Bạn Gái Tôi Là Mèo

Chương 67: Viễn đạo, anh là người tốt




Mất hơn một giờ ngồi trong nhà hàng vắt hết óc viết được năm nghìn chữ, Lý Khoa cầm đầu bút, thật sự không nghĩ ra nên viết tiếp thế nào, đang định lên mạng tìm thì vừa ngẩng đầu đã chống lại hai cặp mắt như hổ rình mồi của đàn anh Từ và Lão Vương.

Phương Miên Miên đã kết thân với mèo Kha, mèo Kha duỗi bốn chân, lộ ra cái bụng nhỏ mềm mại để Phương Miên Miên tùy ý vuốt ve.

Sự đãi ngộ này, ngay cả Lý Khoa cũng rất khó được hưởng thụ, sự ghen tị khiến hai mắt anh đỏ lên.

Đàn anh Từ thấy Phương Miên Miên và mèo Kha chơi đùa vui vẻ như thế, anh ta bèn nảy ra một kế rồi mỉm cười như gió xuân ấm áp với Lý Khoa.

Lông tơ trên lưng Lý Khoa dựng thẳng lên, còi báo động trong lòng reo vang, anh miễn cưỡng giữ vẻ mặt trấn định, coi như không nhìn thấy ánh mắt của đàn anh Từ.

"Lý Khoa à, cậu định bao giờ viết xong một trăm hai mươi nghìn chữ thế?"

"... Đàn anh, năm đó anh viết sáu mươi nghìn mất nửa tháng thì phải, có thể em cần thời gian nhiều hơn một chút."

Đàn anh Từ cười dịu dàng, lời nói lại tràn ngập uy hiếp, anh ta đưa tay chỉ vào mèo Kha đang rúc trong lòng Phương Miên Miên rồi tiến sát đến bên tai Lý Khoa mà nhỏ giọng nói vài câu. Lý Khoa nghe mà sắc mặt bất ngờ thay đổi, bàn tay siết cán bút trong suốt đã toát mồ hôi.

Nhưng trong lòng cân nhắc nhiều lần, Lý Khoa nghiến răng gật đầu với đàn anh.

Hai người đạt thành giao dịch ngầm không để ai biết, Lão Vương ở bên cạnh vươn lỗ tai nghe hồi lâu mà vẫn không đoán ra bọn họ nói gì.

Lão Vương vẫn ôm một chút ảo tưởng cuối cùng về cô em Phương Miên Miên, lão đưa tay vỗ Lý Khoa, hỏi anh, "Cậu đi hỏi ông chủ của cậu một chút xem tôi và Miên Miên về sau có còn cơ hội cùng nhau ăn cơm và chơi trò chơi không?"

Lý Khoa chột dạ liếc nhìn Lão Vương một cái, anh uể oải nói: "Mèo của tôi sắp mất rồi, chú nói xem, chú và Phương Miên Miên còn có cơ hội nữa không?"

Đàn anh Từ cực kỳ vừa lòng với kết quả đàm phán, anh ta gật đầu, dịu dàng nhìn về phía Phương Miên Miên và nói: "Miên Miên à, có phải em rất thích con mèo này không?"

Phương Miên Miên nghe vậy liền sung sướng phấn chấn mà gật đầu, lớp trang điểm bị nhòe trên khuôn mặt đã được cô ấy dùng nước tẩy trang mang theo bên mình lau đi từ lâu, để lộ ra khuôn mặt trắng nõn thuần khiết, còn mang theo vài phần non nớt. Hai tròng mắt của cô ấy sáng như sao, bên khóe miệng còn có má lúm đồng tiền đáng yêu, diện mạo đáng yêu khác kiểu với Ôn Kha.

Cô ấy có khuôn mặt đáng yêu, dáng người nhỏ xinh, giọng nói dễ nghe, thao tác chơi trò chơi cực giỏi, không chỗ nào không làm Lão Vương mê muội. Lão Vương, người hiện đang phát triển theo xu thế trở thành người đàn ông trung niên đầy mỡ tỏ vẻ rất ưu thương vì rõ ràng mình còn rất trẻ, khi đi cùng Lý Khoa ra cửa lại bị nhận nhầm thành ba của anh, nếu không điên lên thì hẳn là lão thật sự sắp già rồi.

Thế nên, Lão Vương, người mà sau khi đến nhà ăn chỉ nói một câu với Phương Miên Miên đã ngửa đầu uống cạn cốc rượu trắng tiếp theo, mặt mày đỏ bừng, hai mắt sáng lên mà nhìn về phía Phương Miên Miên rồi hỏi cô ấy, "Có phải em mù đường không?"

Phương Miên Miên hơi sửng sốt một chút, sau đó gật đầu.

"Bằng không thì sao em lại đi vào trái tim tôi thế?"

"..."

Lý Khoa & đàn anh Từ & Phương Miên Miên, ba khuôn mặt đều ngơ ngác.

Lão Vương đã có tý hơi rượu vào lại hỏi, "Em có bật lửa không?"

