Bạn Gái Biến Thành Zombie Rồi Phải Làm Sao Đây

Chương 73: A Xán, mặt trời lặn rồi




Căn tin là một trong những nơi có lượng người qua lại đông nhất Viện Khoa học, cho nên động tĩnh xảy ra ở chỗ này nhanh chóng truyền đến tai giáo sư Lâm.

Bởi vì trong khoảng thời gian này một đám nghiên cứu viên, tính cả giáo sư Lâm đều đang tập trung tinh thần vào công việc, trừ thời gian ăn cơm đi ngủ ra những lúc khác đều đang ở trong phòng nghiên cứu, cho nên điều này cũng dẫn tới việc bọn họ không hề biết những suy đoán liên quan tới thân phận của Tân Đàm ở bên ngoài ngày càng nghiêm trọng. Cho tới hôm nay "lời bàn tán Tân Đàm là zombie" nổ ra trong căn tin làm lớn chuyện mới khiến bọn họ biết được chuyện này.

Viện Khoa học luôn luôn quản lý vô cùng nghiêm ngặt, các nghiên cứu viên tận tụy với công việc, chưa từng bàn ra tán vào, nhưng bởi vì chuyện trong Viện Khoa học có zombie thật sự quá mức không hợp lẽ thường, mới tạo thành cục diện như vậy.

Sau khi Tân Đàm đi vào văn phòng, việc đầu tiên giáo sư Lâm làm là xin lỗi Tân Đàm: "Xin lỗi! Trong khoảng thời gian này bà bận rộn nghiên cứu, sao nhãng công việc quản lý Viện Khoa học!"

Sắc mặt Tân Đàm đã khôi phục bình tĩnh, nghe thấy lời giáo sư Lâm nói, cô lắc đầu lên tiếng: "Bà không cần xin lỗi cháu, cháu vốn là zombie mà. Bọn họ không thích ứng với zombie, cháu cũng không thích ứng với con người."

Giáo sư Lâm không biết nói gì.

Nguyên nhân khiến chuyện này truyền ra nhanh chóng được tìm ra. Nghiên cứu viên Tiểu Trịnh đứng trong phòng làm việc của viện trưởng, đầu đầy mồ hôi, anh ta áy náy không thôi vội vàng nói: "Là đêm hôm đó tôi đi đường quá vội đánh rơi tư liệu nghiên cứu, lúc sau nhặt lên để sót mất một tờ, cho nên mới khiến thân phận của Tân Đàm bị lộ ra! Xin lỗi! Tôi quá không cẩn thận!"

"Người cậu nên xin lỗi không phải tôi."

Tiểu Trịnh vội vàng xin lỗi Tân Đàm, Tân Đàm nhìn Tiểu Trịnh một cái, nỗi lòng một mảnh yên lặng: "Không có việc gì."

Tiểu Trịnh thấy Tân Đàm phản ứng lạnh nhạt thì càng thêm lo lắng, không ngừng nói chuyện bên tai Tân Đàm, khiến Tân Đàm phiền muộn không thôi. Cô nhắm mắt lại, lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng có hơi không khống chế được cảm xúc, cô chợt đứng dậy, lạnh lùng nhìn về phía Tiểu Trịnh.

Đôi mắt đỏ lạnh lùng của Tân Đàm nhìn vào cái miệng không ngừng đóng mở của Tiểu Trịnh, trong mắt cuồn cuộn sóng ngầm. Tiểu Trịnh bị cô nhìn như vậy chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn lại, một câu cũng không nói lên lời, âm thanh im bặt đi.

"Cháu về đây."

Tân Đàm quay người đẩy cửa ra, bên ngoài phòng làm việc đứng đầy nghiên cứu viên, mặt bọn họ lạ lẫm đến vậy, nhưng trong ánh mắt lại là vẻ bài xích và căm hận quen thuộc. Lúc Tân Đàm đi qua, bọn họ không hẹn mà cùng lùi bước nhường ra một con đường. Sau khi Tân Đàm rời đi, từng nghiên cứu viên lần lượt tiến vào văn phòng của giáo sư Lâm, yêu cầu lập tức giao Tân Đàm cho Bộ Phòng Ngự xử lý.

