Bạn Cùng Bàn Thật Sự Không Biết Xấu Hổ

Chương 17




Lấy điện thoại tới, Tô Tư Doanh đang muốn hỏi Bạch Dĩ Dung, nhưng ngón tay đặt trên bàn phím rất lâu, thật sự không biết nên hỏi vấn đề này thế nào.

Theo lí mà nói, đóa hoa trắng là con gái của giáo viên chủ nhiệm, chắc chắn sẽ bị cấm tham gia loại hoạt động này. Nhưng nếu đối phương và bản thân giống nhau, đều là thanh niên nhiệt huyết bị chèn ép, hỏi tới chuyện này sẽ rất lúng túng.

Thế là, nghĩ ngợi rất lâu, Tô Tư Doanh ném điện thoại đi, ra ngoài ăn cháo.

Thật sự bố Tô nấu cháo rất ngon.

Tô Tư Doanh với chiếc bụng rỗng gần một ngày một đêm ăn một miếng cháo ấm, mặt mày rộ lên ấm áp. Bố Tô nhìn con gái ăn uống vui vẻ, bản thân cũng tươi cười, nếu không phải vì để ý tới bụng dạ của Tô Tư Doanh, ông còn muốn khuyên con gái ăn thêm bát thứ hai.

Ăn uống xong nghỉ ngơi một lúc, Tô Tư Doanh thật thà uống thuốc bác sĩ kê đơn, sau đó về phòng học bài.

Cũng không trách những lời mẹ Tô đã nói, cô bỏ mất một buổi học, trong lòng cũng rất sốt ruột. Nếu không phải 10 giờ tối bố Tô vào phòng thu dọn vở bài tập cùng đề thi của bản thân, Tô Tư Doanh còn muốn học tiếp.

Trước giờ kì thi đại học không phải là nhân tố duy nhất quyết định cuộc đời của một con người, với năng lực của Tô Tư Doanh, hiện tại cô hoàn toàn có thể nuôi sống bản thân. Nhưng thật sự bắt cô làm như thế, cô lại không cam tâm, sẽ hối hận.

Cho nên, cho dù đã phải trải qua kì thi đại học đáng sợ một lần, cô vẫn muốn thử lại một lần, muốn làm tốt hơn lần trước.

Tô Tư Doanh bị bố giục đi ngủ, bất lực, chỉ đành đi tắm rửa, sau đó về giường nghỉ ngơi. Trước khi ngủ, điện thoại rung lên một tiếng, không cần nghĩ cũng biết là đóa hoa trắng.

Bạch Dĩ Dung: [Bạn cùng bàn, nghỉ ngơi sớm nhé]

Tô Tư Doanh: [Ừm, ngủ ngay đây.]

Bạch Dĩ Dung: [Ngoan ~ Ngày mai gặp!]

Nhìn chữ "ngoan" kia, Tô Tư Doanh lại có chút buồn cười, sau đó trả lời: [Được, ngày mai gặp.]

Khoảnh khắc trước khi tắt điện thoại, Tô Tư Doanh lại tùy ý nhìn nội dung tin nhắn của bản thân và đóa hoa trắng một cái, phát hiện cuộc đối thoại này thật sự không có chút dinh dưỡng nào hết.

Không, không phải không có dinh dưỡng, mà đơn giản chỉ có bốn câu thừa thãi.

Nhưng không biết tại sao, đọc được những lời này, trong lòng Tô Tư Doanh lại cảm thấy chân thực hơn nhiều. Đặt điện thoại xuống, cô ôm lấy chăn đắp mùa hè lật người, đột nhiên nhớ tới cái ôm của đóa hoa trắng với bản thân trong hôm nay và hôm qua.

Chuyện tiếp xúc thân mật, thật sự là lần đầu còn lạ lần hai là quen.

Mang theo suy nghĩ này, Tô Tư Doanh mơ màng đi vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, Tô Tư Doanh đã không còn là người bệnh thở dài một tiếng, vừa đánh răng rửa mặt vừa âm thầm học thuộc công thức trong đầu.

Tới trường, mọi thứ không có gì thay đổi. Hôm nay giáo viên chủ nhiệm tới rất sớm, khi vào lớp phát hiện Tô Tư Doanh, liền vẫy tay gọi cô ra ngoài.

Tô Tư Doanh đi tới trước cửa, nghe cô Hứa nói: "Ở trường cô là giáo viên chủ nhiệm của cháu với Dung Dung, nhưng bình thường cháu cứ coi cô là mẹ của bạn học là được. Lần này Dung Dung nhà cô bất cẩn, khiến cháu phải nhập viện, thật sự xin lỗi cháu. Dung Dung đã áy náy suốt hai ngày, cứ muốn làm gì đó mới có thể bớt áy náy, tới lúc đó cháu đừng từ chối nhé, giúp cô khuyên con bé nhiều một chút."

