Bạn Gái Biến Thành Zombie Rồi Phải Làm Sao Đây

Chương 72: A Xán, mặt trời lặn rồi




Mấy ngày nay Tân Đàm cũng đã nhận ra những nghiên cứu viên ngoài phòng nghiên cứu luôn dùng ánh mắt dò xét, nghi ngờ, sợ hãi nhìn cô. Cô không hiểu ra sao, nhưng cũng không để trong lòng, bởi vì trải qua mấy ngày nghiên cứu, bọn họ đã nghiên cứu xong một phần số liệu đối với cơ thể cô.

Ngoài Tân Đàm ra, giáo sư Lâm triệu tập các nghiên cứu viên vẫn luôn theo sát thí nghiệm mở họp rất lâu. Tân Đàm yên lặng chờ bên ngoài phòng họp, thi thoảng lại có nghiên cứu viên mặc áo blouse trắng đi qua trước mặt cô, lúc cô nhìn sang, nghiên cứu viên giống như chim sợ cành cong nhanh chân rời đi.

Tân Đàm chậm rãi rũ mắt, nhìn chằm chằm vào đôi găng tay đen trên tay mình ngẩn người, rất rất lâu, mãi đến khi màn đêm buông xuống, cửa phòng họp mới mở ra.

Một đám nghiên cứu viên đi ra, giáo sư Lâm đi ở cuối cùng. Giáo sư đã cao tuổi lại làm việc nhiều ngày nên mệt mỏi không thôi, nhưng vẫn hiền hòa nói với những người khác: "Trong khoảng thời gian này mọi người đã vất vả rồi, trở về ký túc xá nghỉ ngơi cho tốt nhé."

Sau khi mọi người rời đi, giáo sư Lâm dẫn Tân Đàm về văn phòng, bảo Tân Đàm ngồi xuống ghế sô pha mềm mại, rót một cốc sữa vừa mới hâm nóng trong lò vi sóng cho cô.

Tân Đàm vươn tay nắm chặt cốc thủy tinh ấm áp, cách găng tay, nhiệt độ cũng không thể truyền vào trong lòng bàn tay cô. Hiếm khi cô chủ động lên tiếng: "Có thể nói cho cháu kết quả không?"

Trông giáo sư Lâm có vẻ vẫn còn nghi vấn chưa được giải đáp, nghe Tân Đàm nói vậy, bà ấy lấy lại tinh thần, nói: "Đương nhiên là được, chúng ta nói từ chuyện nhỏ tới lớn được chứ?"

"Chuyện đó... Cháu muốn hỏi một câu trước, thủ tục cho phép bạn trai cháu vào Viện Khoa học được phê duyệt chưa ạ?"

Giáo sư Lâm bất đắc dĩ nói: "Xin lỗi, thủ tục xảy ra chút vấn đề, khi bà trình thủ tục một vị sĩ quan phụ trách an toàn của Thịnh Thành đã bác bỏ yêu cầu của bà."

"Nhưng không phải bà là viện trưởng ạ?"

"Từ sau tận thế, tất cả mọi việc trong Thịnh Thành đều cần cấp trên phê duyệt."

Tân Đàm hơi thất vọng tỏ vẻ đã hiểu, tay cô vô thức nắm chặt vạt áo, chờ giáo sư Lâm nói tiếp.

"Chúng ta bắt đầu từ mắt của cháu nhé." Giáo sư Lâm chỉ vào đôi mắt đỏ xinh đẹp đến không tưởng của Tân Đàm, nhẹ giọng dịu dàng nói: "Màu mắt của cháu có liên hệ trực tiếp tới việc cháu có thể có được thị giác nhạy bén, là bởi vì tác dụng của huyết thanh mà Lương Thiên tiêm vào người cháu, thay đổi một phần gen trong cơ thể cháu."