Giáo sư Lâm cũng không thể nói Tân Đàm là do thượng tá Lôi của Bộ Phòng Ngự đưa vào, bởi vì có thể sẽ gây ra khủng hoảng lớn hơn nữa, không chế không tốt thì rất có thể tin tức sẽ truyền đến dư luận xôn xao.

"Tóm lại, nhất định cô ta không thể ở lại trong Viện Khoa học chúng ta! Nếu như bản tính hung ác của cô ta trỗi dậy, chúng ta đều xong đời!"

Không ngừng có nghiên cứu viên nói như vậy.

Đối với bọn họ mà nói, Tân Đàm ở trong Viện Khoa học chính là một quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào, thậm chí còn có một bộ phận nghiên cứu viên bãi công vì sự tồn tại của Tân Đàm. Tình huống hiện tại đã không phải giáo sư Lâm có thể giải quyết, bà ấy chỉ có thể lựa chọn xin thượng tá Lôi giúp đỡ.

...

Hôm sau.

Tân Đàm thức cả một đêm, sau khi rửa mặt xong, cô thay một cái áo hoodie màu đen, kéo phần mũ to rộng lên đầu, đẩy cửa phòng đi ra ngoài.

Mới sáng sớm mà Viện Khoa học đã không yên tĩnh. Các nghiên cứu viên đi làm rất sớm, khi nhìn thấy Tân Đàm lại lần nữa xuất hiện trước mặt bọn họ, họ không hẹn mà cùng dừng bước, nhìn chằm chằm vào cô.

Tân Đàm dùng bả vai gầy yếu gánh vác những ánh mắt nặng nề như có gai sau lưng, bước từng bước đi ra ngoài Viện Khoa học. Không biết là vì sức khỏe của cô đang chuyển biến xấu hay là bởi vì màu áo hoodie quá tối, dưới ánh mặt trời, mặt cô trắng bệch đến gần như trong suốt.

Sĩ quan đứng gác ngoài cổng cũng không phải là hai người mà cô quen. Trông thấy cô đi tới, bọn họ không hẹn mà cùng giơ súng lên nhắm thẳng vào đầu cô.

Tân Đàm nói: "Nghiên cứu kết thúc, đi nói cho Lôi Thừa Phong, tôi muốn rời khỏi nơi này."

Hai sĩ quan kia không nói gì, thậm chí động tác cũng không thay đổi lấy một chút, nhưng Tân Đàm bình tĩnh lại cố chấp nhìn bọn họ, chờ bọn họ trả lời.

Cuối cùng một sĩ quan nói: "Chúng tôi sẽ thông báo cho thượng tá Lôi!"

"Đi ngay bây giờ."

Tân Đàm đứng dưới ánh mặt trời ngày xuân suốt một buổi sáng, cuối cùng mới chờ được thượng tá Lôi khoan thai tới chậm. Sắc mặt Lôi Thừa Phong vẫn như thường, bước vào Viện Khoa học.

"Anh biết chuyện xảy ra trong Viện Khoa học, anh đang chờ đợi điều gì mà hiện tại mới xuất hiện?" Giọng nói mềm mại trời sinh của Tân Đàm hơi khàn, nhiều thêm mấy phần lạnh nhạt: "Chờ tôi cúi đầu cầu xin anh, hay đang chờ chuyện này càng ngày càng nghiêm trọng?"

Lôi Thừa Phong từ chối trả lời, chỉ nói: "Tối hôm qua giáo sư Lâm đã gọi điện cho tôi, vốn dĩ hôm nay tôi cũng muốn tới đây. Cô suy nghĩ nhiều rồi."

"Kỳ Xán đâu?"

"Tôi không biết."

Tân Đàm không tin, cô nói: "Có phải là bố Kỳ Xán đã biết chuyện của tôi và cậu ấy, cho nên không cho Kỳ Xán tới gặp tôi không?"

Trong khoảng thời gian này Tân Đàm vẫn luôn tự hỏi vấn đề này. Sau khi nghĩ tới người nhà của Kỳ Xán, cô không thể không nhìn thẳng vào việc bố Kỳ Xán là thượng tướng. Toàn bộ động tĩnh trong Thịnh Thành đều không thể gạt được đôi mắt của thượng tướng Kỳ, huống gì là cô?

Lôi Thừa Phong không ngờ vậy mà Tân Đàm có thể nghĩ tới điểm này, anh ta cũng không che giấu nữa, trực tiếp nói: "Đúng, Kỳ Xán bị nhốt ở nhà."

