"Bác là??"
Thấy Diệp Thiên hỏi vậy người đàn ông liền đáp:
" À vội quá tôi vẫn chưa giới thiệu bản thân nhỉ. Tôi là Trà Văn, bố của cô gái mà cậu cứu! chúng tôi không biết phải trả ơn cậu như thế nào cho xứng nữa! Trà My ơi vào đây cảm ơn cậu ấy đi con."
Ngay lúc cánh cửa phòng bệnh được mở ra, xuất hiện trước mặt Diệp Thiên là một cô gái vô cùng xinh đẹp, cô có làn da trắng vô cùng xinh đẹp, đôi lông mi cong cong càng làm toát lên vẻ đẹp kiêu sa của cô ấy, càng nhìn càng khiến Diệp Thiên như bị hớp hồn, tuy trước kia cậu cứu cô ấy cậu từng nhìn qua nhưng lại không quá để ý tới vẻ đẹp của cô nhưng nay nhìn lại cậu mới biết người mình cứu lại xinh đẹp như vậy. chợt có tiếng nói kéo cậu trở về hiện thực:
"Cảm ơn cậu rất nhiều vì đã cứu mình! nếu không có cậu mình không biết bây giờ mình sẽ ra sao! À mà mình vẫn chưa giới thiệu về bản thân nhỉ. Mình tên Là Trà My 17 tuổi, rất vui được làm quen với cậu. Cậu tên gì ấy nhỉ?"
"Mình tên Diệp Thiên 17 tuổi, học trường Đoàn Thị Điểm. Rất vui được làm quen với cậu!"
Đang nói chuyện dang dở thì chợt cửa phòng có tiếng nói:
"Ê thằng quần tỉnh chưa mày ngủ lâu dữ mày!"
Bước vào phòng là Trần Hạo một tay nó bị băng bó, mồm thì vẫn không ngừng luyên thuyên:
"Tao nói mày anh hùng rơm hả em mới đánh tý xíu mà đã bất tỉnh lâu vậy rồi! Thầy tao không khỏe hơn mày nhiều đó em."
Đáng nói giữa chừng thì nó chợt nhìn thấy Trà My và bố của cô ấy, mặt nó đỏ lên tỏ vẻ ngại ngùng nó liền chạy thẳng tới chỗ tôi, nó thì liền thì thầm với tôi:
"Mẹ người bữa t với m cứu xinh khiếp,biết đâu mày lại được thoát ế đó em, nhanh kiếm em dâu cho t đi nào!"
Nó vừa nói vừa cười kiểu đắc thắng làm tôi chỉ muốn đấm nó một cái.Thấy vậy tôi liền đáp trả:
"Mẹ mày tao với cô ấy còn chưa quen được 1p nữa yêu cái cc! Với tao như này sao có thể làm người yêu cô ấy được, chẳng phải bông hoa nhài cắm bãi phân à."
Thấy tôi và Trần Hạo vui đùa như vậy Trần My cũng lên tiếng:
"Thấy cậu và bạn thân của cậu như vậy làm tôi cũng nhớ tới người bạn thân của tôi, tôi cũng hay cãi nhau với nó như vậy."
Vừa nói cô ấy vừa khẽ cười nó càng khiến cho tôi thêm rung động hơn nhìn cô ấy như một thiên thần hạ phàm vậy quả thật rất xinh đẹp.
"Vậy tôi và Ba tôi cũng không làm phiền hai cậu nghỉ ngơi nữa có gì rãnh chúng ta sẽ hẹn đi ăn ha!"
Rồi cô ấy và ba cô ấy lặng lẽ ra khỏi phòng bệnh của tôi, thấy vậy lúc này tôi với thằng Trần Hạo.
"Hình như tao bị trúng tiếng sét ái tình rồi mày ơi!"
Thằng Trần Hạo Nhìn tôi chằm chằm rồi đáp:
" Tao nhớ thằng nào kêu tao là không muốn có người yêu mà sao giờ lại nói như vậy hả cu!"
Nó nhìn tôi với ánh mắt châm chọc tỏ vẻ đùa cợt, lại càng khiến tôi đỏ mặt hơn.
"Mà chắc tao không xứng với cô ấy đâu mày ạ người ta xinh như vậy cơ mà."
Thấy tôi nói vậy nó cũng liền đáp:
"Tao thấy mày cũng nhìn đẹp trai mà em, ai mà biết lỡ âu cô ấy cũng thích mày thì sao em."
Tôi vừa cười vừa đáp nó:
"Lấy tao về hai đứa cùng chết đói à mày ngoài được cái mả ra được cái gì nữa đâu em."
Thấy vậy nó cũng liền phì cười.
Tôi và nó Đang cười thì tiếng bố mẹ tôi và bố mẹ thằng Trần Hạo cũng vang lên:
"Tỉnh rồi hả Diệp Thiên cứu người cũng phải cẩn thận chứ con sao lại để ra nông nỗi thế này cơ chứ làm chú với bố mẹ con lo muốn chết."
"Thấy chưa tôi đã nói rồi mạng hai thằng nhóc này lớn không dễ chết như vậy đâu nó giống y hệt tôi với ông hồi trẻ vậy đó."
