Hôm sau, vì hai mắt Ái Tĩnh sưng rất to, cho nên cô xin nghỉ không đi làm. Đám chị em ở chung cũng đã đi làm. Phòng ốc thường ngày chật chội ồn ào, giờ có vẻ rất an tĩnh.
Không có ai ầm ỹ với cô, cô lẳng lặng vượt qua cả buổi trưa một mình. Nhưng cuối cùng cô lại chịu không nổi. Cô gần như có thể nghe được âm thanh chuyển động của kim chỉ giờ. . . . . .
Cô mở TV lên, nhưng lại thất thần, chỉ biết màn hình TV có bóng người qua lại. Cô nhìn chằm chằm đồng hồ treo trên tường, hi vọng giờ tan sở đến nhanh một chút, cô cần có người bên cạnh, đuổi đi tâm tình buồn bực của cô.
Nhưng vừa quay đầu, cô nhìn thấy bản thân của mình trên mặt tủ kính, không biết từ bao giờ gương mặt cô tràn đầy nước mắt…
Trời ơi!Cô có cần chật vật như vậy không?
Không phải cô bỏ anh, bảo anh không cần trở lại tìm cô sao? Tại sao cô lại khổ sở như vậy chứ? Lại biến mình thành bộ dạng thất tình như thế này…
Ái Tĩnh thấy buồn cười, rút ra mấy tờ giấy lau sạch toàn bộ nước mắt.
Cô không nên đợi ở trong phòng nữa rồi, cô phải nhanh chóng ra ngoài, bằng không khi mọi người trở lại thấy mí mắt của cô còn sưng to hơn trước kia thì sẽ cười nhạo cô.
Đeo mắt kính lên khuôn mặt trắng nõn, cô bước ra khỏi nhà.
Khu phố náo nhiệt sau giờ trưa không còn nhiều người qua lại. Mà Ái Tĩnh không muốn mọi người tập trung chú ý vào mình nên cô quyết định không đi dạo phố nữa. Cô chọn một quán cà phê ở đầu đường, tùy ý ngồi xuống.
Ngồi chưa được hai phút thì có một người phụ nữ tự ý ngồi xuống trước mặt cô. Tâm tình Ái Tĩnh không tốt nên không để ý tới cô ta, bắt chéo chân, cắm đầu cắm cổ vừa uống cà phê vừa xem tạp chí thời trang.
"Cô muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng rời khỏi Hạ Phong?" Âm thanh vênh váo, hung hăng đột nhiên vang lên.
"Hả?" Chuyện gì xảy ra? Đang nói chuyện với cô sao? Ái Tĩnh kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn qua nhìn lại.
"Không cần giả bộ, Cầu Ái Tĩnh, chính là tôi đang hỏi cô!" Âm thanh cắn răng nghiến lợi từ trong môi đỏ xinh đẹp của Ngải Lâm phát ra.
Cô đã đi theo cô gái này một đoạn đường dài, cuối cùng cũng tìm được nơi có thể nói chuyện!
"Cô . . . . ." Biết tôi?
Cô ráng nuốt lại mấy chữ phía sau vào trong bụng bởi vì cô nhận ra người phụ nữ không có lễ phép hay giáo dục, phách lối đến chết này chính là vợ trước của Hạ Phong.
"Hạ Phong là chồng của tôi, anh ấy rất đa tình, sẽ không có hứng thú với cô dài lâu, cho nên cô không cần si tâm vọng tưởng có thể gả cho anh ấy."
Ngải Lâm cố gắng khua môi múa mép, cùng tình địch mặc cả: "Không bằng cô hãy chấp nhận điều kiện của tôi, cầm chi phiếu rồi nhanh chóng biến mất đi!"
Ái Tĩnh cố nén cơn giận nhìn chằm chằm khuôn mặt của Ngải Lâm. Không nghĩ cảnh tới cảnh vợ cả khi dễ vợ bé bằng nhiều thủ đoạn trong phim dài tập hay tiểu thuyết tình yêu lại đang xảy ra một cách chân thật trong đời của cô?
Đáng tiếc tin tức người vợ cả này thu nhập không đủ nhanh… Cô ta không biết bọn họ đã chia tay rồi, còn là cô tự nguyện rời đi.
