Bạn Cùng Bàn Thật Sự Không Biết Xấu Hổ

Chương 44




Sau khi giải tỏa gánh nặng thi đại học, Tô Tư Doanh chỉ đi cùng với Bạch Dĩ Dung cũng cảm thấy căng thẳng, lúc này nhìn Bạch Dĩ Dung cười với bản thân, bỗng nhiên càng thêm hoang mang, "Chuyện... chuyện gì?"

"Đã nói đi du lịch cùng nhau rồi mà!" Bạch Dĩ Dung phồng má, nhìn có vẻ rất bất mãn.

Tô Tư Doanh lập tức phản ứng lại, nhưng giây tiếp theo lại bắt đầu hoang mang.

Thì ra Bạch Dĩ Dung vẫn nhớ chuyện đi du lịch, nhưng... lúc đó nói thì nói vậy, bản thân không hề suy nghĩ tới chuyện đi đâu chơi.

"Không phải chị thật sự quên rồi chứ?"

Biểu cảm của Bạch Dĩ Dung rất oán thán, Tô Tư Doanh vội xua tay, "Sao có thể quên chứ, chỉ là tôi đang nghĩ nên đi đâu."

"Cái này thì chị không cần nghĩ, em đã viết năm bản kế hoạch du lịch, tuyến đường địa điểm tham quan còn cả đồ ăn ngon, tất cả đều đã lập kế hoạch xong rồi. Nếu chị không thích năm nơi này, chúng ta cũng có thể suy nghĩ tới nơi khác, tuy là em cảm thấy chắc chắn chị sẽ thích mấy thành phố này ~"

Bạch Dĩ Dung cười rất dịu dàng, đi cùng Tô Tư Doanh tới chỗ bố Tô. Bố Tô nhìn thấy hai cô gái đều đang tươi cười, trái tim nhảy tới cổ họng cuối cùng cũng quay về vị trí.

Đợi hai người đi tới trước mặt, ông gọi cả hai: "Vất vả rồi, chú thấy hai đứa thi không tệ, có muốn đi chúc mừng không?"

"Không ạ, cháu đứng đây đợi mẹ cháu rồi về chung, hai người về trước đi ạ." Bạch Dĩ Dung lịch sự cười nói, "Tạm biệt chú!"

Tô Tư Doanh vẫn đang chìm đắm trong những lời Bạch Dĩ Dung nói ban nãy... lẽ nào, sau khi hai người tùy tiện hẹn nhau, người này lại dụng tâm lên kết hoạch lâu như vậy sao?

Vốn nghĩ bản thân luôn nhớ tới chuyện đi du lịch là nghĩ nhiều, hiện tại xem ra bản thân lại là phía bỏ ra ít tâm tư hơn.

Tô Tư Doanh ngẩn ngơ nói "Tạm biệt" Bạch Dĩ Dung, đợi khi bản thân và bố đi tới bên đường mới đột nhiên cười hi hi, gò má cũng ửng lên vệt hồng.

"Sao thế Doanh Doanh?" Bố Tô nhìn thấy con gái cười ngốc, bản thân cũng cười lên.

Tô Tư Doanh phát hiện bản thân bị ngốc, vội thu lại nụ cười, "Không sao ạ, chỉ là thi xong rồi nên vui thôi."

"Thi xong rồi thì đừng nghĩ nữa, hôm nay hai bố con mình đi ăn một bữa thật ngon nào." Bố Tô vỗ lên đầu con gái, "Nghe nói tiệm pizza gần trường con cũng được lắm, đưa con đi ăn pizza nhé, thế nào?"

Tiệm pizza...

Tô Tư Doanh ý thức được cửa hàng bố Tô nhắc tới chính là cửa hàng bản thân và Bạch Dĩ Dung từng tới, sắc mặt lập tức biến đổi.

Kì thi đại học đã kết thúc, hai ngày nay người phụ nữ luôn lấy thành tích thi cử làm mục đích lại chưa từng liên lạc với cô.

Có phải đợi tới khi cô thu dọn hành lí rời khỏi thành phố này, mẹ cũng không hỏi bản thân đã trúng tuyển trường đại học nào hay không?

Trong lòng Tô Tư Doanh có chút buồn bã, dù sao đó cũng là mẹ ruột của bản thân, nói không để ý thái độ của mẹ với bản thân chắc chắn là nói trái, nhưng để ý thì có tác dụng gì?