Thấy vậy Thằng Trần Hạo cũng ngạc nhiên hỏi bố tôi:
"Xưa bác với bố con từng đi đánh nhau như vậy ạ?"
Thấy vậy bố tôi cũng cười đáp:
"Đúng rồi con! Xưa ta với bố con cũng chuyên đi trị mấy thằng phá làng đầu đường xó chợ như vậy đó nhờ vậy mới có được cô vợ như này đó chứ."
"Ông nó này có mấy đứa nhỏ ở đây sao lại kể ra như vậy chứ."
Vừa nói mẹ tôi vừa ngại đó mặt, làm cho chúng tôi có một trận cười hả hê.
Thấm thoát cũng 1 tuần trôi qua cuối cùng tôi cũng đã được xuất viện.
"Haizz cuối cùng được xuất viện rồi, 1 tuần mà tao cảm tưởng dài đằng đẳng như một năm không biết tao nghỉ như này khi đi học lại còn hiểu gì không nữa."
vừa nói, tôi vừa tỏ ra vẻ mặt chán chường.Thấy Tôi vậy thằng Trần Hạo liền đáp.
"Mày lo gì cơ chứ dù gì tao với mày cũng toàn đứng chót lớp không còn gì!"
Nó vừa nói vừa tỏ ra vẻ mặt tự hào, khiến tôi cũng chào thua
Vừa bước vào lớp đã có vài tiếng xì xào:
"Hình như tao nghe nói hai thằng đó đánh nhau nên vào viện nằm đó."
"Tao đã nói ra hai thằng đó lúc đó lúc nào cũng toàn đứng chót bảng có bao giờ làm cái gì ra hồn đâu chứ."
"Hai thằng phá hoại đó ai dính vào là xui xẻo thôi né né nó ra đi tụi bây."
"Nói nhỏ thôi nó nghe là chết đó."
Nhìn tụi nó bàn tán nói tôi với nó như vậy Trần Hạo liền muốn xông lên cho tụi nó một trận, tôi liền hiểu ý thằng Hạo liền nhanh tay giữ tay nó lại, tôi lắc đầu nhìn nó, nó cũng hiểu ý mà dừng lại.
Ngay Lúc này tiếng Reng vào lớp cũng reng lên, cô giáo chủ nhiệm của tôi cũng bước vào lớp cô khẽ cất tiếng:
"Chào các em hôm nay lớp chúng ta có một người bạn mới được chuyển vào lớp của chúng ta. Vào lớp đi em."
Ngay lúc này trước mắt tôi là một bóng dáng quen thuộc, chính là người cô gái ấy người khiến tôi luôn thao thức và nhớ nhung từng đêm.
Hàng Loạt tiếng la ó cũng vang lên:" Gái xinh kìa tui bây ơi", "Ngồi với mình nè bạn gì ơi"
Lúc này Tiếng Trà My cũng cất lên:
"Xin chào mọi người mình là Trà My, rất mong được mọi người chỉ bảo và giúp đỡ nhiều hơn."
"Nào các em im lặng nào, để cô giới thiệu một chút về bạn Trà My nhé bạn là một sinh học đến từ trường nổi tiếng của tỉnh chúng ta."
Lúc này có hàng loạt tiếng ồ được phát lên cũng như đi theo là tiếng bàn tán xôn xao rầm rộ:
"Đù đến từ trường chuyên nổi tiếng kìa mày."
"Đã xinh rồi còn học giỏi nữa chứ đúng gu của tao."
"Mà sao học giỏi như vậy lại chuyển về trường mình nhỉ?"
Cắt ngang tiếng bàn tán xôi xao của mọi người là tiếng cô giáo cất lên:
"Được rồi im lặng nào các em. Trà My này em muốn ngồi chỗ nào?"
Thầy vậy Trà My liền đáp:
" Cô cho em xin được ngồi vào chỗ với hai bạn kia ạ."
Không ngờ hướng Trà My chỉ lại là hướng của tôi với Thằng Hạo, Thấy vậy thằng Hạo lại thì thầm với tôi:
"E hèm có vẻ như cô ấy để ý tới mày rồi đó em."
Lúc này tôi vẫn chưa thoát kịp thoát khỏi cảm giác bất ngờ.
Cô giáo cũng cất lời:
"Em có chắc là em muốn ngồi chỗ đó chứ."
"Dạ đúng rồi cô."
"Vậy thì em ngồi bên tay trái của Diệp Thiên nhé!"
Thấy vậy thằng Trần Hạo liền chọc tôi:
"Nhất mày rồi nhá em bên cạnh là gái xinh luôn nhá!"
Tôi lúc này vẫn không ngờ rằng cô ấy sẽ chọn ngồi với tôi,xưa giờ chỉ có thằng Trần Hạo là luôn ngồi cùng bàn và bầu bạn với tôi,dù là bàn 4 người nhưng chúng tôi luôn bị kì thị và tách biệt với lớp khiến chẳng có ai dám ngồi chung với tụi tôi cả, điều đó làm tôi trở nên chán chường cũng như không còn đam mê tới việc học nữa
Ngay lúc này tiếng Trà My cất lên đưa tôi trở lại hiện thực:
"Chào bạn cùng bạn cùng giúp đỡ nhau nhé!"