"... Không có ạ."

"Vậy làm sao mà em lại châm được ngọn lửa trong trái tim tôi thế?"

Ba khuôn mặt tiếp tục ngơ ngác: "..."

"Em có biết tình nhân trong mộng của tôi là ai chăng?"

"... Không biết ạ!"

"Khi màn hình di động tối đi, cứ nhìn là biết."

"..."

Lý Khoa ôm cằm, anh bị mấy lời tình tứ mà không biết Lão Vương học từ nơi nào làm cho ghê răng rồi.

Đàn anh Từ đã sớm không nhìn nổi nữa, anh ta như hổ rình mồi nhìn chằm chằm "người đàn ông trung niên đầy mỡ" vừa rồi còn trò chuyện rất vui với anh ta, bây giờ vừa uống một chén rượu vừa vào bụng đã lớn mật, trắng trợn tán tỉnh em gái anh ta ngay trước mặt anh ta.

Hai mắt Lão Vương sáng lên nhìn Phương Miên Miên, chờ mong cô ấy đáp lại, vì lần gặp offline này mà lão đã chuẩn bị suốt một tuần, điều chỉnh mình thành trạng thái tốt nhất trong mấy năm nay, ăn uống điều độ, giảm béo, chạy bộ, vận động, dậy sớm, ngủ sớm, giao bản thảo đúng hạn.

Mỗi lần khiến mình trở nên tốt đẹp một chút, sự chờ mong của Lão Vương đối với Phương Miên Miên càng nhiều, càng thích cô ấy hơn một chút. Lúc này lão không nhịn được bày tỏ thật lòng, nhưng lại mãi không được Phương Miên Miên đáp lại, ánh sáng trong hai mắt Lão Vương dần trở nên ảm đạm, lão siết chặt chén rượu, muốn uống thêm một cốc để mình có thêm dũng khí. Sau khi chạm đến ánh mắt lạnh nhạt của Phương Miên Miên, cái tay kia vẫn suy sụp vô lực mà rũ xuống.

Không khí xấu hổ đến mức gần như ngưng đọng lại, trong lòng mấy người đều thay đổi bất ngờ, bọn họ mang tâm tư khác nhau mà ăn xong bữa cơm này. Đàn anh Từ cũng không cầm lấy một trăm mười hai nghìn chữ kiểm điểm của Lý Khoa, Phương Miên Miên thỉnh thoảng vuốt đầu mèo Kha, dòng suy nghĩ không biết đã chạy đi nơi nào.

Bảy giờ Lý Khoa có hẹn ăn cơm với cha Ôn và mẹ Ôn, anh nhìn thời gian trên di động, đứng dậy khỏi ghế và tạm biệt mọi người, "Tôi xin phép đi về trước vì còn có việc."

Đàn anh Từ liếc nhìn với ánh mắt sắc bén, "Đừng quên mang quyển vở đi, khi nào viết xong một trăm mười hai nghìn chữ kiểm điểm thì mang đến đổi lấy mèo."

Lý Khoa nghiến răng cầm lấy quyển vở dày và bút bi trên bàn, lưu luyến không rời mà nhìn mèo Kha trong lòng Phương Miên Miên, phất tay từ biệt với cô.

"Đi thôi Lão Vương, tôi lái xe đưa chú về nhà."

Sau bữa cơm mà tinh thần Lão Vương trở nên sa sút dị thường, lão loạng choạng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đưa tay túm lấy bả vai Lý Khoa, nửa người dựa vào người anh.

Hai người lấy đồ xong rồi xoay người định đi thì Phương Miên Miên đột nhiên lên tiếng gọi bọn họ lại, "Đợi đã!"

Lão Vương nản lòng mà xoay người, ủ rũ nhìn về phía Phương Miên Miên.

Phương Miên Miên ôm mèo Kha vuốt ve mạnh vài cái, sau đó nhắm mắt lại, cố lấy dũng khí nói: "Viễn Đạo, anh là người tốt!"

"..." Nhận được tấm thẻ “người tốt”, Lão Vương càng thêm nản lòng, chút hy vọng vừa dâng lên trong lòng đã hoàn toàn biến mất.

"Cho nên về sau em còn có thể cùng chơi trò chơi với anh không?" Phương Miên Miên mở hai mắt, chờ mong mà nhìn về phía Lão Vương.

Lão Vương nản lòng gật đầu, trả lời, "Những lúc không phải chạy kịp thời gian giao bản thảo thì đều được."

Phương Miên Miên âm thầm cổ vũ cho mình, ánh mắt cô ấy yên lặng nhìn về phía Lão Vương - người chẳng phải hoàn mỹ, nhưng trên thế giới này lại chỉ có ông vừa thú vị vừa đáng yêu lại khiến cô ấy thấy vui mừng, cô ấy dùng giọng lớn hơn một chút, chậm rãi nói: "Viễn Đạo, anh thật sự rất tốt, em cũng thích anh, chúng ta có thể thử không?"