Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy

Chương 70: CHIA TAY: Níu giữ




Vào hôm Tổng kết, hầu như các bạn khối 9 đều chơi hết mình, mọi người ai nấy thi nhau ký tên lên áo trắng kín mít. Tuổi trẻ nồng nhiệt mà, làm gì còn có thể nào quay lại đến lần thứ hai, nên cứ làm gì thấy vui vẻ ngày hôm nay là đủ rồi. Ngay cả lưng áo của Tuấn Anh cũng chi chít chữ ký và lời chúc cậu ấy đến mảnh đất mới sẽ hạnh phúc hơn.

Trong lớp chỉ có mỗi mình tôi là còn mặc một chiếc áo trắng tinh vì Tuấn Anh không cho phép ai viết gì lên cả. Ngay cả Tuấn Anh cũng không ký vì cậu ấy biết mẹ tôi thấy áo dơ sẽ mắng. Áo tôi giữ gìn rất cẩn thận nên chưa ngả màu, cơ thể gầy gò nên mặc vẫn còn rộng, tôi muốn để dành lên cấp ba mặc tiếp cho đỡ tốn kém.

Tôi đứng ngoài lan can nhìn Tuấn Anh bị bạn bè vây quanh đến kín kẽ mà tự hào vô cùng. Người mà ai cũng quý mến như thế mà lại đem trái tim chân thành giao cho riêng một mình tôi.

Tôi muốn nhìn người này mãi, ngắm người này thật lâu, bởi vì sau ngày mai thôi, tôi sẽ chẳng còn được nhìn thấy mặt trời nhỏ rực rỡ xoay xung quanh mình nữa.

Tuấn Anh không cho bất kì ai viết lên phía trước áo trắng của cậu ấy cả, ai muốn ký lên cũng bị cậu ấy giơ nắm đấm lên nhăn mày chửi thề chỉ ra sau lưng. Tôi mỉm cười. Tuấn Anh hung dữ quá đi!

Mới ngày nào, trong tầm mắt của tôi nhìn thấy nhiều nhất là nắm tay của cậu ấy đưa lên doạ nạt. Bây giờ thì khác rồi. Cũng là nắm tay nhưng không phải nắm tay kia mà là nắm tay này. Nắm chặt lấy bàn tay tôi, an ủi tôi động viên tôi, dỗ dành tôi thương yêu tôi.

Mặc dù Tuấn Anh chưa bao giờ nói một lời rằng trái tim cậu ấy yêu tôi nhưng trong lòng tôi thời thời khắc khắc luôn tự hiểu được. Cậu ấy đã mang chân tâm ra trao sạch sẽ cho tôi rồi.

Chẳng qua là...

Tôi quay mặt đi, là người đầu tiên bước xuống lầu để chụp hình lớp.

... ông trời trêu ngươi.

Đám đông ùa ra hoà lẫn lộn bước chân cố ý đi thật chậm của tôi, Tuấn Anh đuổi kịp, đan từng ngón tay cứng cáp vào tay tôi giữa dòng người hỗn loạn. Chúng tôi lén lút nắn nắn bàn tay nhau không biết bao nhiêu lần trước khi buông ra dưới cuối chân cầu thang.

Tôi mỉm cười nhìn lên.

Tuấn Anh mím chặt môi nhìn xuống.

Chúng tôi mỗi người đứng một bên cầu thang đối diện nhau, thỉnh thoảng trong tầm mắt lại vụt qua biết bao nhiêu hình hài không rõ ràng.

Tôi đã ước,

...mỗi người bước xuống trước mắt chúng tôi đều là một đoạn thời gian tương lai khó khăn mà chúng tôi cần phải đối mặt. Khi mọi người xuống hết rồi, chúng tôi có thể mau chóng bước một bước về phía đối phương, dũng cảm ôm lấy nhau vào lòng.

Nhưng đó chỉ là điều ước xa vời...

Lê Ninh nện một đấm lên vai Tuấn Anh.

Tôi quay lưng đi ra bồn nước.

Giọng bạn ấy văng vẳng phía sau: "Má! Ánh mắt mày nhìn đứa đéo nào mà nổi da gà thế?"