Không ngờ đóa hoa trắng vẫn nhớ tới chuyện này, Tô Tư Doanh nhớ ra chiếc túi may mắn kia, lập tức đáp ứng, "Cô yên tâm, cháu thật sự không sao, cháu sẽ nói với em ấy."

Cô Hứa gật đầu, "À đúng rồi, thành tích Tiếng Anh lần này của cháu thật sự rất tốt, tiếp tục phát huy. Nếu Toán có kém một chút, nếu thật sự không ổn thì ra ngoài học thêm, giáo viên của Dung Dung nhà cô cũng không tệ, nếu cháu cần, thì để Dung Dung dẫn cháu đi học chung."

Tô Tư Doanh biết Bạch Dĩ Dung học kèm một một với giáo viên Toán nổi tiếng, nhưng nghe nói học phí của vị giáo viên đó rất đắt, hơn nữa cũng không bằng lòng dạy nhiều, tránh để làm hỏng danh tiếng. Cô Hứa đề nghị như thế, chắc chắn đã nói với giáo viên kia, nếu không sẽ không đột ngột nói tới chuyện này.

Nếu có thể được giáo viên nổi tiếng dạy kèm, chí ít thành tích Toán của bản thân cũng tốt hơn rất nhiều. Tô Tư Doanh nghĩ ngợi, cười nói: "Cảm ơn cô Hứa, về nhà cháu sẽ hỏi bố mẹ, vất vả cho cô rồi ạ."

Cô Hứa thấy con gái ở trong lớp học không ngừng nhìn ra bên ngoài, nói: "Cháu là một đứa trẻ ngoan, Dung Dung thích chơi với cháu cô cũng yên tâm. Mau vào lớp đi, nếu khó chịu quá thì nói với cô, cô bảo Dung Dung đưa cháu về nhà."

Tô Tư Doanh lại khách sáo cảm ơn thêm lần nữa rồi quay về lớp học. Cô vừa ngồi xuống ghế, đóa hoa trắng bên cạnh đã vội hỏi: "Mẹ em nói gì thế?"

"Nói tới chuyện giáo viên dạy Toán của em." Tô Tư Doanh chống cằm, "Nhưng giáo viên Toán của em giỏi như thế, có muốn dạy học sinh như tôi không..."

Bạch Dĩ Dung thở phào một tiếng, sau đó nói tới chuyện giáo viên dạy thêm của mình với Tô Tư Doanh. Nói mãi nói mãi, chuông chuẩn bị vào tiết vang lên, Tô Tư Doanh lập tức cảm thấy lồng ngực nhói lên.

Chỉ một lúc tự ôn buổi sáng, cô lại có thể nói nhiều như thế.

Đau lòng tìm bài thi tờ đề giáo viên sắp giảng, Tô Tư Doanh bắt đầu chuyên tâm nghe giảng, đóa hoa trắng cũng không tiếp tục dẫn dắt chủ đề nữa, cười híp mắt nghe giảng cùng cô.

Chớp mắt một cái, năm tiết học buổi sáng đã kết thúc, buổi sáng Tô Tư Doanh vẫn chưa ăn nhiều, tới tiết năm bắt đầu đói tới nỗi bụng dạ kêu gào. Chuông tan học vừa vang lên, cô liền lấy sữa và bánh mì trong hộc bàn ra, đang định đi tới thư viện, bỗng Bạch Dĩ Dung đè vai cô lại, Tô Tư Doanh đang đứng lên lại bị đè về chỗ.

Trong khoảnh khắc ấy, Tô Tư Doanh chỉ cảm thấy cánh tay này của đóa hoa trắng rất có lực... nhưng thật sự rất hư ảo.

Vẻ mặt Bạch Dĩ Dung rất nghiêm túc, nhưng vành tai đã đỏ, "Chị ngồi đây đi, em quay lại ngay."

Tô Tư Doanh kì quái nhìn Bạch Dĩ Dung chạy ra ngoài, không lâu sau, lại mang theo hai cặp lồng giữ nhiệt quay lại.

"Dạ dày chị vốn đã không tốt rồi, bữa trưa không thể tùy tiện ăn uống giày vò bản thân." Đóa hoa nhỏ đặt một cặp lồng lên trước mặt cô, "Sau này em sẽ mang cơm trưa cho chị."

Tô Tư Doanh vốn tưởng rằng chuyện cô Hứa nói tới là chỉ chiếc túi may mắn mà đóa hoa trắng đã tặng mình, ai ngờ lại là bữa ăn trước mặt.

Theo cách nói của đóa hoa trắng, không chỉ đem cơm một lần này, mà còn có kế hoạch làm cơm dài hạn.

