Bạn Gái Tôi Là Mèo

Chương 66: Quân tử báo thù, mười năm không muộn




Lý Khoa rút ra hai tờ giấy ăn đưa cho Phương Miên Miên. Bên kia, Lão Vương vẫn đang tán gẫu với đàn anh Từ đến mức sung sướng, anh liếc nhìn hai con mèo đang ngồi cùng nhau ở trên bàn mà suy ngẫm về cuộc đời, nói với Phương Miên Miên, "Em là Phương Miên Miên đó đúng không?"

Phương Miên Miên nhận lấy khăn tay, vừa mới ngăn nước mắt chảy ra, nghe vậy lại hít hít cái mũi, không nhịn được chảy nước mắt ào ào.

Cô ấy thấp giọng nức nở một lát, dưới ánh mắt kinh ngạc nghi ngờ của Lý Khoa, cô ấy cố gắng ngăn dòng nước mắt, hai mắt đẫm lệ mờ mịt mà gật đầu với anh.

"Anh hỏi em một câu, em tới công ty của đàn anh để thực tập thì thực tập, tại sao vừa thấy anh lại lập tức trốn đi?"

"... Hức." Phương Miên Miên không nhịn được nấc một cái, cô ấy khóc đến mức có chút khó chịu, nhưng lại sợ đàn anh Từ và Lão Vương chú ý tới góc này, vì thế quay đầu đối diện Lý Khoa, "Chẳng phải là vì lúc trước anh nói với em, muốn em không bao giờ xuất hiện ở trước mắt anh nữa à?"

"..."

Lý Khoa không hề nhớ mình từng nói những lời nói quá đáng như vậy, anh trầm tư sờ gáy.

Mèo Kha nhàn nhã ngồi xuống bàn lót kính mềm, đung đưa lỗ tai, tiếp tục nghe lén đoạn nói chuyện giữa Lý Khoa và người hình như đã từng theo đuổi anh.

"Anh còn xóa Wechat của em, kéo số điện thoại của em vào sổ đen, gọi điện thoại mách chủ nhiệm lớp của em là em yêu sớm!"

Cô gái Phương Miên Miên nhớ tới sự sợ hãi khi bị "người trong lòng" - Lý Khoa chi phối, nước mắt vất vả lắm mới ngừng được lại ào ào chảy xuống, khiến cô ấy khổ sở đến mức nấc một cái.

"..."

Lý Khoa căn bản không ngờ anh còn có lúc xấu xa với người theo đuổi mình như vậy nên hơi chột dạ, lại đột nhiên nhớ tới Lão Vương dùng chính ảnh chụp của anh làm ảnh đại diện, tán gẫu với Phương Miên Miên đến mức hừng hực ngất trời, không lẽ Phương Miên Miên vẫn còn tình cảm với anh sao?

Mèo Kha trên bàn âm thầm giơ móng vuốt, cách một khoảng không cào cái bàn mấy cái, rồi lại thu hồi móng vuốt vào trong lớp thịt đệm hồng nhạt. Sự uy hiếp im lặng không một tiếng động này thành công khiến lưng Lý Khoa lạnh toát, anh bắt đầu nhìn thẳng vào tâm tư tình cảm mà Phương Miên Miên từng dành cho anh.

Lão Vương trò chuyện cực kỳ vui vẻ, hận không thể coi đối phương như tri kỷ, bỗng lão và đàn anh Từ bị dọa bởi tiếng khóc lớn của đột ngột Phương Miên Miên.

Đàn anh Từ - người vốn biết một ít về chuyện năm đó, còn phải bảo đảm với cha Phương, mẹ Phương và chủ nhiệm lớp rằng Phương Miên Miên không yêu sớm, hiện giờ trong lòng đang bừng bừng lửa giận, ánh mắt nhìn về phía Lý Khoa giống như lưỡi dao sáng như tuyết vậy. Anh ta đưa tay vỗ lưng Phương Miên Miên, vừa vỗ vừa dỗ dành mới khiến nước mắt của cô ấy ngừng rơi.

Phương Miên Miên khóc thút thít dùng khăn giấy lau nước mắt trên mặt, khuôn mặt vốn được trang điểm cũng bị nước mắt làm nhòe đi, động tĩnh phía bọn họ hơi lớn, ánh mắt của cả nhà hàng đều bị hấp dẫn.

Lão Vương phất tay với nhân viên phục vụ đang đi về phía này, ý bảo là không xảy ra chuyện gì cả, sau đó đưa tay đập lưng Lý Khoa, thấp giọng hỏi anh, "Tại sao Miên Miên lại đột nhiên khóc? Cậu đã làm gì cô ấy thế?"