Tôi cố ý rảo bước chần chờ.

Giọng Tuấn Anh chậm rãi kiên định: "Không phải đứa đéo nào, tao đang nhìn An." Lại hỏi: "Có bút đỏ không?"

Lê Ninh: "Hôm nay có ở lại ăn không?"

"Không." Tuấn Anh chạy tới phía sau rồi nện bước nối gót tôi, không nhanh không chậm.

Chúng tôi không đi ngang hàng mà cách nhau một đoạn, không xa không gần.

Nhưng tuyệt nhiên, khoảng cách giữa chúng tôi, không hề có một ai xen vào.

Đến khúc cua, vẫn còn rất nhiều người lớp khác nhưng Tuấn Anh nắm lấy cổ tay tôi rồi đẩy tôi dựa nhẹ nhàng lên bức tường.

Chúng tôi nhìn chăm chú đau đáu vào nhau phải cả phút đồng hồ sau đó cậu ấy nhét bút đỏ vào lòng bàn tay tôi, nhẹ nhàng nói: "Ký tên An lên áo Tuấn Anh!"

Tôi đang định nói Tuấn Anh xoay lưng lại thì cậu ấy đặt bàn tay tôi lên ngực trái của cậu ấy, tiếp lời: "An ký lên chỗ này là được."

Trái tim tôi rung động lên từng hồi.

Cả lớp chỉ được phép viết lên phía sau lưng còn riêng tôi được ưu ái đặt bút xuống phía trước cậu ấy.

Tay trái của tôi cố ý áp lên lồng ngực Tuấn Anh, còn tay phải nắn nót viết lên trái tim cậu ấy một dòng.

"Nguyện mong Tuấn Anh đời đời Bình An"

Tôi cố tình vẽ thêm một trái tim đỏ rực và viết hai chữ "bình an" in hoa, coi như là vừa chúc cậu ấy, vừa là tên mình luôn liền kề bên cạnh cậu ấy.

Tuấn Anh kéo áo lên xoay nghiêng xoay ngả nhìn tới nhìn lui, khoé môi dần cong cong rồi lấy đi cây bút từ tay tôi, sau đó viết xuống chữ "có" trước chữ "Bình".

Chúng tôi đọc lại rồi cùng cười rộ lên vui vẻ.

"Nguyện mong Tuấn Anh đời đời có Bình An"

Có bình an và có Bình An.

Chúc Tuấn Anh tương lai gặp Bình An, có Bình An, bên Bình An!!!

"An đi ra đây làm gì?" Cậu ấy nhìn thẳng vào mắt tôi.

Tôi không nói dối, "An không biết. An chỉ đi để xem Tuấn Anh có đi theo hay không thôi."

Tuấn Anh mỉm cười, đút cây bút vào túi quần tôi rồi tiện tay sờ đùi trong của tôi một chút, ngón tay cái còn ấn lên chim nhỏ của tôi hai lần.

"..."

"Cho An cây bút đấy." Cậu ấy rút tay ra.

Tôi cười tủm tỉm, "Đây là bút của Lê Ninh mà."



Cậu ấy nhướng mày, "Trong tay Tuấn Anh là của Tuấn Anh rồi. Cất đi! Quà chia tay đấy! Đồ rẻ tiền, đừng có mà chê nghe chưa? Anh đây phải để dành tiền nuôi vợ nên nghèo rồi. Chỉ có thể đi ăn cướp tặng chân tình cho em thôi."

Tôi che miệng cười.

Tuấn Anh đút tay vào túi quần, một tay dư ra choàng lên vai tôi, kéo đi ra sân trường, "Đi thôi. Chụp hình xong Tuấn Anh phải về rồi. An có đi ăn với tụi nó không?"

Tôi lắc đầu, để kệ cho cậu ấy khoác vai mình sát rạt, gần như là ôm vào lòng, "Không. An phải về phụ mẹ. Mấy ngày nay đông khách lắm." Không có cậu ấy thì tôi cũng không muốn ăn. Ngày mai sẽ còn một buổi tụ tập nhà cô chủ nhiệm nữa để chia tay Tuấn Anh rồi cậu ấy mới rời đi, mai tôi đến đó là được.