"Dưới sự tác dụng không ngừng của huyết thanh, những điểm đặc trưng khác trên người cháu cũng đang dần thay đổi, cho nên thịt thối và làn da trắng xanh trên người cháu sẽ dần biến mất, tiến hóa nhanh hơn những zombie khác."

Giáo sư Lâm nói, lại giống như không nói. Những điều này Tân Đàm đều đã biết đại khái.

Bà ấy tiếp tục nói: "Trải qua những gì chúng ta nghiên cứu trong khoảng thời gian này, có thể xác định đúng là huyết thanh của Lương Thiên có tác dụng với cháu. Nhưng điều đó cũng không chứng tỏ phương hướng nghiên cứu của con bé là chính xác, bởi vì nghiên cứu cho thấy huyết thanh S-S01 chỉ có tác dụng với cháu. Có lẽ Lương Thiên cũng đã nhận ra điểm này, đúng không?"

Tân Đàm gật đầu: "Đúng vậy."

"Trong cơ thể cháu đồng thời tồn tại ba loại vật chất. Một là virus zombie, hai là huyết thanh S-S01, loại vật chất thứ ba vô cùng đặc biệt, được hình thành sau khi trung hòa với virus zombie trong tình huống đặc biệt. Loại vật chất thứ ba này không thể định nghĩa tốt xấu, nó là nguyên nhân huyết thanh có thể có tác dụng trên người cháu, cũng là nguyên nhân khiến cháu chìm vào trong trạng thái hôn mê, càng là nguyên nhân khiến giờ phút này cháu suy yếu như vậy, thậm chí đang dần dần chuyển biến xấu."

Lương Thiên cũng đã nói lời tương tự, lúc ấy Lương Thiên dùng "một loại vật chất không biết" để định nghĩa loại vật chất thứ ba này. Mặc dù bây giờ giáo sư Lâm cũng không thể dùng từ ngữ chuẩn xác để hình dung nó.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cho tới bây giờ, kết luận mà giáo sư Lâm đưa ra không khác mấy so với những gì Lương Thiên từng nói với cô. Nhưng Tân Đàm lại đã nhận ra một điểm: "Cháu có thể hiểu hai loại nguyên nhân trước mà bà nói, nhưng loại thứ ba là bởi vì cái gì? Bởi vì lần cháu bị thương kia à?"

"Đúng. Trong lời kể của cháu thì zombie đánh nhau với cháu cũng không dễ đối phó, hắn ta cào cháu bị thương, virus zombie tiến vào trong cơ thể cháu qua miệng vết thương, phá hủy trạng thái cân bằng vật chất trong cơ thể cháu, khiến cháu lâm vào trạng thái suy yếu."

"Nếu như cháu lại tiêm huyết thanh vào nữa thì sao?"

"Bây giờ cơ thể cháu không chịu nổi, nếu như không cần thiết thì bà khuyến nghị cháu không nên làm vậy."

Tân Đàm mím môi, nói: "Bà nói tiếp đi."

"Bây giờ việc chúng ta phải nghiên cứu là "tình huống đặc biệt" rốt cuộc là loại "tình huống đặc biệt" gì. Tân Đàm, cháu thật sự không nhớ rõ từng có tình huống đặc biệt gì xảy ra à?"

"Bà đã hỏi cháu, Lương Thiên cũng từng hỏi cháu, nhưng cháu thật sự không nhớ rõ có gì đặc biệt cả."

"Hiện tại đã xác định một trong những vật chất trung hòa là virus zombie, như vậy thì trước hoặc sau khi cháu biến thành zombie, đến trước khi cháu tiêm huyết thanh. Chúng ta lại cẩn thận nghĩ lại những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này."

Tân Đàm gật đầu, sau đó nghiêm túc nghĩ lại. Thật ra đoạn thời gian trước khi cô tiêm huyết thanh chỉ đơn giản là cả ngày lắc lư không mục đích, chưa từng dừng bước, tất cả đều như thường.

