"Có người thắt cổ tự tử!!!"
Tiếng nữ sinh thét chói tai, trong toilet nữ trường trung học NN học sinh vây lại đông như kiến. Kém theo đó là tiếng la hét, gương mặt sợ sệt của rất nhiều học sinh.
Rất nhanh, các thầy cô đã có mặt tại hiện trường. Ngày hôm đó tất cả học sinh trường NN được cho nghỉ, chỉ có ban cán sự nhà trường phải ở lại.
Trong toilet có nữ sinh thắt cổ tự tử, cô nữ sinh ấy mặc bộ đồ màu đỏ chói mắt, móng tay cũng sơn màu đỏ thắt cổ bằng dây thừng treo trên móc trần nhà.
Nhà họ Lâm làm thầy pháp, nên Lâm Hạo được đặt cách có mặt tại chỗ này.
"Sao lại có chuyện này xảy ra, con gái tôi... Con gái tôi chết oan ức quá!!!" Người nhà nữ sinh treo cổ cũng đã được mời đến.
Cha mẹ cô nữ sinh ấy quỳ rạp dưới sàn nhà, khóc lóc thảm thương, còn gì đau xót hơn là kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh chứ.
Con gái họ quá dại dột, để lại cha mẹ già yếu giờ đây đang khóc thương.
Phía cảnh sát đang thu thập bằng chứng để điều tra nguyên nhân cái chết của nữ sinh kia. Mọi chuyện cũng không có gì đặc biệt, Quan Mỵ Du cũng không quan tâm lắm.
Cô vốn sống ở Địa Phủ, tiếp xúc với oan hồn còn nhiều hơn với con người mà.
Ngày hôm sau đi học lại, vừa vào chỗ ngồi cô đã bắt gặp một nữ sinh tới đưa đồ ăn sáng cho Lâm Hạo. Chuyện cũng không có gì lạ nếu như cô không nhìn thấy quỷ hồn đang ẩn nấp trong thân xác của cô nữ sinh ấy.
Lâm Hạo chỉ thấy được ma, còn chuyện quỷ nhập vào cơ thể người chắc là anh ta không thấy được. Trông thái độ anh khá là bình thường, nhận hộp thức ăn còn chọc ghẹo vài câu.
Nữ sinh ấy rời đi, Quan Mỵ Du mới nhìn anh nói:"Cô ta bị quỷ nhập."
"Sao cô em biết được?"
Cô chớp mắt nhìn anh, không giải thích nhưng cô tin Lâm Hạo hiểu.
Anh mới bất giác nhìn xuống hộp đồ ăn trong tay mình, cơm nắm thơm ngon từ bao giờ đã biến thành giòi bọ bò lúc nhúc trong đó.
Lâm Hạo nhìn mà thấy buồn nôn, anh vứt ngay chúng vào sọt rác. Là một thầy pháp lâu đời, anh không sợ, chỉ thấy kinh tởm.
"A có ma, có ma..."
Tiếng nữ sinh nào đó hét chói tai ngoài hành lang, cô ấy ngã ngay trước cửa lớp, mặt mày xanh như tàu lá chuối.
"Có ma... Trong nhà vệ sinh nữ có ma... Chắc chắn là A Lam, cậu ta hiện về rồi."
Sau thời gian đó là rất nhiều người thấy ma trong nhà vệ sinh, lời đồn truyền miệng nhau cuối cùng thầy hiệu trưởng cũng phải đứng ra giải quyết vụ việc.
Ở trên Dương Thế hễ có ma là sẽ gọi thầy Pháp đến để trấn giữ, bùa chú.
Lâm Hạo nhận lời của thầy hiệu trưởng đến vào lúc 12 giờ đêm đến làm phép. Anh thường đi làm phép cho người khác, nên không hề sợ sệt.
Đi một vòng toilet, anh kiểm tra từng phòng nhưng chẳng thấy bóng dáng của một oan hồn nào. Quái lạ, rõ ràng chỗ này không có ma.
...Tạch...
