Sắc mặt Ái Tĩnh ảm đạm, một tay ôm đầu, phờ phạc rã rượi nằm trên bàn.
"Ai. . . . . ." Thở dài, đầu của cô thật là đau.
Hạ Phong hỏi, "Thế nào, không thích ăn bối quả sao?" Phục vụ vừa mới đưa bối quả cùng một ly cà phê lên bàn ăn.
"Không muốn ăn." Nhức đầu chết đi, ăn cái gì mà ăn?! Thật là phiền chết người, thế nhưng cô lại ở cùng một chỗ với người đàn ông này…
Thân thể của cô thật quá dâm đãng! Anh vừa đụng vào, cô liền mất hết khả năng khống chế. Ai da...
"Bối quả nơi này ăn rất ngon, anh đặc biệt dẫn em tới ăn, ăn nhiều một chút." Hạ Phong đẩy đĩa tới trước mặt cô, ngang nhiên đề cử.
Cầm bối quả vừa nướng lên, Ái Tĩnh xé một phần nhỏ nhét vào trong miệng.
Ừ, ăn thật ngon! Oán khí đầy bụng của cô được rất nhiều bánh bao lấp đầy rồi.
Hạ Phong quả nhiên rất biết lấy lòng dạ dày cô, mặc dù hành động khiến cô khó chịu thế nào, đưa lên gì đó lên đều khiến cô không thể bỏ được.
Bối quả này da giòn mà cần dùng sức để ăn, bên trong khá mềm nhưng dẻo dai, chỉ cần một cái cũng có thể cho cô cảm giác vô cùng no đủ, cũng giống như thân thể anh, là một loại mỹ vị…
Hừ! Cô đang suy nghĩ cái gì vậy?
Ái Tĩnh lắc đầu một cái. Không ngờ lúc ăn cô cũng có thể tư xuân… Hôm qua rõ ràng bọn họ từng kịch liệt như vậy . . . . . .
Càng nghĩ mặt Ái Tĩnh càng hồng, càng ăn đầu càng thấp.
"Uống cà phê đi." Hạ Phong bưng cà phê sữa tươi đến trước mặt cô.
"Em uống cà phê đen." Cô đơn giản bày tỏ.
"Cà phê đen không tốt cho dạ dày, thêm chút sữa tốt hơn." Hạ Phong săn sóc, thâm tình nhìn cô.
"Cám ơn." Bị anh nhìn như vậy, cô còn có thể nói gì đây? Nếu còn chọn nữa, vậy thì chứng tỏ cô không thức thời rồi.
Cô bưng cà phê nóng hổi lên, từ từ uống.
Thấy Ái Tĩnh nghe lời mình, ngoan ngoãn ăn bữa ăn sáng đầy đủ chất dinh dưỡng, Hạ Phong có cảm giác rất thành tựu, bắt đầu ăn cơm.
Anh rất thường tới đây ăn, hầu như bạn bè thân thiết đều biết anh thích tới nơi này; mà Ái Tĩnh là người quan trọng trong cuộc đời của anh, anh muốn cô tham dự tất cả cuộc sống của anh, dĩ nhiên cũng bao gồm biết nhà hàng ăn uống rất ngon này.
"Hạ Phong! Thật may mắn đó, lại gặp được anh ở nơi này!" Giọng nói vui mừng của Ngải Lâm từ phía sau hai người truyền đến.
"A. . . . . ." Hạ Phong chưa kịp nói chuyện đã bị Ngải Lâm quấn lấy.
Đang uống cà phê, Ái Tĩnh cũng phải dừng lại.
"Chúng ta đã ly hôn, Ngải Lâm, cô có thể cách xa tôi một chút hay không !" Hạ Phong liều mạng kéo tay Ngải Lâm ra.
"Ly hôn thì không thể làm bạn bè sao?" Ngải Lâm nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ của Hạ Phong.
Cô cảm thấy thần kinh mình nhất định có vấn đề mới cùng người đàn ông khác bỏ trốn, bỏ lại người chồng đẹp trai như thế này.
Nhưng bây giờ bên cạnh anh đã có một người phụ nữ khác…
Không sao, bằng sức quyến rũ của cô, cô vẫn có thể đem anh trở về.