Sau khi Tân Đàm nhìn thấy những nghiên cứu viên từng chào hỏi cô biết cô là zombie, dù cô cũng không làm hại con người bọn họ cũng bài xích và chán ghét cô. Bọn họ còn như vậy, thượng tướng Kỳ ngày ngày tiếp xúc với zombie lại sẽ tốt hơn chỗ nào?

Tân Đàm mơ hồ hiểu ra cô vốn không nên đi một chuyến này, cô cũng không nên ôm hi vọng những con người khác ngoài Kỳ Xán có thể tiếp nhận cô. Cô sai đến thái quá, làm trừng phạt, cô phải mất đi người quan trọng nhất của mình. Cô thảm thương hiểu ra tất cả những chuyện này, lại hận bản thân nhỏ bé không có sức thay đổi.

Nhưng cuối cùng cô vẫn muốn liều một lần vì bản thân, cô xác định, Kỳ Xán cũng sẵn lòng liều với cô.

Tân Đàm hít thở sâu một hơi, trong mắt lại có ánh sáng, cô nói rõ với Lôi Thừa Phong: "Tôi muốn gặp Kỳ Xán một lần."

Lôi Thừa Phong nhìn cô một cái, sau đó nói: "Chờ."

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lôi Thừa Phong đi vào văn phòng của giáo sư Lâm, Tân Đàm thật sự đứng ngoài chờ, chỉ chốc lát sau, Lôi Thừa Phong mới đi ra, đồng thời dẫn cô đi về một hướng khác.

Sau khi rời khỏi tòa nhà Viện Khoa học, Lôi Thừa Phong lên tiếng: "Đằng sau Viện Khoa học có một phòng nghiên cứu bỏ không đã lâu không dùng, trong khoảng thời gian này cô ở lại nơi đó. Vì để tránh việc cô lại dẫn tới khủng hoảng, cho nên tôi không thể không hạn chế tự do của cô, đồng thời bên ngoài sẽ có sĩ quan trông chừng cô."

"Hạn chế?"

"Đương nhiên cô có thể từ chối, nhưng cô sẽ không thể nhìn thấy Kỳ Xán, đồng thời sẽ bị đưa ra khỏi Thịnh Thành ngay lập tức." Lôi Thừa Phong lấy một cái vòng cổ màu đen ra: "Ngoài việc có thể khống chế cô khi cô làm ra hành động nguy hiểm, chiếc vòng cổ này còn có chip định vị."

Tân Đàm mím chặt môi, sắc mặt dần trở nên khó coi: "Anh đang nhục nhã tôi."

"Đây là quy định, cô có thể từ chối."

"Tôi đeo." Tân Đàm chậm rãi phun ra hai chữ.

Gọi phòng nghiên cứu bỏ không đã lâu không dùng mà Lôi Thừa Phong nói là phòng nghiên cứu bỏ hoang thì đúng hơn, nhưng anh ta cũng không đến mức làm quá quá đáng, nhìn ra được bên trong đã được quét dọn rất nghiêm túc, đồ dùng sinh hoạt cũng đều mới tinh.

Tân Đàm không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể ở lại nơi này. Thi thoảng cô cũng sẽ nhìn ra bầu trời xanh thẳm bên ngoài, chim vỗ cánh bay, tự do bay lượn.

...

Sau khi Tân Đàm rời khỏi tầm mắt của các nghiên cứu viên, bọn họ đều thở phào một hơi, sau đó nhờ dì lao công tiến hành tiêu độc toàn bộ khu vực, chỉ sợ cô để lại virus zombie ở nơi nào đó. Chỉ có những nghiên cứu viên từng làm việc với Tân Đàm thử nói Tân Đàm khác biệt, nhưng không có ai tin tưởng. Hiện tại khác biệt, nhưng từ đầu tới cuối zombie vẫn là zombie, không thể thay đổi.

Viện Khoa học lần nữa khôi phục vẻ yên tĩnh ngày xưa.

Kỳ Xán cũng không biết những việc này, anh đã sớm bị tịch thu điện thoại, cắt đứt tất cả nguồn thông tin. Bây giờ anh đang chuẩn bị tiêm kháng thể virus zombie do Viện Khoa học sản xuất.

