẻ khó gần, tôi chỉ muốn kiểm chứng cậu có tốt với My không mà thôi.Tôi rất sợ My sẽ bị cậu lừa.Nhưng sau lần trước tôi tiếp xúc tôi mới biết cậu thực sự rất tốt với cô ấy!"
"À không có gì đâu nếu gặp người khác bị hoàng cảnh tương tự tôi cũng sẽ ra tay giúp đỡ mà thôi."
"Mà cậu gan thiệt đó cả Hổ Ca mà cậu cũng dám đụng. Không biết là cậu chán sống hay tự cao nữa.Thế lực của hắn rất lớn đó cả Tứ đại gia tộc chúng tôi cũng kiên dè không dám đụng vào hắn.Vậy mà cậu lại dám phá hỏng chuyện tốt của hắn.Hai người các cậu quả thật rất gan đó."
Hắn ta so với tôi sao...Tôi sẽ cho hắn ta sống không bằng chết
"Này có việc gì à? Sao nhìn mặt cậu vẻ Đăm chiêu vậy??"
"À không có gì đâu!"
Sau khi Tô Kỳ nói chuyện xong với tôi cô ấy lại quay qua cãi nhau với Trần Hạo.Hai người họ như lửa với băng vậy cứ gặp nhau là lại cãi nhau:
"Mẹ cái bà chằn lửa này ngoài xinh đẹp mày còn được gì nữa hả?"
"Vậy mày được cái gì hả thằng kia!"
Nhìn họ cãi nhau như vậy tôi lại thấy họ rất hợp nhau đó chứ.Thấm thoát tôi cũng về tới nhà.Khi vừa bước vào cửa nhà tôi đã nghe tiếng cha tôi và bác cả tôi:
"Nó vẫn chưa đủ sức để gánh vác cả gia tộc đâu sức mạnh nó vẫn còn rất yếu! Vả lại tôi cũng đã ly khai ra khỏi gia tộc rồi tôi không muốn đấu đá, nữa giờ tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình với vợ và con mà thôi."
"Cha đã biết lỗi của mình rồi! Ông ấy rất muốn em quay lại để lãnh đạo gia tộc của chúng ta chỉ có em mới xứng đáng ngồi vào chiếc ghế chủ tộc thôi.Em vốn dĩ là một thiên tài trong gia tộc và đứa con em sinh ra cũng vậy.Nó mang những tố chất của em thời xưa."
"Dù có nói gì thì em cũng không muốn quay lại nữa,nơi đó không cần em!"
Ngay lúc đó tôi cũng bước vào giáng đoạn cuộc đối thoai của hai người bọn họ
"Cha.."
Thấy tôi cha tôi cũng liền thay đổi thái độ:
"Con trai con về rồi à vào rửa tay ăn cơm đi con."
"Con nghe hết cuộc đối thoại của cha và Bác rồi ạ....Họ muốn cha quay lại lãnh đạo sao!"
"Đúng vậy!"
"Cha có ý định như thế nào?"
"Cha giờ chỉ muốn sống bên con và mẹ thế là đủ rồi..."
Ngay lúc này từ bên ngoài cũng có tiếng xe đậu, bước xuống xe là một ông lão khoảng chừng tám mươi mấy tuổi.Tuy đã già nhưng ông ấy vẫn toán lên một sự uy nghiêm khiến người khác kính nể.ông ấy từ từ bước về phía chúng tôi rồi quỳ xuống.
"Là cha làm không đúng.Năm xưa chỉ vì thế mà đã trục xuất con ra khỏi gia tộc. Khiến con phải sống lưu lạc bên ngoài mấy chục năm. Năm xưa chỉ vì con đi theo Thiên Kim mà ta đã đuổi con đi.Mấy năm nay ta đã phải sống trong sự ân hận và dằn vặt.Ta không biết phải làm gì hơn chỉ biết đập đầu tạ lỗi với con mong con tha thứ."
Nói xong ông ấy liền đập đầu liên tục xuống đất để tạ lỗi.Thấy vậy mẹ tôi chạy lại đỡ ông ấy lên.