"..."

Vẻ mặt Lý Khoa cực kỳ phức tạp, anh chậm rãi lắc đầu, đưa tay ôm mèo Kha trên bàn vào trong lòng.

Mèo Kha duỗi móng vuốt, giãn bốn chân ra một chút, tìm một vị trí thoải mái mà nằm trong lòng Lý Khoa.

Lý Khoa vuốt đầu mèo Kha, nhìn chòm râu cong vểnh lên của cô, tâm tình của anh chậm rãi bình thường lại. Đứng trước hai ngã rẽ, vì người anh em mà giúp bạn không tiếc cả mạng sống hoặc bị bạn gái hiểu lầm, Lý Khoa cơ trí mà lựa chọn con đường thứ ba.

"Phương Miên Miên? Bây giờ em đã bình tĩnh lại chưa?"

Phương Miên Miên nghe thấy tiếng Lý Khoa, sống mũi lại cay cay, cô ấy cố gắng ngăn cơn xúc động muốn rơi nước mắt rồi nhẹ nhàng gật đầu với Lý Khoa.

"Đàn anh, đây là chuyện cũ của em và Phương Miên Miên. Năm đó, em đã quá thẳng thừng, không nên... mách với chủ nhiệm lớp của em ấy rằng em ấy yêu sớm, hại em ấy phải viết ba mươi nghìn chữ kiểm điểm."

Đàn anh Từ hừ lạnh một tiếng, đang định lên tiếng hung hăng giáo huấn Lý Khoa thì Phương Miên Miên ngồi bên cạnh anh ta nhẹ nhàng kéo góc áo của anh ta, lắc đầu.

Nhớ tới ba mươi nghìn chữ kiểm điểm kia, hai mắt Phương Miên Miên lại ngập nước mắt, cái mũi cực kỳ chua xót, cô ấy hít mũi để áp chế nước mắt, hai mắt nhìn thẳng Lý Khoa, "Anh có biết em viết ba mươi nghìn chữ kiểm điểm mất bao lâu không?"

"..." Lý Khoa không chỉ biết cô ấy viết bao lâu, mà còn biết đàn anh Từ năm đó bởi vì "giật giây" Phương Miên Miên yêu đương mà bị cha mẹ anh ta bắt viết sáu mươi nghìn chữ kiểm điểm, còn bắt anh ta đọc ra tiếng, còn quay lại thành video, mỗi khi con cháu trong nhà có khuynh hướng yêu sớm, đoạn video này sẽ được bật lên để coi thành lớp bài học điển hình.

Đàn anh Từ bị hai người liên lụy mà năm đó phải chịu thiệt thòi, anh ta giận dữ trừng Lý Khoa một cái, nói, "Miên Miên hôm nay mà không nhắc đến ba mươi nghìn chữ kiểm điểm kia thì tôi cũng không nhớ đến năm đó tôi đã phải viết sáu mươi nghìn chữ. Cậu mách lẻo thì đúng là thoải mái phóng khoáng quá, làm hại tôi và Miên Miên thê thảm, hôm nay chúng ta hãy tính sổ chuyện này đi."

Lý Khoa giống như học sinh tiểu học sắp bị chủ nhiệm xử phạt về thể xác vậy, trong lòng tràn ngập thê lương, anh không biết lúc trước tại sao anh lại đi mách chủ nhiệm lớp của Phương Miên Miên rằng cô ấy yêu sớm chứ.

Không phải không có quả báo, chỉ là chưa đến lúc.

Năm phút đồng hồ sau, nhìn một quyển sổ rất dày và bút đã được chuẩn bị xong trước mặt, Lý Khoa cực kỳ hiểu rõ ý nghĩa của những lời này.

Lão Vương biết chuyện từ đầu đến cuối nên lựa chọn vuốt ve mèo mà bàng quan, mèo Kha đã đổi trận địa, đi vào trong lòng đầy hương thơm mềm mại của Phương Miên Miên, hưởng thụ từng cái vuốt ve nhẹ nhàng và dịu dàng của cô ấy.

Một khi nhắc tới, đàn anh Từ - người vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện năm đó - âm u cười, nói với Lý Khoa, "Quân tử báo thù, mười năm không muộn, một trăm mười hai nghìn chữ, bắt đầu đi."

"..."

Nước mắt hối hận chảy xuống trong lòng Lý Khoa.