Kháng thể này được nghiên cứu sau khi Lục Khiếu trở về Thịnh Thành, đã được chứng minh tác dụng sau khi trải qua thí nghiệm lâm sàng, bảo đảm sau khi tiêm người được tiêm sẽ bình yên vô sự mới sản xuất số lượng lớn. Thí nghiệm cũng không tiêu tốn quá nhiều thời gian của bọn họ, thay vào đó việc sản xuất tốn thời gian lại phí sức, mãi đến hôm nay mới có lô đầu tiên.

Kỳ Xán may mắn trở thành nhóm người đầu tiên được tiêm kháng thể. Bác sĩ được Kỳ An Dư cố ý mời về nhà, đang ung dung chuẩn bị tiêm cho Kỳ Xán.

Kỳ Xán không nhịn được thúc giục: "Bác sĩ, bác có thể nhanh hơn một chút không? Cháu sốt ruột quá."

Bác sĩ liếc nhìn anh một cái, động tác vẫn chậm chạp như cũ. Kỳ Xán nhẫn nhịn chờ đợi, anh cũng đã đợi sắp mười ngày rồi, đương nhiên không thiếu chút thời gian ấy.

Bác sĩ đẩy kháng thể vào ống tiêm, sau đó tìm được mạch máu trên tay Kỳ Xán, kim tiêm đâm vào, ông ấy chậm rãi đẩy kháng thể vào trong mạch máu của Kỳ Xán.

Đợi đến sau khi tiêm xong, bác sĩ vừa định ấn bông y tế lên tay Kỳ Xán, anh lập tức kéo ống tay áo xuống, chạy thẳng ra ngoài. Sức khỏe anh rất tốt, kháng thể cũng không mang đến tác dụng phụ gì cho anh, thậm chí cánh tay còn không chảy một giọt máu.

Nhưng anh lại bị ngăn lại, bởi vì bác sĩ nói anh phải nghỉ ngơi ở nhà một ngày, chờ kháng thể có tác dụng trong người. Dù sao cũng chờ lâu vậy rồi, Kỳ Xán cũng không thiếu một ngày này.

Thời gian một đêm trôi qua rất nhanh.

Kỳ Xán đã không nhìn thấy Tân Đàm suốt nửa tháng, giờ phút này, anh bức thiết muốn gặp lại Tân Đàm. Nhưng anh không biết, còn có một người gặp được Tân Đàm nhanh hơn anh.

Chu Nhược Ninh được tiêm kháng thể virus zombie cùng một ngày với Kỳ Xán, nhưng cô ta không thích vận động, sau khi tiêm kháng thể đã ngủ suốt một ngày.

Nhưng cũng may cô ta tỉnh sớm. Sau khi biết hôm nay Kỳ Xán sẽ đi tìm Tân Đàm, cô ta lập tức nghiêm túc trang điểm, rồi ngựa không ngừng vó chạy tới Viện Khoa học.

Thủ tục của Chu Nhược Ninh là do Kỳ An Dư làm giúp từ mấy ngày trước. Hôm đó phó tướng của Kỳ An Dư dẫn Chu Nhược Ninh qua, cô ta không hiểu ra sao, Kỳ An Dư bèn nói ra một câu khiến sắc mặt cô ta thay đổi.

"Ngày đó cháu đã đứng ngoài cửa thư phòng nghe được cuộc nói chuyện giữa chú và Kỳ Xán, về sau cháu còn tới Viện Khoa học gặp Tân Đàm một lần." Kỳ An Dư lạnh lùng nói, thậm chí ông ấy còn không hỏi một câu "đúng không".

Chu Nhược Ninh không dám nói dối trước mặt Kỳ An Dư, cô ta chỉ có thể thừa nhận, sau đó nói: "Cháu không có ý gì khác, cháu chỉ tò mò tại sao anh Kỳ Xán lại coi một con zombie là bạn gái. Anh ấy chưa từng suy nghĩ cho chú và dì."

"Con của chú không tới lượt cháu nói." Kỳ An Dư nhíu mày, sau đó nói: "Chú đặt kỳ vọng cao vào Kỳ Xán, nhưng nó lại khiến chú vô cùng thất vọng. Nó là con trai duy nhất của chú, chú không muốn từ bỏ nó."

"Chú cần cháu giúp gì không?"