Sợ bố Tô lo lắng, cho dù trong lòng xót xa, nhưng Tô Tư Doanh vẫn nặn ra nụ cười xán lạn, nói "Vâng". Hai bố con đi tới tiệm pizza ăn uống no nê một bữa, sau đó đi xem bộ phim hôm nay mới công chiếu ngoài rạp, rồi mới thong thả về nhà.

Trên đường về nhà, bố Tô thở dài nói: "Thi đại học xong, con cái nhà người ta đều tìm bạn trai đi xem phim, quang minh chính đại tuyên bố yêu đương. Con gái bố thì lại đi xem phim ăn uống cùng với một ông già, ôi."

Tô Tư Doanh nghẹn lời, nhìn dáng vẻ này của bố, nếu trong bốn năm đại học bản thân không nhanh chóng tìm bạn trai, có phải bố sẽ giục đi xem mắt không?

Trong lòng nghĩ như thế, nhưng ngoài miệng lại nói: "Ôi chao, bố con đẹp trai thế này mà, không già chút nào, được đi cùng bố tuyệt đối là vinh hạnh của con."

Bố Tô rất hưởng thụ những lời này, cười khà khà đi về nhà.

Hai người về tới nhà đã là chín giờ. Tô Tư Doanh về phòng, lao lên giường, ôm lấy gối lăn hai vòng, cô cầm điện thoại trên bàn lên xem.

Vì kì thi đại học rất nghiêm túc, cô nghĩ mang theo điện thoại rất phiền phức, dứt khoát không mang theo. Kết quả vừa mở ra, có mười mấy tin nhắn hiện lên, thật sự dọa bản thân giật thót.

Người nhắn tin tới có Ngô Anh Triết, Tống Phong, còn có cả một vài người bạn cấp ba đã không liên lạc từ lâu. Trái tim Tô Tư Doanh ấm áp, đang muốn trả lời họ, bỗng điện thoại hiện lên một tin nhắn mới.

Bạch Dĩ Dung: [Rảnh không?]

Ngón tay ngưng trệ trên bàn phím một lúc, cô nhanh chóng trả lời: [Thi xong rồi, chắc chắn rảnh.]

Bạch Dĩ Dung: [Thế xuống nhà đi, em đang ở dưới nhà chị đợi chị.]

Tô Tư Doanh: [Hiện tại?]

Bạch Dĩ Dung: [Đúng.]

Ngữ điệu tin nhắn của đối phương rất giống một người trước kì thi đại học, từ dấu phẩy và dấu chấm quy củ trên màn hình có thể cảm nhận được sự nghiêm túc trong đó. Tô Tư Doanh vô duyên vô cớ trở nên căng thẳng, nghĩ xem có phải bản thân đã chọc giận người ta hay không. Nhưng cô nghĩ hết nước hết cái cũng không ra – rõ ràng hôm nay sau khi ra khỏi phòng thi, hai người vẫn cười nói, lúc này sao Bạch Dĩ Dung lại giận chứ?

Tô Tư Doanh không nghĩ ra đầu mối, dứt khoát không nghĩ nữa, cô ra khỏi phòng ngủ, thấy bố đang cầm máy hút bụi dọn dẹp nhà cửa. Nói với bố Tô một tiếng, sau đó xỏ dép xuống nhà, vừa mở cửa cầu thang ra liền nhìn thấy Bạch Dĩ Dung đứng dưới gốc cầu gần đó.

Đêm tháng Sáu có cơn gió mát, khác với sự lạnh ẩm mùa mưa của phương nam, hơi lạnh nơi này mang tới cho người ta cảm giác thoái mái xâm nhập vào tim gan.

Tô Tư Doanh hít sâu một hơi, chầm chậm đi về phía Bạch Dĩ Dung theo ánh trăng.

"Đợi lâu rồi à?" Đi tới trước mặt, cô có chút chật vật nói.

"Không, vừa vặn." Tóc mái cùng tóc dài của Bạch Dĩ Dung đều xõa ra, cơn gió nhẹ thổi tới, sợi sóc dài nhảy nhót trong gió.

