Bạn Gái Đến Từ Tháng 7 Âm Lịch

Chương 7: Ma hay quỷ?




Lâm Hạo biết tin cô chuyển địa chỉ nhà liền giống như bị ai đó giật dây, anh thậm chí đến nhà Triệu Tuấn Dương vào nửa đêm để tìm người.

Anh nói:"Mỵ Du về nhà với anh, chỗ của cậu nhỏ không tiện cho em đâu."

"Cháu xấu tính như vậy thì ai muốn ở chung. Đều là người một nhà, để em ấy ở lại nhà cậu cũng được." Lần đầu tiên trong đời Lâm Hạo nghe thấy Triệu Tuấn Dương muốn giữ người.

Cũng hay thật, hắn giữ ai không giữ lại giữ ngay một con ma nữ.

Triệu Tuấn Dương là dòng họ bên ngoại, nên không tinh thông luật âm - dương. Nhưng mà nếu Quan Mỵ Du làm liều sống chung, e là sẽ bị phát hiện. Tới lúc đó nếu hắn biết cô là ma, sẽ hư bột hư đường hết.

Anh còn có việc cần nhờ cậy cô, không thể để bị người khác hớt tay trên được.

"Cháu không có xấu tính. Mỵ Du anh đưa em về." Lâm Hạo đá mắt với cô.

Quan Mỵ Du làm như không thấy, cô chẳng muốn về nhà với anh đâu. Khó khăn lắm người ta mới xin vào ở cùng người mình thích, vui chưa được bao lâu thì bị túm cổ lôi về, cô không cam tâm!

"Em ở lại với thầy Triệu, tiện học bài luôn. Anh đừng lo." Cô bắt chước mấy lý luận mà Trần Tiểu Mai dạy cô để đối phó với anh.

"Mỵ Du!" Anh nghiêm túc gọi.

Thật ra ý của anh là "chán sống rồi hả?"

Lâm Hạo nói thầm, nhưng chợt nhớ ra cô đâu có sống!

Con ma nữ này thật đáng ghét quá đi, trên cơ anh, còn không chịu nghe lời.

"Em ấy đã nói vậy, cháu còn nháo cái gì. Về đi, mai đi học sớm nữa."

Triệu Tuấn Dương trục lệnh đuổi khách.

Lâm Hạo nhìn hắn, cậu nhỏ này hôm nay bị sao vậy? Rõ ràng bình thường tỏ ra rất lãnh đạm mà?

Anh bất đắc dĩ mới phải về nhà một mình, ai mà ngờ vừa vào tới nhà đã thấy Quan Mỵ Du ngồi ở sofa phòng khách khoanh tay trước ngực. Cô chờ anh?

"Đi bằng cái gì về mà nhanh vậy?" Anh biết là ma có thể bay lượn được, tốc độ cô bay còn nhanh hơn xe phân khối lớn, mở mang tầm mắt thật đấy!

"Tôi sẽ qua nhà thầy Triệu ở, đừng có tới làm phiền tôi." Cô nói.

Lâm Hạo nghe vậy không hề tán thành, anh dọa:"Cậu nhỏ mà biết cô em là ma là cô em toi đời đó biết không hả?"

"Chỉ cần không đụng vào người tôi là được, cậu đã nói thế mà?"

"Sống chung, dễ chung đụng lắm. Cô em thích cậu nhỏ tới vậy hả? Mê trai đến bất chấp luôn, anh so với cậu nhỏ đâu có thua kém. Cô em nhìn thử xem."

Anh hất cằm tỏ vẻ tự cao, Quan Mỵ Du nhìn anh giật giật khóe môi. Tuy là Lâm Hạo đẹp trai, cô không phủ nhận, nhưng làm gì có cửa đẹp hơn Triệu Tuấn Dương của cô chứ.

Đối với cô, hắn đẹp trai nhất!

"Cũng đẹp, mà không đẹp bằng." Cô làm mặt quỷ thè lưỡi trêu anh.