"Qua một thời gian nữa Kỳ Xán sẽ tiêm kháng thể vào người, chú đã hứa với nó sau khi nó tiêm kháng thể sẽ cho phép nó gặp Tân Đàm một lần. Mà khi đó Tân Đàm..."

Tân Đàm khi đó, đúng như những gì Kỳ An Dư đoán trước, không muốn trực tiếp rời đi, vì Kỳ Xán, tự nguyện khiến bản thân sa vào tình cảnh khó khăn.

Kỳ An Dư nói tiếp: "Chú không thể làm người ác này được."

"Cháu hiểu ạ." Chu Nhược Ninh nói: "Sau khi bố cháu qua đời chú và dì Thiệu đã chăm sóc cháu rất nhiều, nếu không có hai người chăm sóc, cháu có thể tưởng tượng được cảnh ngộ của mình sẽ gian nan cỡ nào. Cho nên, cháu sẵn lòng đi làm người ác này. Huống hồ cháu cũng rất thích anh Kỳ Xán, thích từ rất lâu rồi. Cháu ưu tú như vậy, chờ sau khi Tân Đàm chết, chắc chắn anh ấy cũng sẽ thích cháu."

"Chú không có ý định làm hại đến tính mạng của Tân Đàm." Kỳ An Dư nói với Chu Nhược Ninh: "Còn về những cái khác, cháu đi gặp cô ta, nói cái gì khiến cô ta, khiến Kỳ Xán hoàn toàn hết hi vọng, chú mặc kệ."

Chu Nhược Ninh cười tủm tỉm: "Cháu rõ rồi."

Từ khi hứa hẹn với Kỳ An Dư đồng thời nhận được sự ủng hộ của ông ấy, Chu Nhược Ninh vẫn luôn chờ đợi kháng thể được tạo ra. Sau đó mãi đến tận hôm nay, cuối cùng cô ta cũng bước vào cổng chính Viện Khoa học. Sau khi tỏ rõ thân phận, lính gác ngoài cổng trực tiếp cho cô ta vào. Đây là lần đầu tiên cô ta bước vào đây, hơi tò mò, nhưng cô ta cũng chưa quên mục đích của mình, sau khi hỏi được nơi Tân Đàm đang ở, cô ta trực tiếp đi tới đó.

Không bao lâu sau, hoàn cảnh xung quanh càng trở nên yên tĩnh, cuối cùng Chu Nhược Ninh cũng đi tới phòng nghiên cứu nơi Tân Đàm đang ở. Vị trí hơi xa một chút có hai sĩ quan đang đứng gác, cô ta nhớ rõ hai người này. Cô ta từng tới Viện Khoa học đưa cơm một lần, là hai người này đứng gác.

Sĩ quan Trang nhíu mày nhìn Chu Nhược Ninh, nói: "Nơi này không cho phép người không có phận sự tới gần!"

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Chu Nhược Ninh lấy giấy thông hành ra, hai sĩ quan không nhịn được kinh ngạc nhìn cô ta một cái sau đó cho cô ta vào.

Chu Nhược Ninh nói "cảm ơn” rồi cầm túi xách bước vào phòng thì nghiệm. Bên ngoài phòng thí nghiệm có một lớp tường vây, lúc cô ta đi vào Tân Đàm đang ngồi bên ngoài phòng thí nghiệm, nhìn chằm chằm bầu trời ngẩn người.

Thoạt nhìn có vẻ mấy ngày bị giam giữ cũng không tạo thành ảnh hưởng gì cho Tân Đàm, cô vẫn ăn mặc sạch sẽ, chỉ là sắc mặt vô cùng tái nhợt.

Tân Đàm nhanh chóng phát hiện Chu Nhược Ninh. Sau khi nhận ra Chu Nhược Ninh cô cũng cảm thấy khó hiểu giống hai sĩ quan bên ngoài, không rõ tại sao Chu Nhược Ninh lại xuất hiện ở đây.

Nhưng Tân Đàm cũng không muốn để ý tới Chu Nhược Ninh, cho nên sau khi nhìn thấy cô ta Tân Đàm lập tức xoay người đi vào phòng nghiên cứu. Cô vừa định đóng cửa thì Chu Nhược Ninh đã chạy chậm tới.

