Bạn Cùng Bàn Thật Sự Không Biết Xấu Hổ

Chương 45




Về tới nhà, Tô Tư Doanh ngã ra giường, nhất thời không phản ứng kịp chuyện gì đã xảy ra.

Hôm nay là ngày 8 tháng 6, kết thúc kì thi đại học.

Đúng, sau đó tới tối, cô bị Bạch Dĩ Dung gọi ra ngoài tỏ tình.

Sau khi tỏ tình, đóa hoa trắng lại hôn cô.

Hôn... hôn rồi!

Tô Tư Doanh phát ra một tiếng bí bách, nhắm mắt lại lấy chiếc chăn mỏng trùm qua đầu, mãi tới khi thở không ra hơi mới chui ra.

Theo lí lẽ, có phải tiến triển này hơi nhanh rồi không? Có cặp tình nhân nào không phải bắt đầu từ nắm tay ôm ấp?

Nhưng nghĩ kĩ lại, một năm tiếp xúc với nhau, bản thân và Bạch Dĩ Dung sớm đã trải qua hai bước nắm tay ôm ấp, hôm nay cũng không quá đột ngột.

Cho... cho nên... bước tiếp theo có phải là...

Phì! Tô Tư Doanh, đầu óc mày chứa cái gì thế chứ?

Trong một ngày ngắn ngủi trải nghiệm cảm giác kết thúc kì thi đại học cùng được đối phương yêu thầm tỏ tình, Tô Tư Doanh sớm đã không biết lí trí hay tỉnh táo là gì, nằm trên giường lăn qua lăn lại tới rạng sáng trong trạng thái hưng phấn, sống chết không ngủ được.

Nhưng người không ngủ được không chỉ có một mình cô, ba giờ sáng Bạch Dĩ Dung nhắn tin tới, hỏi ngày mai cô có thể ra ngoài thảo luận chuyện đi du lịch hay không.

Người nhắn tin vẫn là Bạch Dĩ Dung, nhưng người này đã không còn là bạn cùng bàn nữa.

Có lẽ hiện tại nên gọi là bạn gái chăng?

Tô Tư Doanh nhìn tin nhắn, vui vẻ rất lâu, một lúc lâu sau mới nhớ ra việc trả lời: [Được, gặp ở đâu?]

Bạch Dĩ Dung: [Ở, chị vẫn chưa ngủ à?]

Tô Tư Doanh: [Khụ... không ngủ được.]

Bạch Dĩ Dung: [Vừa hay em cũng không ngủ được, năm rưỡi chúng ta đi tập thể dục buổi sáng nhé.]

Suy nghĩ tới khoảnh cách nơi sinh sống của em người, Tô Tư Doanh lặng lẽ trả lời: [Em nghiêm túc à...]

Bạch Dĩ Dung nhanh chóng trả lời: [Trước kia cảm thấy có thể nhìn chị thêm một lúc đã tốt lắm rồi, hiện tại muốn ở cùng chị mãi thôi.]

Khụ...

Một tay Tô Tư Doanh cầm điện thoại, một tay sờ má mình, quả nhiên đang nóng bỏng.

Tuy cô cũng muốn ở cạnh Bạch Dĩ Dung, nhưng khoảng cách giữa nhà của cả hai thật sự là vấn đề, suy nghĩ một lúc, cô trả lời: [Được, thế mai chị tới nhà em tìm em.]

Cùng lúc này, đối phương lại gửi tới một tin nhắn: [Được rồi, cứ quyết định vậy đi, ngày mai gặp, ở dưới nhà đợi em =3=]

Biểu tượng cảm xúc chu môi cuối cùng khiến Tô Tư Doanh nhanh chóng nghĩ tới nụ hôn không lâu trước đó.

A a a a a! Tối nay thật sự không ngủ được nữa!

Rõ ràng không hề có ý định tập thể dục buổi sáng, nhưng nghĩ tới chuyện hai người có thể gặp mặt, cảm xúc hưng phấn lại tăng thêm mấy cấp.

Thế là bốn rưỡi sáng, Tô Tư Doanh vẫn không thể thành công trong việc nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc. Rời khỏi giường đánh răng rửa mặt thay quần áo, đợi tới lúc chải tóc, cô bỗng nhìn thấy nụ cười như thiểu năng của bản thân trong gương.

"..."

Cho nên mới nói, yêu đương thật sự sẽ làm giảm IQ đúng không?

Miễn cưỡng thu lại nụ cười gần như mất khống chế của bản thân, Tô Tư Doanh chải tóc xong, soi gương mấy lần, mang theo cảm giác thấp thỏm ra khỏi nhà.

