Ngày hôm sau bà nội Mặc đã tỉnh lại và được chuyển về phòng hồi sức. Cả Mặc gia đều thở phào nhẹ nhõm. Việc đầu tiên bà làm sau khi tỉnh lại là hỏi về Uyển An.
“Cháu dâu của ta đâu? Uyển An nó đâu rồi?”
Tất cả mọi người trong phòng đều im lặng, chẳng một ai dám nói với bà rằng hai người họ đã li hôn cả. Cũng vì chuyện li hôn này mà bà phải nhập viện nên dĩ nhiên không ai dám để bà biết. Mẹ Mặc Khanh thấy thế cũng vội chạy đến bên giường mà cố gắng nói sang những chuyện khác
“Mẹ, mẹ cảm thấy sao rồi ạ?”
“Mẹ có không khỏe ở đâu nữa không? Để con gọi bác sĩ đến kiểm tra lại ạ”
"Tôi vẫn chưa chết được đâu. Mấy người không cần phải lo lắng cho tôi "
“Cái tôi muốn biết là cháu dâu tôi đâu rồi? Nó sao lại không ở đây?”
Mặc Khanh thấy bà bắt đầu kích động thì cũng chạy lại chỗ bà, để bà không nghĩ ngợi nhiều đành nhẽ anh phải nói dối bà
"Uyển An có ấy bận việc ở công ty rồi bà ạ. Cô ấy bảo cháu ở đây chăm sóc bà thật tốt. Khi nào thu xếp được công việc cô ấy sẽ qua thăm bà "
“Có thật như vậy không hả, Lâm Hạo?”
Bà vừa nói vừa nhìn Mặc Hạo với anh mắt sắc lạnh. Sở dĩ bà chẳng tin tưởng được Mặc Khanh tẹo nào chỉ còn Mặc Hạo là bà còn chút tin tưởng. Mặc Hạo bị bà nhìn thế thì nhìn ngó xung quanh như cầu cứu nhưng cái anh nhận được lại là mấy ánh mắt ra hiệu của cả nhà. Mặc Hạo cố gượng cười rồi hùa theo Mặc Khanh lừa gạt bà
“Đúng đấy bà ạ. Chị dâu bận việc rồi, khi nào xong việc chị ấy sẽ qua thăm bà”
Bà Mặc nghe vậy thì cũng nửa tin nửa ngờ. Khó khăn lắm cả nhà mới lừa được bà về chuyện của Uyển An. Mẹ Mặc Khanh nhanh chóng kéo anh ra khỏi phòng bệnh đến một góc của hành lang mà giọng nhỏ nhẹ nói với anh
"Lâm Khanh, Ninh gia vừa nói với mẹ là ngày kia chúng ta có thể tổ chức hôn lễ rồi "
“Mẹ, sao vội vàng quá vậy? Con còn chưa li hôn xong nữa mà. Muốn kết hôn thì cũng phải từ từ chứ?”
“Mẹ cũng biết là vậy, nhưng bên đấy họ bảo là họ sắp xếp hết rồi. Con chỉ cần đến đấy và mặc đồ được chuẩn bị là xong”
"vậy sao họ không chuẩn bị luôn một chú rể thay con luôn đi "
“Lâm Khanh, mẹ xin lỗi. Con hãy giúp mẹ đi mà”
Trước lời cần xinh đấy của mẹ thì Mặc Khanh cũng chỉ im lặng mà làm theo. Tất cả quá nhanh, quá đột ngột khiến anh chẳng thể phản ứng được. Tự nhiên xuất hiện một khoản nợ khổng lồ rồi bắt anh phải gánh chịu nó mà chẳng hề cho một chút thời gian để chuẩn bị gì cả.
Hai ngày sau mọi người trong Mặc gia đều giấu diếm bà nội mà đi đến tham gia hôn lễ kia. Sân khấu trải nhiều hoa đến nỗi chẳng thấy cả đường đâu, quan khách thì chủ yếu là nhà gái vì nhà trai chưa kịp chuẩn bị gì. Tất cả khách khứa đều bàn tán về cái đám cưới này
[Nghe nói Mặc gia vì trả nợ mà đồng ý kết hôn đấy]
[Đúng rồi, nghe đâu chú rể từng kết hôn rồi đấy]
[Người ta còn bảo là chú rể có con rồi]
Mấy lời ấy cứ chuyền tai nhau khắp cả căn phòng. Người Mặc gia biết, Ninh gia cũng biết nhưng chẳng ai dám lên tiếng dập tắt tin đồn đấy cả vì tất cả lời đồn đều đúng.
Trước giờ làm lễ nơi chuẩn bị của cô dâu chú rể thấp thoáng bóng dáng của một cô gái tóc dài đang đứng nhìn vào căn phòng đấy. Mặc Khanh đang chuẩn bị trong phòng bất ngờ quay mặt lại nhìn thấy cô gái ấy, cô ấy bỏ chạy thật nhanh về phía trước. Cô ấy rất giống với người con gái trong giấc mơ của anh, anh cứ thế mà đuổi theo cô cho đến khi bị người chủ hôn gọi lại.
“Lâm Khanh, đến giờ làm lễ rồi. Anh đi đâu vậy?”
Mặc Khanh chỉ quay lại vài giây để nhìn người chủ hôn thì cô gái kia đã biến mất. Anh vẻ mặt đầy tiếc nuối mà đành nhẽ quay trở về khán đài.
Thật ra cô ấy là Uyển An và cô ấy cũng chưa biến mất, nếu lúc đó anh tiến thêm một bước là đã gặp được cô rồi. Một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi. Lần nào cũng vậy, hai người cứ đến lúc chuẩn bị nhận ra nhau lại như có thế lực nào đấy ngăn cản cả hai.
Uyển An hai mắt đỏ hoe bước ra ngoài, cô nhìn về bóng lưng của Mặc Khanh đang đi về khán đài. Hôn lễ rất đẹp, cô dâu cũng đẹp. Uyển An đứng ở một góc nhìn cả hai trên sân khấu mà trong lòng không kìm được nước mắt. Hôn lễ này là cái mà người phụ nữ nào cũng mong có trong đời, kể cả cô cũng vậy. Cô đã rất nhiều lần tưởng tượng ra cảnh mình và Mặc Khanh cùng ở trên sân khấu kia nhưng bây giờ có lẽ không có ngày hôm đấy nữa. Mặc Khanh đã đứng đấy nhưng người đứng cạnh anh không phải là cô mà là một người xa lạ khác. Nghĩ đến đây cô không dám xem tiếp nữa, cứ như thế khi hôn lễ chưa kịp bắt đầu thì cô đã ra khỏi tòa nhà ấy.