Bạn Cùng Bàn Thật Sự Không Biết Xấu Hổ

Chương 18




Gần như đối phương trả lời tin nhắn ngay lập tức: [Muốn!!!]

Tô Tư Doanh không hiểu vì sao Bạch Dĩ Dung phải đính kèm thêm ba dấu chấm than, chỉ là có cảm giác vui vẻ một cách kì lạ. Cô chạy ra ngoài phòng, nhỏ tiếng nói với bố giống như tên trộm: "Bạch Dĩ Dung nói sẽ đi."

Được, chuyện này cứ quyết vậy đi. Con về phòng học bài đi, bình tĩnh thôi, đừng vội." Bố Tô cười cười với con gái, sau đó đứng dậy thu dọn bát đũa.

Tô Tư Doanh cười cong mắt, nhào tới ôm bố một cái, sau đó chạy về phòng.

Nhưng nụ cười trên mặt bố Tô cũng biến mất trong khoảnh khắc Tô Tư Doanh vào phòng, ông bưng bát đứng trước bàn ăn im lặng rất lâu, đi vào nhà bếp.

Sau khi trùng sinh, Tô Tư Doanh rất ít khi chờ đợi ngày tháng nào đó, lần đầu tiên cô chờ đợi cuối tuần này. Cô cũng không biết bản thân chờ đợi điều gì, nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy có lẽ bản thân vui vẻ vì có thể trả nợ ân tình của đóa hoa trắng. Dù sao... ngày nào người ta cũng mang cơm trưa tới cho bản thân, bản thân cũng nên làm gì đó, đúng không?

Chờ đợi mãi chờ đợi mãi, cuối cùng cũng tới cuối tuần mà học sinh vừa yêu vừa hận. Yêu là vì không cần dậy sớm đi học, không phải nghe giáo viên nói cả một ngày, hận là vì bài tập và bài thi dày cộp.

Mỗi khi tới cuối tuần, giáo viên bộ môn dường như đều nghĩ được nghỉ Quốc khánh Trung Quốc, ai nấy đều phát ra mấy đề thi, còn nghiêm túc nói: "Tôi không cho nhiều bài tập đâu! Các em tính xem, tôi chỉ cho năm đề, tối thứ sáu cộng thêm hai ngày thứ bảy chủ nhật, cùng lắm các em cũng chỉ mất sáu bảy tiếng để hoàn thành, thời gian còn lại các em thích làm gì thì làm, nào có nhiều đâu?"

Mỗi lần nghe được những lời này, Tô Tư Doanh đều làm mặt oán thán, nghĩ có phải môn Toán của những vị giáo viên này được giáo viên Thể dục dạy không. Một môn mất sáu bảy tiếng làm bài thật sự không nhiều, vấn đề là, bọn họ phải làm cả sáu môn!

Nhưng trên thực tế, cô cảm thấy thành tích Toán của giáo viên Thể dục còn tốt hơn những vị giáo viên có IQ cao này.

Thật sự đau lòng cho giáo viên Thể dục nhiều năm qua bị đổ oan.

Tối thứ sáu về tới nhà, Tô Tư Doanh nâng cấp tay não, trực tiếp giải quyết hơn một nửa già số bài tập kia, còn thuận tiện ôn tập một phần kiến thức Vật lí.

Thứ bảy, cô dậy rất sớm, sau khi đánh răng rửa mặt xong liền đứng trước cửa sổ học thuộc Ngữ văn. Không lâu sau, đóa hoa trắng liền gửi tin nhắn tới: [Chào buổi sáng bạn cùng bàn! Trưa nay gặp]

Tô Tư Doanh nhìn một cái, trả lời một câu "Chào buổi sáng", sau đó ném điện thoại lên giường, quay người lục tủ quần áo. Lục nửa ngày, cô tìm được một đống quần áo không có trong ấn tượng, bắt đầu phối đồ.

Cấp ba là thời kì non nớt, như hồ nước trong không có bùn lầy, sạch sẽ đơn thuần. Tô Tư Doanh tìm xong quần áo, đứng trước gương ngắm nghía bản thân, quyết định để mặt mộc như thế ra ngoài.

Thời gian chờ đợi dường như có chút dài, tâm tư không tập trung làm một số đề thi mô phỏng, khi Tô Tư Doanh nhìn đồng hồ thêm lần nữa, vừa vặn vang lên tiếng gõ cửa.

"Doanh Doanh, sửa sang xong chưa?"

Tô Tư Doanh đứng dậy, nhanh chóng liếc mình trong gương một cái, đưa tay ra chỉnh cổ áo cùng vạt áo, nắm lấy túi, mở cửa ra, "Xong rồi ạ."

Bố Tô xuống nhà lấy xe, Tô Tư Doanh thong thả nhắn tin cho đóa hoa trắng.

Đợi khi hai bố con tới quán lẩu, phát hiện Bạch Dĩ Dung đã tới từ lâu.

Thiếu nữ mặc trên người chiếc váy dài đính hoa màu xanh nhạt đứng trước quán ăn, tóc dài xõa ngang eo tô điểm bằng chiếc băng đô hoa trắng xinh xắn sạch sẽ, tóc mái trước trán khẽ bay theo gió, không hề có dáng vẻ chật vật, mà còn mang theo vẻ đẹp trong hỗn loạn.

Tô Tư Doanh thầm thở dài một câu đóa hoa trắng không hổ là đóa hoa trắng, ăn một bữa lẩu thôi cũng có thể tỏa ra hào quang thuộc về bản thân.