Cô nghĩ rất lâu, không nhịn được đứng dậy, chậm rãi dạo bước, cuối cùng đi tới trước cửa sổ. Cửa sổ nửa khép, gió thổi tới hơi lạnh, khiến cô vô thức rùng mình một cái, đồng thời nhìn ra bên ngoài.

Bóng tối sâu không thấy đáy.

"Đây là lầu mấy ạ?" Tay Tân Đàm ấn lên bệ cửa sổ, cô dùng lực rất mạnh, găng tay màu đen gần như sắp bị cô đâm thủng.

Giáo sư Lâm trả lời: "Lầu sáu."

Tân Đàm thì thào: "Cháu cũng ở lầu sáu..."

Lời Lương Thiên nói lại lần nữa hiện lên trong đầu.

... Em gái, có phải lúc cô bị cắn đã xảy ra chuyện đặc biệt gì không, ví dụ như cô cũng tiêm thứ gì vào người?

Tân Đàm nhớ rất rõ lúc cô bị cắn không xảy ra chuyện đặc biệt gì cả, cô cũng không tiêm gì, nhưng khi cô ý thức không rõ lại trượt chân ngã từ lầu sáu xuống.

Theo lý thuyết, lúc đó cô nên chết rồi.

Thế nhưng cô không chết, mà là biến thành zombie. Từ một góc độ khác mà nói, virus zombie đã cứu cô. Sau khi cô trở thành zombie, cố gắng bò dậy khỏi mặt đất, đi đường cũng không vững, xương cốt trên người gần như sắp vỡ nát vì rơi từ lầu sáu xuống. Cô đều đã như vậy, sao có thể còn sống?

Giáo sư Lâm nghe xong cách nói của Tân Đàm thì hai mắt chợt sáng lên, bà ấy kích động không thôi, nói: "Đúng, đúng! Chính là bởi vì điều này! Cháu còn nhỡ rõ cháu nói ngay từ đầu cháu không có vị giác và cảm giác đau không? Virus zombie cứu sống cháu, khiến cháu có cơ thể của zombie, nhưng lại không thể thay đổi hai loại cảm giác đã biến mất sau khi cháu chết. Về sau cháu tiêm huyết thanh vào người, huyết thanh chỉ làm cho vị giác của cháu chậm rãi khôi phục, lại sau đó chính là cháu đánh nhau với zombie bị thương, hiện tại cháu..."

"Đúng là cháu có cảm giác được gần đây vị giác của cháu hơi thoái hóa."

"Có lẽ là bởi vì sau khi cháu ngã từ trên lầu xuống dẫn tới tử vong, trời xui đất khiến bị virus zombie thay đổi gen trong cơ thể, loại gen này khiến cháu càng thêm cứng cỏi ngoan cường, thậm chí là "bất tử". Chúng ta có thể thông qua tác dụng của huyết thanh S-S01 trong cơ thể cháu để lấy được giải thích rõ ràng. Tác dụng của huyết thanh mạnh mẽ, chưa từng có người có thể tiếp nhận được, sẽ trực tiếp nổ tan xác mà chết. Nhưng cháu thì khác, cháu có thể "bất tử", cho nên đây cũng là nguyên nhân dẫn tới việc cháu chìm vào trạng thái hôn mê hai lần."

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tân Đàm hiểu ra, cô nói: "Không phải cháu hôn mê, mà là đã chết thật, lại được "bất tử" cứu sống lại?"

"Đúng thế." Giáo sư Lâm gật đầu: "Tương ứng với đó, sau khi cháu thức tỉnh huyết thanh cũng có thể bắt đầu phát huy tác dụng."

Tân Đàm cũng không vì "bất tử" mà thở phào một hơi, ngay sau đó cô nói: "Nhưng trạng thái hiện tại của cháu..."