Lúc này là 5 giờ 10 phút, bố Tô vẫn chưa dậy, cô chỉ có thể nhẹ chân nhẹ tay ra ngoài. Để lại mẩu giấy cho bố Tô xong, Tô Tư Doanh lại chạy về phòng soi gương một lúc, cuối cùng hít sâu một hơi, xỏ giày xuống nhà.

Không khí buổi sáng mang theo hơi ẩm khiến người ta sảng khoái tâm hồn, hít vào thở ra đều cảm thấy trong lòng. Rất lâu không dậy sớm ra khỏi nhà hít thở bầu không khí trong lành, cuộc sống bận rộn trong thời gian dài vừa qua gần như khiến Tô Tư Doanh quên mất rất nhiều điều tươi đẹp trong đời.

Nhưng còn may, hiện tại những thứ tươi đẹp này đều quay lại cùng với một người.

Tô Tư Doanh đứng trước cổng khu nhà, từ phía xa đã nhìn thấy Bạch Dĩ Dung nhìn thấy quần áo thể thao mát mẻ, buộc tóc đuôi ngựa cao, nhịp tim vô thức tăng nhanh.

Bỗng cô nhớ tới có lần Bạch Dĩ Dung buộc tóc đuôi ngựa cao hiếm thấy, khiến bản thân không nhịn được nhìn nhiều mấy lần, còn nói với đối phương buộc tóc kiểu này rất đẹp.

Liệu có phải từ lúc đó, bản thân đã thích em ấy rồi không?

Tô Tư Doanh còn đang nghĩ lung tung, Bạch Dĩ Dung ở bên kia đã đi tới gần, bật cười nói: "Chị nghĩ gì thế?"

"Nghĩ về em." Tô Tư Doanh chưa suy nghĩ đã cất lời, đợi âm thanh lọt vào tai đối phương mới bừng tỉnh, nhưng rõ ràng đã muộn.

Cứ như thế, cô liền cảm thấy xấu hổ tới nỗi không dám ngẩng đầu lên nhìn Bạch Dĩ Dung, nhưng đối phương lại cười rất vui vẻ, "Tốt lắm, giữ nguyên trạng thái." Nói xong, cô đưa tay ra kéo lấy cô gái nhỏ xấu hổ, trực tiếp nắm tay Tô Tư Doanh đi tới công viên có máy tập thể dục gần đó.

Tô Tư Doanh cúi đầu nhìn bàn tay nắm chặt lấy nhau của cả hai, tuy chỉ có một mình Bạch Dĩ Dung dùng sức, nhưng lại nắm rất khít.

Cô cười cười, lặng lẽ co chặt tay mình, để sự kiên cố này tăng thêm một phần đáng tin cậy.

Hai người giày vò một tiếng ở công viên, không có dấu hiệu mệt mỏi vì thức cả đêm, ngược lại càng có tinh thần. Tới giờ ăn sáng, cả hai tìm một quán ăn sáng gần đó, mặt đối mặt ngồi ăn cùng nhau.

"Sau khi lên đại học, chúng ta chuyển ra ngoài cùng nhau được không?" Bạch Dĩ Dung ngậm lấy ống hút sữa đậu, "Nhưng nếu chị muốn trải nghiệm cuộc sống kí túc xá cũng được, em có thể nghĩ cách vào chung phòng kí túc xá với chị."

Tô Tư Doanh đã trải nghiệm đủ cuộc sống trong kí túc xá ở đời trước, không nghĩ ngợi từ chối, "Chuyển ra ngoài ở đi."

"Quyết định vậy nhé?" Bạch Dĩ Dung cười lên, độ cong trên khóe môi dường như mang theo ý tứ khác.

Tô Tư Doanh không nghĩ nhiều, "Ừm, cuộc sống hai người sẽ tiện hơn nhiều khi sống chung với bốn người hay sáu người."

Sau đó Bạch Dĩ Dung không nói gì thêm, tiếp tục ngậm ống hút uống sữa đậu nành. Một lúc sau, cô bỗng nói: "Chị nói xem chúng ta có tính là sống chung không?"

"..." Tô Tư Doanh suýt chút nữa phun ngụm sữa đậu nành lên mặt Bạch Dĩ Dung.

Sống chung cái gì chứ? Tại sao lời cất lên từ miệng Bạch Dĩ Dung lại không đứng đắn vậy chứ?

Nhưng nghĩ kĩ lại, ngộ nhỡ "sống chung" trong lời đối phương không có ý nghĩ kì quái, há chẳng phải phản ứng của bản thân lại tỏ ra bản thân nghĩ nhiều hay sao? Suy nghĩ tới điều này, Tô Tư Doanh nhẫn nhịn rất lâu, cứng rắn không thốt lên một lời, loạn xạ gật đầu rồi thật thà ăn bánh bao.