Có một loại cảm giác kì lạ nhào về phía Tô Tư Doanh, cô vốn muốn lùi ra sau, nhưng đối phương lại nhanh hơn cô một bước, giơ tay lên giữ lấy vai cô: "Nửa năm qua quá bận rộn, lâu lắm rồi chúng ta không nghiêm túc ngồi xuống nói chuyện với nhau, tới công viên gần nhà chị trò chuyện một lúc, thế nào?"

Dưới ánh trăng, khuôn mặt của Bạch Dĩ Dung mang theo một tầng mông lung, giống như hồ yêu bạch tu hành trong núi sâu nhiều năm, đôi môi anh đào với vẻ mê hoặc cất lên từng câu từng chữ khiến Tô Tư Doanh không có cách nào từ chối, chỉ đành đáp ứng.

Hai người dẫn nhau tới bên ghế dài trong công viên, trên quãng đường ấy, mấy lần Tô Tư Doanh muốn cho dù Bạch Dĩ Dung buông tay, bản thân cũng sẽ đi theo, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Sau khi ngồi xuống ghế dài, cuối cùng đối phương cũng buông tay, khiến trái tim Tô Tư Doanh thả lỏng hơn nhiều.

Hai nữ sinh vừa kết thúc kì thi đại học ngồi sánh vai dưới ánh trăng, im lặng rất lâu. Tô Tư Doanh ra sức nghĩ ra chủ đề, muống khiến không khí bớt phần gượng gạo, kết quả đầu óc trống rỗng, không nghĩ ra được bất kì chủ đề nào.

Lại một lúc lâu trôi đi, Bạch Dĩ Dung lên tiếng hỏi trước: "Tốt nghiệp cấp ba rồi, chị muốn tới thành phố nào?"

"Tôi vẫn chưa nghĩ xong..." Cô cũng không thể nói "Muốn tới cùng một thành phố với em" đúng không?

"Em cũng không biết đi đâu, Trung Quốc rộng quá, mỗi một thành phố đều có lí do để người ta đến đi." Bạch Dĩ Dung nghiêng đầu nhìn cô, "Nhưng, chỉ cần ở cùng một thành phố với chị, nơi nào cũng không quan trọng."

!!!

Tô Tư Doanh ngẩn ra nhìn Bạch Dĩ Dung, vừa nói với bản thân đối phương chỉ coi bản thân là bạn thân, nhưng lại không nhịn được nghĩ nhiều.

Nếu những lời này nói với người khác giới, nhất định chính là ý tứ cô đang mong chờ.

Tô Tư Doanh nghĩ lung ta lung tung, lại nghe thấy người trước mặt khẽ cười một tiếng, nói: "Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của em, có lẽ ngày mai chị bắt đầu tránh em còn không kịp."

"Tại sao?" Tô Tư Doanh ngây ra, không đợi cô phản ứng, Bạch Dĩ Dung bỗng đứng dậy, hai tay mạnh lẽ chống lên lưng ghế ở hai bên người cô, từ trên cao nhìn xuống.

Trước giờ chưa từng có ai làm vậy với cô, sớm đã vượt qua khoảng cách phạm vị an toàn khiến cô nhanh chóng lùi về phía sau.

"Bạch..."

"Nghe em nói."

Đóa hoa trắng luôn nở nụ cười dịu dàng lúc này như nở rộ thành đóa sen màu đen, trong khoảnh khắc ấy, dường như Tô Tư Doanh nhìn thấy búp hoa trắng nở rộ, rộ ra cánh hoa màu đen bên trong.

"Lúc chị vẫn là đàn chị của em, em luôn dùng phương pháp của bản thân để tìm hiểu về chị. Ngày về nước, nghe mẹ em nói sẽ có học sinh học lại tới lớp, còn ở nhà em một thời gian. Em tiện miệng hỏi tên họ, phát hiện người đó chính là chị." Ngừng lại giây lát, Bạch Dĩ Dung tiếp tục nói: "Xin lỗi chị, em tự tiện đề nghị làm bạn cùng bàn của chị, nhưng em thật sự không nghĩ ra còn có cách nào mới khiến chị chú ý tới em hơn."

Đầu óc Tô Tư Doanh trống rỗng hơn cả ban nãy, cả người đều hoang mang.

