Bạn Gái Tôi Lại Là Nữ Thần

Chương 1: Cuộc gặp gỡ của chúng ta!




'' Này Diệp Thiên khi nào mày mới có người yêu có người yêu vậy. "

Diệp Thiên đang đi liền đứng lại, Quay người nhìn Trần Hạo, liền mở miệng nói:

"Thôi cho tao xin có bồ để làm gì phiền chết m* ra, tao không muốn có bồ âu."

Vừa nói cậu vừa đi tiếp, đang đi thì tình cờ cậu gặp được cảnh tượng một đám côn đồ đang uy hiếp một cô gái.

"Này cô em đi chơi với tụi anh một tý đi, anh hứa không làm gì cô em đâu."

Vừa nói hắn ta vừa cười với đám đàn em, tay thì cố gắng muốn sờ mó cô gái, thấy thế Diệp Thiên liền muốn chạy tới giải vây cho cô gái.

"Này đám kia làm gì thế giữa thanh thiên banh nhật lại muốn giở trò đồi bại với một cô gái à tụi bây muốn ăn đấm đúng không."

Nói xong câu ấy liền thủ thế để đối đầu với tên kia.

"Nhóc con mày là ai chưa nghe danh hổ ca bao giờ à mày chán sống rồi đúng không,tao là thấy mày không cần cái mạng chó của mày nữa phải không!"

Nói xong hắn liền ra lệnh cho đám đàn em bao vây lấy Diệp Thiên, ngay lúc này chai thủy tinh từ đâu bay thẳng tới tên Hổ Ca.

"Mày mún đụng tới bạn của lão tử mày chưa đủ tuổi "

Trần Hạo vừa nói xong liền tung một cước cực mạnh về Phía tên Hổ Ca, thấy bạn mình đang đánh với tên Hổ Ca, Diệp Thiên Liền nhân cơ hội phá vỡ vòng vây của đám đàn em chạy tới yểm trợ cho bạn mình, nhưng sức mạnh của tên Hổ Ca qua thực không tầm thường hắn ta liền dễ dàng đánh bay cả hai người bọn họ.

"Nhóc con mày nghĩ với sức mạnh của 2 thằng mày có đủ sức để đánh được tao à!"

Vừa nói hắn ta liền câm cây gậy lao tới hai người họ ngay lúc này một tiếng xe cảnh sát inh ỏi vang lên

" Mẹ nó là cảnh sát! hai thằng mày nhớ lấy mặt tao đừng để bố mày gặp lại hai thằng mày, chúng mày sẽ không còn hên như vậy nữa đâu!"

Nói xong hắn ta cùng với đám đàn em liền chạy đi, Cô gái thấy vậy liền chạy tới đỡ Diệp Thiên dậy.

" Cậu không sao chứ có đau lắm không? Vì mình mà bạn cậu và cậu thành ra thế này "

Vừa nói cậu ấy vừa gọi 115

" Cho tôi hai chiếc xe cứu thương ở đây có người bị thương rồi "

Lúc này mắt Diệp Thiên cũng dần mờ đi.

Khi tỉnh lại cậu ấy đã nằm trong bệnh viện, bên cạnh là một viên cảnh sát đang ngồi chờ cậu tỉnh dậy, thấy cậu tỉnh viên cảnh sát liền hỏi:

" Cậu là Diệp Thiên đúng không có người gọi báo cho tôi là một đám du côn đang đánh nhau với cậu và gọi cho chúng tôi tới giúp đỡ cậu, thằng nhóc này đúng là mạng lớn bị đánh tới cỡ đó mà vẫn còn sống được! Lần sau có thấy thì nhớ báo cho chúng tôi trước khi làm hên cô gái kia báo cho tôi kịp thời chứ lần sau không còn hên như vậy đâu "

Vừa nói viên cảnh sát vừa cười, thấy vậy Diệp Thiên Liền hỏi:

" Lãnh đạo vậy thằng bạn thân tôi đâu rồi?"

Thấy vậy Viên cảnh sát liền đáp:" thằng nhóc đỡ hơn cậu nó vừa mới tỉnh dậy đi ra ngoài rồi."

"À mà đúng rồi nhóc con khi nào thấy khỏe rồi thì nhớ lên trên đồn để chúng tôi xin lời khai, tôi cũng không ở đây làm phiền cậu nữa nghĩ ngơi đi nhóc."

Lúc này lại có người đàn ông khác bước vào phòng bệnh

"Cảm ơn cậu trai trẻ! Nếu không có cậu không biết bây giờ con gái của tôi sẽ như thế nào! chúng tôi nợ cậu một ân huệ." Gia tộc Trà sẽ đáp ứng thỉnh cầu của cậu nếu cậu cần sự giúp đỡ của chúng tôi!"