Tô Tư Doanh cũng coi như hiểu ra tại sao cô Hứa lại bảo bản thân đừng từ chối, còn bảo bản thân khuyên Bạch Dĩ Dung, đứa trẻ này thật sự rất cố chấp, chẳng qua tự cô không cẩn thận bị đau bụng, nào có thể hoàn toàn trách người ta?

Kết quả, Tô Tư Doanh vừa chuẩn bị xong chuyện khuyên nhủ, vừa ngẩng đầu lên, khi chạm vào ánh mắt của Bạch Dĩ Dung, những lời kia bỗng nhiên không cất lên được nữa.

Tô Tư Doanh bỗng có chút khó hiểu, cô gái lương thiện, không nhẫn tâm làm tổn thương người khác như thế, tại sao năm năm sau lại "cắm sừng" mình chứ?

Rốt cuộc trong bốn năm đại học của cô đã xảy ra chuyện gì?

Tô Tư Doanh vẫn luôn cảm thấy trùng sinh là một chuyện rất tốt, lần đầu sinh ra suy nghĩ muốn trở về năm năm sau.

Cô muốn trở về năm năm sau, quen biết Bạch Dĩ Dung, tìm hiểu rốt cuộc Bạch Dĩ Dung đã nghĩ gì. Cô còn muốn để đóa hoa trắng nhìn nhận rõ Ninh Sóc, không thể nhìn đóa hoa trắng non nớt trẻ tuổi làm tổn hại chính mình.

Người đàn ông như vậy, không phải nói hắn không tốt nhường nào, chỉ là... rõ ràng hắn không xứng với Bạch Dĩ Dung.

Sau khi sinh ra suy nghĩ này, Tô Tư Doanh giật nảy mình. Cô luôn cảm thấy, cho dù tình cảm của người khác có như thế nào, đều là chuyện của người ta, người khác không có tư cách thảo luận, nhưng hiện tại... bản thân làm sao thế?

Có lẽ là vì hai bên im lặng quá lâu, vệt đỏ trên tai đóa hoa trắng đã lan tràn tới hai má, nhìn có chút căng thẳng hỏi: "Sao thế?"

Tô Tư Doanh thở dài một hơi, hoàn hồn, "Vốn dĩ quỹ thời gian của học sinh lớp 12 đã rất ít rồi, nào có thể bắt em ngày ngày nấu cơm cho tôi. Mỗi trưa tôi với em cùng tới nhà ăn, được không?"

Đóa hoa trắng lắc đầu, "Mỗi sáng em đều dậy rất sớm, vừa nghe tin tức tiếng Anh vừa nấu nướng, cũng không chậm trễ thời giờ, hơn nữa cho dù không mang cơm cho chị, em cũng phải ăn mà. Còn nữa, đồ ở nhà ăn không sạch, Tuệ Quân nói mấy hôm trước viên mực ở nhà ăn sắp hỏng rồi."

"Thật sự không cần... Em xem, em làm như thế tôi cũng áy náy đúng không? Chúng ta đều áy này, vậy thì xí xóa đi." Tô Tư Doanh vẫn đang khuyên nhủ Bạch Dĩ Dung.

"Nếu thật sự áy náy, sau này chúng ta thi chung một trường đại học, sau này sẽ thuê nhà ở ngoài, rồi nấu nướng chung." Khuôn mặt trong suốt trắng trẻo của đóa hoa trắng đã đỏ ửng, "Mau ăn đi, để thêm lúc nữa là không ngon đâu."

Hạ Đông ngồi cuối lớp lặng lẽ nhìn hai người, đợt này Chúc Tuệ Quân và cậu có chút thân thiết, nhích sang chỗ cậu, hỏi: "Anh nhìn nhận chuyện này thế nào?"

"Bắt tôi nói thật à?" Hạ Đông nghiêm túc hỏi.

Chúc Tuệ Quân gật đầu, "Em muốn nghe suy nghĩ của người khác."

"Cô mất địa vị với Bạch Dĩ Dung rồi, cô xem, cô ấy không mang cơm cho cô."

Chúc Tuệ Quân: "..."

Chúc Tuệ Quân nhấc quyển sách Hóa học trên bàn lên muốn đánh Hạ Đông, nhưng nghĩ rồi lại đặt sách xuống, "Thật ra địa vị của em vẫn không cao bằng Tư Doanh."

"Hả?" Lần này tới lượt Hạ Đông khó hiểu.

"Ôi, nói ra anh cũng không hiểu đâu, anh làm đề đi, em qua đó thăm thám tình hình." Chúc Tuệ Quân nói xong, vứt quyển sách Hóa học xuống, lại luồn tới chỗ Bạch Dĩ Dung, chỉ nghe Bạch Dĩ Dung nói: "Vậy được, vậy quyết định thế đi."