Ăn sáng xong, hai người vừa tới công viên tản bộ, vừa bàn bạc kế hoạch du lịch, cuối cùng quyết định đi Thành Đô.

Vốn dĩ Tô Tư Doanh cảm thấy không có vấn đề gì, ai ngờ sau khi Chúc Tuệ Quân biết chuyện này, mặt mày hưng phấn nói: "Hai người đi Hủ Đô* à?"

(Thành Đô, hay còn gọi là Hủ Đô: Thành phố có mức độ tiếp nhận cộng đồng LGBTG+ tương đối cởi mở)

Hủ cái đầu cô! Hai người chúng tôi chỉ muốn bình yên đi du lịch một chuyến mà thôi.

Phụ huynh hai nhà đều không phải người quản con cái nghiêm ngặt, sau khi Bạch Dĩ Dung cam kết về vấn đề an toàn, hai người thành công nhận được phê chuẩn, thu dọn hành lí, xuất phát tới Hủ Đô.

... À không, là Thành Đô.

Ngày tới sân bay, Chúc Tuệ Quân và Hạ Đông tới tiễn hai người. Không biết tại sao, hôm nay cô gái này cười rất gian tà, trước khi đi còn nói với Tô Tư Doanh, "Người trẻ tuổi chú ý tiết chế."

Chú ý tiết chế cái em gái cô!

Trên mặt Tô Tư Doanh viết đầy từ phỉ nhổ, cuối cùng rời đi cùng Hạ Đông với biểu cảm bình tĩnh như trước nay. Sau khi qua cửa an ninh, Bạch Dĩ Dung quay đầu hỏi Tô Tư Doanh: "Bạn nãy Tuệ Quân nói gì với chị thế?"

"..." Im lặng một lúc, Tô Tư Doanh trả lời: "Cô ấy nói, chúc chị đi đường bình an."

Bạch Dĩ Dung cười cười, "Nhưng cậu ấy nói với em, người trẻ tuổi phải chú ý tiết chế cơ."

Tô Tư Doanh: "..."

Cho nên em còn hỏi chị là gì hả?

Bị bạn gái và bạn thân trêu đùa một phen, Tô Tư Doanh cảm thấy mệt mỏi, nghe nói chuyến bay bị trễ giờ, lại ngồi ở khu chờ không muốn động đậy.

May mà trễ giờ không quá lâu, mấy tiếng sau, hai người thành công đáp xuống Hủ Đô nổi danh.

Sau khi gọi điện thoại cho người nhà báo bình an, hai cô gái sốt ruột chào đón kì nghỉ thả lỏng sau khi tốt nghiệp. Bình thường Tô Tư Doanh không phải người ham chơi, nhưng ngày đầu tiên tới đây cô liền chơi điên cuồng. Hai người kéo hành lí vào khách sạn, sau đó đi theo tuyến đường đã lên kết hoạch từ trước, bắt đầu dạo chơi, tìm đồ ăn hứng thú chạy tới quán lẩu, ăn một bữa lẩu cay chính tông.

Tô Tư Doanh không thích ăn cay, cũng không giỏi ăn cay. Nhưng dù sao cô đã tới vùng đất món lẩu, nghĩ ngợi giây lát, vẫn cầm đũa đưa về phía nước lẩu cay.

Một phút sau, Tô Tư Doanh bị cay tới chảy nước mắt, vừa kêu "Chị không ăn lẩu cay thêm lần nào nữa", vừa không nhịn được ăn thêm một miếng.

Vị lẩu cay này ngon hơn nước không rất nhiều.

Bạch Dĩ Dung ngồi bên cạnh cười lên, cười đủ rồi, liền gọi nhân viên phục vụ mang thêm một phần điểm tâm ngọt, coi như để ngừng lại nước mắt của người bên cạnh.

Khi về tới khách sạn, đôi môi Tô Tư Doanh đã bị cay tới sưng đỏ, nhìn giống như bị người ta lợi dụng. Bạch Dĩ Dung tươi cười nhìn cô, một trước một sau vào phòng, liền thấy người phía trước bỗng dừng lại.

Buổi tối bị cay tới choáng váng, lúc này Tô Tư Doanh mới phản ứng ra, vì để tiết kiệm đi chơi được nhiều nơi hơn, hai người chỉ thuê phòng có một giường.

Dường như nữ sinh ngủ chung một giường không có vấn đề gì to tát, nhưng vấn đề là, nữ sinh này là Bạch Dĩ Dung!

Tô Tư Doanh bị cay tới đỏ ửng mặt, lúc này càng đỏ hơn.

Cho nên mấy ngày tiếp theo đây, cô sẽ phải chung chăn chung gối với Bạch Dĩ Dung sao?

Nghĩ như thế

... Tô Tư Doanh nghiêm túc nghĩ... Khụ, dường như còn có chút kích động.