"Nếu như cân bằng trong cơ thể cháu không bị lượng virus zombie lớn phá hủy, tất nhiên cháu sẽ chuyển biến tốt. Nhưng hiện tại loại vật chất "bất tử" quan trọng nhất trong cơ thể cháu bị phá hỏng... Xin lỗi, bởi vì tình huống của cháu thật sự quá đặc biệt, cho nên bà cũng không thể đưa ra phán đoán."

"Tình huống của cháu sẽ tiếp tục chuyển biến xấu, thậm chí cuối cùng sẽ chìm vào tử vong?"

"Trước khi tất cả chưa có kết luận, chúng ta không thể nói như vậy."

Tân Đàm mím chặt đôi môi trắng bệch, sau đó nói: "Nếu như tình huống của cháu chỉ là trường hợp đặc biệt, nói cách khác cháu cũng không thể giúp gì cho cuộc nghiên cứu của Viện Khoa học? Trong khoảng thời gian này hoàn toàn là cháu đang làm phiền mọi người."

"Tân Đàm, đừng nghĩ như vậy." Giáo sư Lâm dịu dàng nói: "Đây cũng là một hạng mục nghiên cứu, cũng không xung đột với việc nghiên cứu zombie mà chúng ta đang tiến hành. Huống hồ bà cũng biết, cháu cũng không muốn bị coi như đối tượng nghiên cứu, đúng không?"

"Trong khoảng thời gian ở trong Viện Khoa học, suy nghĩ của cháu đã thay đổi. Cháu cho rằng có thể cống hiến cho sự nghiệp nghiên cứu là một việc vô cùng vĩ đại, nhưng rất đáng tiếc, cháu không có cơ hội."

Giáo sư Lâm cũng không nhịn được im lặng.

"Có lẽ… cháu nên rời đi, đúng không?"

"Tình trạng sức khỏe hiện tại của cháu không thích hợp bôn ba nữa, trước khi cháu tìm được nơi đặt chân, cháu vẫn có thể ở lại nơi này."

Tân Đàm vừa định từ chối, sau đó cô nhớ tới gì đó, hơi tự giễu nói: "Quên đi, hiện tại cháu còn không thể rời khỏi Viện Khoa học, lính gác ngoài cổng vẫn chưa rút đi. Bọn họ vẫn luôn đề phòng cháu."

Giáo sư Lâm há to miệng, chợt không biết nói gì.

...

Hôm sau.

Tân Đàm ngơ ngác đứng dậy khỏi giường, lúc rửa mặt phát hiện sắc mặt mình trắng bệch. Thật ra bình thường cũng vậy, chỉ là cô vẫn luôn không chú ý. Hôm nay cô từ bỏ việc mặc màu trắng trong trẻo, thay một cái áo len mỏng màu hồng khói, màu hồng dịu dàng ngay lập tức khiến mặt cô tươi tắn hơn một chút.

Lúc cô đến căn tin ăn sáng, có lẽ là vì hôm nay cô quá mức mẫn cảm, cô rõ ràng cảm nhận được cảm xúc dò xét, soi mói, bài xích và căm hận của những người ở đây với mình.

Tân Đàm nhắm mắt lại, cô nhẫn nhịn, cuối cùng trước đông đảo những ánh mắt, chợt đứng bật dậy khỏi ghế, khiến một vòng nghiên cứu viên xung quanh vốn đã cách xa cô lùi ra càng xa. Cô nhanh chân đi về phía bọn họ, hỏi: "Tại sao phải sợ tôi?"

Rõ ràng trước đó còn không phải như vậy.

Các nghiên cứu viên nhìn nhau, cuối cùng một người to gan run môi nói: "Cô không biết ư? Cô... cô là zombie đấy! Một con zombie như cô, vậy mà lại không coi ai ra gì ở lại trong Viện Khoa học chúng tôi lâu như vậy? Chẳng trách ngoài Viện Khoa học bỗng nhiên có lính gác, hành động của chúng tôi đều bị hạn chế theo, hóa ra đều là bởi vì cô!"

Thì ra là thế, thì ra là thế.

Cô là zombie.