"Sau này dần dần thân thiết, em phát hiện bản thân còn thích chị hơn cả tưởng tượng." Bạch Dĩ Dung khẽ cười lên, "Có lẽ em không nên nói ra những lời này, nhưng sau ngày đi học lại, lúc về nhà em liền quyết tâm, học kì này sẽ không để bản thân trở thành chướng ngại cho việc học của chị, nhưng sau khi kì thi kết thúc, em muốn nói ra lòng mình với chị."

Tô Tư Doanh mở to mắt, "Yêu thích em nói..."

Bạch Dĩ Dung thẳng thắn nhìn vào mắt Tô Tư Doanh, vành tai đỏ ửng, "Không phải là yêu thích giữa bạn bè, mà là một loại yêu thích khác." Người trước mặt muốn nói gì đó, Bạch Dĩ Dung lập tức nói tiếp: "Em biết rất khó tiếp nhận để tiếp nhận tình cảm này, nhưng em đã không còn cách nào mang theo tình cảm này để làm bạn bè bình thường với chị nữa. Tư Doanh, em không muốn lừa dối chị, cũng không muốn ngày sau khiến chị khó xử hơn."

"Không phải..." Đầu óc đoản mạch của Tô Tư Doanh cuối cùng cũng phải ứng lại, "Bạch Dĩ Dung, tôi... thật ra..." Hai má cô nhịn tới ửng đỏ, "Thật ra kì nghỉ đông tôi không dám để ý tới em chính là vì tôi cũng..."

Làn này, tới lượt Bạch Dĩ Dung cũng ngẩn ra.

"... Vì chị cũng thích em."

Tô Tư Doanh nói xong, lập tức muốn cúi đầu che mặt, nhưng bị hai tay Bạch Dĩ Dung vòng trước người, vốn dĩ không giơ nổi tay.

"Thì ra là vậy." Người đang đứng vui vẻ mím môi cười lên, rất lâu sau mới nói: "Đúng rồi, lần đó chị bị ngã trên sân bóng rổ, biết tại sao em không muốn buông tay không?"

Người mơ mơ màng màng tỏ tình đang xấu hổ muốn chết, đỏ mặt hỏi một câu "Tại sao?"

"Vì có một chuyện rất muốn làm, nhưng khi đó không thể làm." Âm thanh vừa dứt, Bạch Dĩ Dung chầm chậm cúi người xuống, khoảnh cách vốn dĩ nguy hiểm càng trở nên nguy hiểm.

"Hiện tại... em muốn làm."

Hơi thở của Bạch Dĩ Dung lan tràn trong hơi lạnh buổi tối, rõ ràng vô cùng nóng bỏng. Tô Tư Doanh chỉ cảm thấy trái tim mình muốn nhảy ra, nhưng bị nụ hôn nơi khóe môi mạnh mẽ dọa về nguyên trạng.

Không khí thoảng thoảng mùi hương cỏ cây, bỗng trào ra vị ngọt thơm. Đôi môi mềm mại ấm áp dính lên khóe môi đối phương, người kia lại khẽ nghiêng đầu, hai đôi môi chạm nhau.

Rõ ràng sống nhiều hơn năm năm, nhưng trong chuyện tình cảm, Tô Tư Doanh vẫn là người mới, đợi Bạch Dĩ Dung đứng dậy, cô xấu hổ tới nỗi muốn tìm lỗ để chui xuống.

Nhưng... chuyện bản thân lo lắng lâu như thế, hóa ra lại là chuyện dư thừa sao?

Thì ra, suốt thời gian qua, người bản thân mến mộ yêu thích, cũng yêu thích bản thân như thế, hơn nữa còn thích bản thân nhiều hơn.

"Hiện tại em vui lắm." Hai mắt Bạch Dĩ Dung như có cả dải ngân hà, đột nhiên nói, "Còn vui hơn tất cả mọi chuyện em đã trải qua."

Tô Tư Doanh dưới ánh trăng nhìn vào mắt Bạch Dĩ Dung, bỗng nhiên rơi nước mắt. Đối phương nhanh chóng hiểu ra, đau lòng ôm lấy cô.

Tô Tư Doanh vẫn đang rơi nước mắt không lên tiếng, nhưng trong lòng nghĩ,

Tất cả may mắn sau khi bản thân trùng sinh, có lẽ đều dùng vào việc gặp gỡ người này.