Cánh cửa chính bị ai đó khoá trái, Lâm Hạo nghe thấy âm thanh đó bắt đầu đề phòng nhìn dáo dác xung quanh. Dao găm được yểm bùa chú ở tư thế phòng thủ.
...Tõm... Tõm...
Tiếng nước nhỏ giọt phát ra, anh nhìn thấy những giọt máu tí tách nhỏ xuống sàn nhà vệ sinh. Chúng rơi từ trên cao xuống, sau đó loang lổ thành một vũng bầy hầy. Lâm Hạo theo hướng máu chảy nhìn lên, khung cảnh cái xác mặc đồ đỏ treo lơ lửng giữa không trung đập vào mắt anh.
Tử thi thắt cổ tự tử đã chết, giây phút anh ngước lên nhìn thì nó đột nhiên mở to đôi mắt đỏ như máu nhìn anh. Cái miệng nở nụ cười méo xệch trông rất là man rợ. Bỗng, cái xác chết cử động được, nó bẻ từng khớp xương kêu "rắc, rắc" khiến anh sởn cả gai ốc.
"Quỷ yêu to gan, dám hù dọa người sống à?"
Anh lấy trong túi ra lá bùa, sau đó dán lên thanh kiếm, nhưng chưa đọc chú thì nó đã bốc cháy thành đám tro tàn.
Lâm Hạo trợn mắt cả kinh, anh làm nghề này lâu lắm rồi, chưa từng thấy hiện tượng thế này.
Anh không bỏ cuộc tiếp tục lấy ra thêm lá bùa khá, kỳ lạ là nó cũng bốc cháy.
Cái xác đúng lúc này từ trên trần nhà nhảy xuống vồ lấy anh. Lâm Hạo ngã sóng xoài xuống đất, ma nữ chiếm được ưu thế nên cất giọng cười ma quỷ.
Nó thè cái lưỡi dài hoắm ra liếm láp khuôn mặt anh, mùi hôi thối làm cho anh cảm thấy cực kỳ buồn nôn.
"Anh Hạo, xuống đây với em đi. Em yêu anh nhiều lắm!"
Lâm Hạo muốn đấm con ma nữ này một cái nhưng hai tay anh như có một thứ gì đó mơ hồ kìm hãm, không nhúc nhích cục cựa gì được.
Đúng lúc con ma nữ định rút đi dương khí của anh thì nó bị hất văng ra xa. Quan Mỵ Du xuất hiện bất thình lình, đang khoanh tay trước ngực nhìn con ma nữ đang bò lồm cồm dậy.
"Mày là nhỏ nào, định giành anh Hạo của tao phải không?"
"Giành đó thì sao? Ngu ngốc!"
Quan Mỵ Du bị nạt nên cũng không để thất thế được mà nạt lại.
Ma nữ đó phóng tới cô như hổ đói, nhưng vô dụng cô chỉ cần chớp mắt đã khiến nó lại văng vào tường phun ra ngụm máu đen hôi.
"Mày là cái quái gì thế?" Ma nữ ú ớ hỏi.
"Bà cố nội của mày đó, không nhận ra à?"
Quan Mỵ Du quay lưng lại đi tới đỡ Lâm Hạo dậy, ma nữ đó thừa dịp cô lơ là mà định tấn công cô từ phía sau.
"Cẩn thận!"
Lâm Hạo ôm lấy cô lăn một vòng, cảnh tượng giống phim ngôn tình lãng mạn lắm nhưng cô chóng mặt gần chết.
Ma nữ kia lại bay vào tường, Lâm Hạo thấy cảnh này mới biết mình quan tâm vô ích, cô đã có phòng bị từ trước.
Quan Mỵ Du nằm ở trên anh, cô nheo mắt hỏi:"Sợ nó cắn tôi hả?"
"Ai mà biết cô em đáng sợ đến vậy?"
"Đi thôi, quỷ sai sắp tới rồi."
Lâm Hạo nghe vậy liền rời khỏi chỗ đó, anh sợ quỷ sai thấy được Quan Mỵ Du sẽ bắt cô đi luôn. Phàm là ma quỷ, ai cũng sẽ sợ hắc bạch vô thường.
Quan Mỵ Du cũng không ngoại lệ!