"Bình thường tôi cũng sẽ không tới những chỗ như thế này, hôm nay là tình huống đặc biệt, tôi muốn nói chuyện với cô. Tân Đàm, cô không đến mức không lễ phép như vậy chứ?"

Tân Đàm nhíu mày, cô buông bàn tay đang đặt trên cửa xuống, cho Chu Nhược Ninh vào. Chu Nhược Ninh sửa sang lại làn váy, tao nhã đi vào, trông thấy hoàn cảnh sạch sẽ đơn sơ bên trong thì khó chịu nhíu mày.

"So với sợ tôi, hình như cô càng sợ hoàn cảnh đơn sơ của nơi này?"

Chu Nhược Ninh chớp chớp mắt, bất cứ lúc nào cô ta cũng luôn giữ nụ cười. Cô ta nói: "Không phải nói cô sẽ không làm hại người khác à? Đương nhiên tôi không cần sợ cô. Hơn nữa, cô còn đang đeo xích chó mà."

"Nghe nói là vì anh Kỳ Xán, cô cần gì phải thế? Trực tiếp rời đi không tốt ư?"

Tân Đàm là người kiêu ngạo, giọng cô lạnh xuống: "Đây là những gì cô muốn nói?"

"Dĩ nhiên là không." Chu Nhược Ninh dùng khăn giấy lau chùi ghế sô pha một lượt, sau đó chậm rãi ngồi xuống, cô ta nói: "Hẳn cô cũng biết, Kỳ Xán sẽ không rời đi Thịnh Thành nữa. Cô chỉ có thể rời đi nơi này một mình. Chờ lát nữa anh ấy sẽ tới tìm cô, cô nói rõ ràng với anh ấy là có thể bình yên vô sự rời khỏi đây."

Dường như trong lời của Chu Nhược Ninh có ý uy hiếp, nhưng Tân Đàm lại quan tâm một chuyện khác hơn: "Cô dùng thân phận gì để nói với tôi những lời này?"

"Cô không biết à?" Chu Nhược Ninh ra vẻ kinh ngạc nói: "Tôi và anh ấy môn đăng hộ đối, chí thú hợp nhau, mà điểm quan trọng nhất là, tôi là người. Mà cô thì sao? Zombie, Tân Đàm."

Tân Đàm vẫn luôn biết rõ thân phận zombie của mình, cũng không cần Chu Nhược Ninh cố ý nói ra.

Chu Nhược Ninh thấy cô không nói lời nào, bèn tiếp tục nói: "Hẳn là cô cũng biết nếu như việc cô là zombie lộ ra sẽ khiến dư luận xôn xao, liên lụy đến Kỳ Xán và tạo thành bất lợi như thế nào với anh ấy."

"Người ưu tú như Kỳ Xán, tôi khẳng định con đường tương lai của anh ấy sẽ một mảnh bằng phẳng. Nhưng nếu như có một bạn gái là zombie như cô, cô sẽ là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời huy hoàng của anh ấy. Miệng nhiều người xói chảy vàng, thậm chí một ngày nào đó cô sẽ phá hủy anh ấy."

"Tân Đàm, nếu như cô không rời đi, tôi cũng không cho rằng cô thật sự yêu anh ấy. Cô chỉ vì lợi ích của bản thân cô, yêu là hi sinh, là dâng hiến, là tác thành, không phải ư?"

Chu Nhược Ninh vô cùng dẻo miệng, nói một lượt như muốn tẩy não Tân Đàm, nhưng Tân Đàm vẫn không hề dao động. Vào lúc Chu Nhược Ninh dần trở nên mất kiên nhẫn, cô mới chậm rãi lên tiếng: "Tất cả những cái đó đều là cô nghĩ, cô không biết điều Kỳ Xán thực sự muốn không phải là những thứ này. Chỉ cần chúng tôi rời khỏi Thịnh Thành, tất cả những chuyện này đều sẽ không tồn tại."

"Tình cảnh của cô ở Thịnh Thành đã hỏng bét, chẳng lẽ cô còn muốn đưa Kỳ Xán vào trong đàn zombie, khiến anh ấy gặp phải tình huống như cô ư?" Chu Nhược Ninh tiếp tục nói: "Bố mẹ Kỳ Xán đều ở Thịnh Thành, cô còn muốn dẫn con trai duy nhất của họ đi. Tân Đàm, cô thật ích kỷ."