"Vậy chuyện coi sổ sinh tử mà cô em hứa, nuốt lời hả?" Anh quan tâm chuyện này nhất. Mấy năm nay anh giúp không biết bao nhiêu oan hồn, nhưng vẫn chưa xem được cái anh muốn xem.

Lâm Hạo muốn biết, chuyện đó đến khi nào mới kết thúc đây?

Thật ra, anh cũng mệt mỏi lắm rồi...

"Tôi đã hứa thì sẽ làm. Đợi hết tháng 7 đi, tôi về Địa Phủ sẽ xem cho anh."

"Được, anh tin cô em đấy!"

Quan Mỵ Du xì một tiếng, anh ta không có lựa chọn, cô là lựa chọn duy nhất mà còn bày đặt thần thần bí bí. Cô không nói lời nào biến mất, Lâm Hạo lần đầu tiên thấy một con ma nữ sử dụng phép thuật tốt như Quan Mỵ Du.

Anh cũng hơi tò mò, rốt cuộc cô có thân phận như thế nào?

*

Nửa đêm, Quan Mỵ Du bò lên giường của Triệu Tuấn Dương. Cô sờ sờ gương mặt đẹp trai của hắn lúc ngủ, da mặt láng mịn, sờ thích quá. Cô cứ sờ soạng rồi cười khúc khích, giống như một đứa biến thái vậy.

"Nhỏ đó là ai vậy, dám sờ mặt anh ấy?"

"Mày hù nó coi, bộ tính tranh chồng với chị em mình hả?"

Bên tai truyền đến nhiều tiếng bàn tán, Quan Mỵ Du liếc mắt nhìn về phía góc tường. Ở đó tụ tập ba, bốn oan hồn vất vưởng, toàn là ma nữ. Cô vốn dĩ giả vờ như mình là người trần mắt thịt không thấy bọn chúng, mà tụi nó quá đáng quá!

Triệu Tuấn Dương đâu phải là chồng của chúng nó, hắn là chồng của cô mà!!!

Từ xa xa một ma nữ đại điện đi lại, cô ta nở nụ cười méo xệch lên tới tận mang tai. Tóc tai lù xù, sau đó còn giật giật cái đầu.

"Lạnh quá... Tôi lạnh quá... Xuống đây... Xuống đây chơi với tôi đi..."

Đôi bàn tay lạnh lẽo vươn ra dài một mét chụp lấy đầu vai cô. Quan Mỵ Du cũng không hề giả bộ, Triệu Tuấn Dương ngủ rồi, cô không sợ.

Cô chụp lấy cổ tay cô ta, bẻ ngược lên làm cho cô ta kêu oai oái. Quan Mỵ Du cười nhếch mép:"Cũng biết đau hả?"

"Cô... Sao cô không sợ?"

"Trời ạ, mấy cưng phải gọi chị đây là cụ bà đó. Muốn dọa không, chị dọa cho mấy cưng xem."

Quan Mỵ Du xuống giường, cô làm cho hai mắt mình đỏ lên như hai cái bóng đèn, sau đó từ miệng hộc ra rất nhiều máu, đôi chân lếch thếch đi tới chỗ đám ma nữ đang tụ tập.

"Trời ơi nó là quỷ hả, cái thứ gì mà ghê quá."

"Đi thôi tụi bây ơi, đụng trúng thứ dữ rồi."

Đám ma nữ thấy khó mà rút lui. Quan Mỵ Du xì một tiếng, mới đó đã sợ, chẳng thú vị gì cả.

Cô lại quay trở lại giường ngắm nhìn Triệu Tuấn Dương đang ngủ say, quá mức đẹp trai.

Hắn trở người, hơi nhíu mày tựa như sắp tỉnh ngủ. Quan Mỵ Du thấy vậy mới lập tức biến về phòng, cô sợ bị hắn phát hiện nửa đêm đi rình trộm.

Trong phòng, nằm trên giường lớn khoé môi cô cong lên, bắt đầu tơ tưởng. Ngày mai cô sẽ làm gì Triệu Tuấn Dương đây, nhân lúc hắn ngủ hôn một cái chắc là không sao đâu nhỉ?