"Xin lỗi, tôi không muốn làm bạn bè với cô, mời cô buông tay lập tức." Hạ Phong cố gắng nhẫn nại nói. Anh đã hoàn toàn không có cảm giác đối với người phụ nữ này rồi.
"Tại sao anh trở nên vô tình như vậy. . . . . ." Ngải Lâm không thể tin được có người đàn ông cự tuyệt cô!
"Không phải là côrời khỏi tôi trước sao?" Còn trách anh vô tình?
"Phong, em biết ngay là anh vẫn còn ghen. Anh không thể tha thứ chuyện em theo người đàn ông tốt hơn khác, làm tổn thương tự ái đàn ông của anh có đúng hay không? Thật xin lỗi, sau này em sẽ không như vậy nữa, con người luôn có thời điểm phạm phải sai lầm, anh tha thứ cho em một lần có được hay không. . . . . ."
Ngải Lâm giống như bạch tuộc cuốn lấy cánh tay Hạ Phong, lý lẽ ngang ngược nói một hơi dài, ánh mắt khoe khoang nhìn chằm chằm Ái Tĩnh, giống như đang nói: người đàn ông này còn yêu tôi, xin cô không nên vọng tưởng!
"Cô không cần trưng cầu sự tha thứ của tôi. . . . . ."
"Có thật không? Thật sự là quá tốt! Em biết ngay anh sẽ không nỡ để cho em khổ sở mà."
Không đợi Hạ Phong nói hết lời, Ngải Lâm liền dâng môi đỏ mọng lên, nặng nề hôn xuống trên mặt anh.
Ái Tĩnh đang lẳng lặng ngồi yên một chỗ, rốt cuộc không nhịn được nữa, cô trực tiếp đứng lên, muốn đi ra.
"Tiểu Tĩnh, đừng đi!" Hạ Phong ra sức gỡ bỏ người phụ nữ đang dính trên người.
"Em không đi, ở lại xem anh diễn kịch tình yêu sao?" Khoát ví da lên vai, Ái Tĩnh lạnh nhạt nhìn Hạ Phong một cái, kiêu căng tựa như nữ vương cao cao tại thượng. Mà người đàn ông trước mặt, chỉ là thần tử thuần phục nằm rạp dưới chân cô.
"Tiểu Tĩnh, anh và người phụ nữ này thật không có quan hệ. . . . . ." Hạ Phong hất mạnh Ngải Lâm ra, muốn giải thích với người bạn gái đang nổi giận.
"Có thật không?" Ái Tĩnh một bên hỏi, một bên dùng ánh mắt khoe khoang nhìn về phía Ngải Lâm.
"Hạ Phong ——" Ngải Lâm hét lên một tiếng, không thể tin được người đàn ông này lại đang níu kéo một người phụ nữ khác ở trước mặt cô.
"Chúng ta chia tay!" Hạ Phong dùng giọng nói như đinh chém sắt bày tỏ.
"Không phải! Em không muốn chia tay!" Ngả Lâm trả treo, dùng ánh mắt tức giận và bén nhọn nhìn chằm chằm Ái Tĩnh.
Tài nghệ ăn vạ của cô cũng rất giống với Hạ Phong. Điều này khiến cho Ái Tĩnh càng tin tưởng hai người trước mặt kia đã từng rất xứng đôi.
Suy nghĩ này khiến lòng của cô có chút chua xót… Đây chính là một tình nhân có vạn người mê không phải sao?
"Tôi không quản cô có muốn hay không, tôi chính là không thích cô!" Hạ Phong liều mạng tránh tay Ngải Lâm ra, chạy đến bên cạnh Ái Tĩnh.
Ái Tĩnh đứng tại chỗ không nói một câu nào, chờ Hạ Phong đi tới bên cạnh, mới cùng anh rời đi.
Ngải Lâm dùng ánh mắt căm hận nhìn bóng lưng của tình địch.
Cô nhất định sẽ ghi nhớ chuyện này… Cô tuyệt đối không thể thua khi tranh giành đàn ông … Cô thề!