Tân Đàm nghe nửa câu đầu của Chu Nhược Ninh thì không hề phản ứng, mãi đến khi cô ta nói ra nửa câu sau, Tân Đàm chợt đứng dậy, cô nhìn chằm chằm vào Chu Nhược Ninh rất lâu mới nói: "Lời không hợp ý nói nửa câu cũng ngại nhiều, tôi không muốn nói chuyện với cô, cô mau đi đi."

“Tôi còn chưa nói xong đâu, cô đã muốn đuổi tôi đi? Có phải rất không lễ phép không?"

Tân Đàm quay lưng đi, không muốn nhìn Chu Nhược Ninh nữa, giọng cô lạnh lẽo: "Đúng là tôi không hại người cô vớ, nhưng nếu cô chọc giận tôi, tôi sẽ khiến cô cảm nhận được độ sắc bén của móng vuốt zombie."

"Ồ?" Chu Nhược Ninh nhíu mày, cô ta rút một cái điều khiển từ xa ra khỏi túi xách, nói: "Xem ra tôi cần phải ngăn hành động nguy hiểm của cô lại."

Ngay sau đó Chu Nhược Ninh hét ầm lên: "Cứu với! Zombie tấn công người!"

Tân Đàm không nghĩ tới cô ta sẽ bỗng nhiên làm trò diễn kịch. Cô vừa định xoay người thì dòng điện sinh ra từ chiếc vòng trên cổ đã chạy khắp toàn thân cô, khiến cô lập tức té ngã xuống đất, cả người run rẩy.

Chu Nhược Ninh thấy vậy, trong miệng phát ra tiếng cười chế giễu: "Zombie chính là zombie, còn mơ tưởng giống như con người ư?"

Tân Đàm cố chống đỡ, móng vuốt dài đâm thủng găng tay. Găng tay tụt xuống, cô run rẩy đưa tay lên cổ, dùng sức kéo vòng cổ ra, vòng cổ vỡ nát cào rách cổ cô, chảy ra tơ máu.

Chu Nhược Ninh xoay người muốn rời khỏi, lại bất thình lình phát hiện cửa bị đẩy mạnh ra, Kỳ Xán vọt vào, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ. Cô ta kinh ngạc nói: "Sao anh lại đến nhanh thế..."

Kỳ Xán còn chưa kịp nói chuyện, đập vào mắt là cảnh Tân Đàm kéo vòng cổ xuống, lảo đảo bò từ dưới đất dậy, sau lưng cô là Chu Nhược Ninh không hề đề phòng.

Tân Đàm xoay người, giơ tay lên, không chút do dự hung ác cào một cái!

"Đàm Đàm không được!" Kỳ Xán biết rõ, nếu như Tân Đàm thực sự khiến Chu Nhược Ninh bị thương, cô làm hại con người, vậy thì cô thật sự không thể ở lại nơi này nữa, có lẽ còn sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Vậy nên anh nhanh chóng vươn tay ra, đẩy Chu Nhược Ninh sang một bên.

Chu Nhược Ninh té ngã xuống đất, đồng thời một lượng máu lớn phun ra, làm ướt cả khuôn mặt Tân Đàm.

Tân Đàm ngơ ngác chớp đôi mắt bị máu nhuộm đỏ đến sắp biến thành màu đen, cô nhìn máu tươi không ngừng nhỏ xuống trên bàn tay vừa mất khống chế của mình, lại ngẩng đầu, thấy được Kỳ Xán.

Trước ngực Kỳ Xán là ba vết cào rất to, áo bị xé nát, da thịt lật ra ngoài, máu me đầm đìa. Anh vẫn cố chống đỡ, muốn vươn tay lau đi vết máu trên mặt cô.

"Đàm Đàm..."

Cuối cùng anh mất máu quá nhiều, thể lực hao hết rồi ngã về phía trước. Tân Đàm vội vàng vươn tay ôm lấy anh, cô cũng vô cùng suy yếu, sau cùng vẫn cùng anh ngã xuống mặt đất.

Tân Đàm mở to hai mắt nhìn chằm chằm mặt đất đầy máu tươi, dường như đôi mắt cô cũng bị máu làm nhòe đi. Cuối cùng cô cũng ý thức được, vừa rồi cô mất khống chế, phạm vào một sai lầm khó có thể cứu vãn như thế nào.