"Quyết định cái gì thế?" Vị khách không mời mà tới thò đầu ra từ sau lưng Bạch Dĩ Dung hỏi.

Tô Tư Doanh không biết có nên nói hay không, khi nhìn về phía đóa hoa trắng, thấy Bạch Dĩ Dung chớp chớp mắt, chỉ đành nuốt lại, "Không có gì."

Chúc Tuệ Quân "xùy" một tiếng, hỏi: "Hai người muốn ăn cơm trong lớp à?"

"Ừm." Đóa hoa trắng Bạch Dĩ Dung sắp biến thành đóa hoa đỏ, "Gần đây mình không tới nhà ăn ăn trưa, vừa hay hôm qua Sử Thanh Di tìm cậu mà, hai người mau đi ăn đi."

Chúc Tuệ Quân lại "xùy" một tiếng, "Cậu ấy nói nhiều lắm, tớ hổ thẹn vì không sánh bằng, cảm thấy nói chuyện với cậu ấy không có đất cho tớ dụng võ."

"Thế cô đi tìm Hạ Đông đi." Tô Tư Doanh nghiêm túc đề nghị, "Cậu ấy ít nói."

"Có đạo lí nhỉ!" Chúc Tuệ Quân quay người đi tìm Hạ Đông, đối phương không muốn di chuyển, cuối cùng bị Chúc Tuệ Quân sống chết lôi ra ngoài.

Nhìn học sinh cấp ba đầy sức sống này, Tô Tư Doanh cảm thấy bản thân cũng sắp hồi xuân, thế là không nhịn được cười lên.

Bạch Dĩ Dung quay đầu nhìn cô một cái, nhanh chóng thu ánh mắt về, mở phần cơm của mình ra, "Chị mau ăn đi rồi còn tới thư viện, em không muốn làm chậm trễ thời gian học bài của chị đâu."

Tô Tư Doanh khuyên nhủ thất bại, nhưng vẫn đạt được thỏa thuận thi chung trường đại học với đóa hóa trắng. Không còn cách nào khác, cô chỉ đành mở hộp cơm, chuẩn bị bắt đầu.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, phần cơm này thật sự rất phong phú.

Có lẽ Bạch Dĩ Dung đã nghiên cứu dinh dưỡng bữa ăn, trong phần cơm này, lượng cơm không ít không nhiều, mỗi món đều đủ sắc đủ vị, có rau có thịt có trứng. Có lẽ là suy nghĩ tới bệnh viêm dạ dày của cô, nấu thịt cũng nhạt đi chút ít. Tô Tư Doanh mím môi, nói: "Hay là... mỗi ngày tôi trả tiền cơm cho em nhé?"

"Không cần, không cần." Bạch Dĩ Dung lấy đũa ra, cười híp mắt nói: "Em không chuẩn bị sữa, sau này bữa trưa chị chuẩn bị sữa cho em được không?"

Hai người lại đạt được thêm một thỏa thuận chung, vui vẻ ăn bữa trưa.

Buổi tối về nhà, Tô Tư Doanh nhắc tới chuyện này với bố, ông vỗ đùi một cái, lập tức gọi điện cho bạn cũ. Kết quả, có lẽ chú Bạch cũng không cản được con gái mình, hai người đàn ông nói mãi nói mãi, cuối cùng hẹn ngày tháng, cả hai dự định đi uống rượu.

Tô Tư Doanh vẫn ngồi bên nghe trộm, nghe tới cuối cùng mặt mày cô đen đi... Sao lại lôi chuyện uống rượu ra nói rồi?

Ngược lại, mẹ Tô không có suy nghĩ gì với chuyện này, sau khi về nhà ăn uống xong liền làm việc. Trước khi rời khỏi bàn ăn, bà nói ngày kia phải tăng ca.

Ngày kia là thứ bảy, trùng hợp là ngày nghỉ của Tô Tư Doanh. Đợi mẹ rời đi, bố Tô lập tức nhích tới nói: "Hôm đó dẫn con đi ăn dê tái nhé."

"Vâng vâng vâng." Tô Tư Doanh thích ăn thịt dê, nghe thấy lời này lập tức gật đầu.

"À đúng rồi, dẫn theo cả con gái Lão Bạch nữa nhé. Ngày nào người ta cũng mang cơm cho con, cũng nên mời người ta một bữa."

Tô Tư Doanh liên tục gật đầu, ăn cơm xong, lập tức chạy về phòng lấy điện thoại nhắn tin: [Bạch Dĩ Dung, thứ bảy bố tôi mời đi ăn dê tái, em có muốn đi không?]