Ừ, có nên lấy một khoản tiền từ người phụ nữ này không? Thuận tiện trị liệu chút tâm tình mất khống chế, khóc đến mắt sưng của cô… Ái Tĩnh mím môi mỏng, trong lòng không ngừng tính toán.
Ngải Lâm nhìn Ái Tĩnh không nói lời nào, cho là cô không chịu, tiếp tục uy hiếp nói, "Hôm nay tôi mang cả chi phiếu tới rồi, nếu cô muốn tiền, đây là cơ hội duy nhất của cô. Cho nên tốt nhất cô nên ngoan ngoãn ra giá, nếu không khi bà Nội Hạ Phong từ Thụy Sĩ trở lại, bà không thích những cô gái nghèo…”
À ha, có chuyện để xem rồi!
Có phụ nữ thậm chí vì muốn đoạt lại đàn ông mà có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy sao? Cô làm sao có thể phụ lòng hảo tâm của cô ta được chứ? Ái Tĩnh quyết định dứt khoát làm cho người phụ nữ kênh kiệu này về sau không dám dùng tiền đè người nữa.
Vì vậy cô đưa ra ba ngón tay ——
"Ba chục triệu? Không thể nào, quá nhiều!" Ngải Lâm thở dốc vì kinh ngạc, trợn mắt nhìn Ái Tĩnh hét lên.
"Không nhiều như vậy." Cuối cùng Ái Tĩnh mở miệng, nhưng vẫn không thu về ba ngón tay.
"Ba trăm vạn?" Đúng là con nhà nghèo, khẩu vị nhỏ như vậy. Sợ rằng ba tỷ cũng còn ít so với giá trị con người của Hạ Phong. Không ngờ chỉ cần ba trăm vạn cũng có thể giành lại được anh…
Ha ha ha, cuộc sống thật tốt đẹp.
Ái Tĩnh nhìn Ngải Lâm, á khẩu không nói được lời nào. Thật ra thì cô chỉ muốn 30 vạn, vừa có thể dạy dỗ Ngả Lâm một chút, vừa có thể giải quyết tâm tình của mình. Nhưng nếu có người muốn thêm một số không thì cô cũng sẽ không ngại nhiều tiền.
Ngải Lâm vui vẻ lấy ra tờ chi phiếu, kí tên tại chỗ.
"Ừ, cầm đi." Ngải Lâm lập tức để chi phiếu trước mặt Ái Tĩnh.
Ái Tĩnh hào phóng cầm lấy, cẩn thận xem kỹ. Ừ, quả nhiên là người hào phóng, ra tay mua tình cảm rất khí phách.
"Cô nhớ không được đi tìm Hạ Phong nữa." Ngải Lâm không ngừng dặn dò.
"Không thành vấn đề." Ái Tĩnh trả lời thanh thoát.
Từ trước đến giờ đều là Hạ Phong tìm hẹn cô, cho nên anh tuyệt đối không thể phá hư ước định.
"Vậy thì thật tốt quá." Ngải Lâm lộ ra nụ cười vui sướng.
Cô tuyệt đối không nghĩ tới tình yêu của Hạ Phong và tình địch là tình đơn phương. Anh chỉ là một thần tử nghe lời trước mặt người phụ nữ xinh đẹp này.
Thấy Ái Tĩnh nhận lấy chi phiếu ba trăm vạn, Ngải Lâm hưng phấn đến nổi gọi thêm hai ly cà phê đá nữa.
"Tại sao?" Ái Tĩnh không hiểu vì sao có thêm một ly cà phê trước mặt.
"Ăn mừng chúng ta đàm phán thành công!" Ngải Lâm nâng chén ăn mừng.
"À, được rồi." Có người đưa tiền, lại còn ăn mừng thành công, cô dĩ nhiên vui lòng phối hợp.
Ái Tĩnh cũng giơ cốc cà phê lên mời lại.
"Cạn chén." Ngải Lâm vui mừng sai lệch
"Cạn chén?" Ái Tĩnh có chút không hiểu, nhưng vẫn uống hết. Cô cho rằng thỉnh thoảng phối hợp với người mua cũng là hành động cao thượng.
Hai người đồng thời uống một ngụm cà phê, ăn mừng giao dịch thành công.
Gió nhẹ ấm áp lất phất thổi qua khuôn mặt xinh đẹp của hai cô gái. Gương mặt kiều diễm tản ra phong tình bất đồng khiến cho người ta suy nghĩ xa vời.
Hết chương 8