Cho nên nghĩ kĩ lại, đời trước bị Bạch Dĩ Dung "cắm sừng" cũng không phải chuyện gì quá mất mặt.

Bố Tô đỗ xe xong, tiến về phía trước nói đôi câu khách sáo với Bạch Dĩ Dung, ba người vào trong nhà hàng, lập tức có nhân viên phục vụ ra tiếp đón.

Khi gọi món, bố Tô hỏi Bạch Dĩ Dung muốn ăn gì, kết quả lại nghe thấy một câu "Món Tư Doanh thích cũng là món cháu thích ạ."

Mơ hồ nhớ lại ngày đầu tiên khai giảng, Tô Tư Doanh nghe thấy xưng hô "Tư Doanh" này, mặt mày không chút vui vẻ, dường như muốn ném quyển sách trong tay đi.

Cô cũng không ngờ, hai tháng sau, bản thân lại mơ màng trở thành bạn bè với người này, chầm chậm phát hiện điểm tốt của Bạch Dĩ Dung, quen với việc trở thành bạn cùng bàn của Bạch Dĩ Dung.

Bạch Dĩ Dung không quá giữ kẽ vì có mặt phụ huynh, ba người nói chuyện cũng coi như vui vẻ.

Tô Tư Doanh không thích ăn cay, không ngờ đóa hoa trắng ăn cay không sợ bỏng miệng. Cô thích ăn thịt dê và cải trắng, nhưng hai món này lại bày bên phía đóa hoa trắng. Tô Tư Doanh cũng không tiện liên tục thò đũa tới trước mặt người ta, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, bên ngăn nước trắng trong nồi lẩu uyên ương luôn có đủ thịt dê và cải trắng. Khi cô nhìn về phía đóa hoa trắng, đối phương chỉ khẽ cười cười.

Vì ăn cay, đôi môi người trước mặt đỏ hơn bình thường rất nhiều, đồng thời trên khuôn mặt không mang theo bụi trần cũng có chút đỏ lên. Nhưng lúc Bạch Dĩ Dung cười lên, vẫn rất sạch sẽ, không hề chật vật vì cay.

Nhìn đóa hoa trắng như thế, Tô Tư Doanh cũng rục rịch tự gắp hai miếng thịt dê trong ngăn lẩu cay, sau đó phải uống hết nửa cốc nước chanh còn lại. Trong lòng Tô Tư Doanh hối hận không thôi, cô tìm cái chết làm gì chứ, rõ ràng biết bản thân không thể ăn cay, lại nhất quyết muốn ăn, kết quả bị cay tới chảy nước mắt.

Ăn được nửa bữa, Bạch Dĩ Dung bỗng nhớ ra một chuyện, hỏi bố Tô: "Chú Tô ơi, lúc trước mẹ cháu có nhắc tới giáo viên Toán kia, chú và cô đã suy nghĩ xong chưa ạ?"

Bố Tô ngây ra, quay mặt sang nhìn về phía con gái mình đang đỏ ửng mặt vì cay.

Tô Tư Doanh vẫn chưa dịu lại, lại uống thêm ngụm nước chanh mới nhớ ra – Sau khi bị bệnh, vào ngày đầu tiên sau khi đi học lại, cô Hứa đã nhắc tới giáo viên Toán nổi tiếng với bản thân.

Thẹn cho bản thân lúc đó vẫn còn suy nghĩ chuyện này rất lâu, nhưng buổi tối về nhà bàn bạc chuyện thịt dê với bố, Tô Tư Doanh liền quên sạch sẽ.

Ba người nói tới chuyện này, bố Tô khách sáo cảm ơn Bạch Dĩ Dung, sau đó liền đồng ý.

Nhìn đoá hoa trắng có vẻ rất vui, nói: "Chú ạ, trước kia tuy là cháu học một kèm một, nhưng thầy giáo nói có thể kèm hai cũng được. Nếu như thế, ngày mai cháu sẽ dẫn Tư Doanh đi học cùng."

Nếu tính ra, một tuần bảy ngày Tô Tư Doanh đều phải đối mặt với đóa hoa trắng. Cô nghĩ đi nghĩ lại, cảm giác cũng không tệ, sau đó liền đồng ý theo.

Sau khi cơm no rượu say, Tô Tư Doanh cảm thấy bụng mình có xu hướng muốn bật đứt cúc áo. Ra khỏi quán lẩu, cô hít sâu một hơi, đang định xẹp bụng xuống, bỗng nghe thấy bố nói: "Trước đó chú và bố mẹ cháu đã không liên lạc trong thời gian dài, tuy là bạn bè, nhưng cũng ít tụ tập. Hiện tại thì tốt rồi, hai đứa trẻ các cháu học chung một lớp, có thể chăm sóc lẫn nhau, làm phụ huynh như cô chú cũng có lí do ra ngoài tụ tập." Bố Tô cười cười, vừa lái xe vừa nói: "À đúng rồi, nghe bố cháu nói, trước khi khai giảng cháu muốn ngồi cùng bàn với Doanh Doanh, hai đứa quen nhau từ trước rồi à?"

Hả?

Tô Tư Doanh còn chưa xẹp bụng xuống, nghe thấy câu nói này, một hơi hít sâu vào ban nãy lại thở ra ngoài, bụng cũng rung lên theo.

Trước khi khai giảng đóa hoa trắng đã muốn làm bạn cùng bàn của mình... Chuyện này là sao thế?