Lớp tôi chia thành hai hàng, nữ trước nam sau. Mới đầu hai chúng tôi đứng ở rìa bên phải nhưng sau đó lớp trưởng đề nghị băng đảng của Tuấn Anh đứng vào phía trong. Vậy là Tuấn Anh ôm vai tôi đứng giữa đội hình.

Phút chốc tôi có ảo giác, chúng tôi là nhân vật chính của đám cưới bình thường như bao cặp đôi khác, còn bạn bè xung quanh là thật lòng đến ủng hộ chung vui.

Khoé môi tôi cong lên, cùng Tuấn Anh nhìn thẳng vào ống kính.

Nực cười!

Ảo tưởng xa vời quá!

Tâm trí tôi hoàn toàn đặt hết vào người bên cạnh này nên mẹ cậu ấy tới thật gần rồi tôi cũng chẳng hề nhận ra. Phải mãi tới khi mấy bạn nam hét lên chào hỏi, tôi mới thấy mấy bạn nữ ôm tay, ôm eo cô ấy mà khóc thút thít.

Mẹ Tuấn Anh nói: "Sao nhiều bạn muốn làm con dâu cô thế này? Khó chọn quá! Mấy đứa hỏi Tuấn Anh xem?"

Mấy bạn nữ dụi vào người cô ấy, "Cô ơi, Tuấn Anh không cho, bạn ấy toàn chửi tục với đi chơi điện tử thôi."

Cô ấy bật cười: "Tuấn Anh đang còn nhỏ mà, chưa biết yêu đâu, chỉ giỏi đánh nhau thôi. Mấy đứa ráng đợi mai mốt nó lớn rồi tán nó thử xem."

Có người nói: "Con trai phải tán con gái chứ cô~ Hay là cô nói bạn ấy viết thư về cho cháu đi~"

Mẹ cậu ấy mỉm cười, "Ai thích thì người đó phải chủ động, Tuấn Anh nhà cô có thích đâu mà ép buộc nó."

Bạn nữ: "..."

Cô ấy đi về phía này. Tuấn Anh vừa lúc trấn lột được của cả khối mỗi người một cuốn tập gom vào một bao to đùng quyên góp cho tôi.

"..."

Cậu ấy nói được làm được. Đúng là đi ăn cướp làm quà tặng cho tôi thật.

Tôi dở khóc dở cười còn Tuấn Anh thì cười nham nhở.

Tôi lắc đầu lia lịa: "Trả lại cho mọi người đi. Với lại An cũng không ôm về nhà nổi đâu."

Mẹ cậu ấy bước đến vỗ vai tôi, "Xe đang đậu ngoài cổng kìa, tí cô đi ngang nhà An rồi ghé đưa cho."

"Dạ cháu chào cô." Tôi khoanh tay cúi đầu chào rồi giải thích: "Không cần đâu ạ, đây không phải tập của cháu mà là phần thưởng của các bạn khác, Tuấn Anh trêu mọi người nên lấy bỏ vào đây thôi."

Tuấn Anh nhe răng cười, "Trêu cái gì! Đây là con bỏ công sức đi quỳ lạy van xin từng thằng một về làm quà cho An đấy." Dứt lời thì ấn bao to đùng lên người mẹ cậu ấy, giục: "Mẹ đem ra xe trước cho con với!"

Cô ấy xốc bao lên một chút cho có thế, "Còn làm gì nữa? Bố đang đợi kìa!" Có một chú đi theo cô ấy ngỏ ý muốn bê giùm nhưng cô lắc đầu, chỉ bảo chú ấy cầm đồ đạc của Tuấn Anh mang ra xe trước.

Tôi vội vàng ôm lấy bọc vở nặng trịch nhưng cô ấy lui lại mà Tuấn Anh cũng đồng thời kéo khuỷu tay tôi về.

Cô ấy cười dịu dàng, "Để cô mang về nhà giùm cho."

Tuấn Anh xua tay, "Con có việc xíu. Mẹ ra xe đợi đi. Mười phút thôi."

Tôi vội vàng nói: "Cô ơi, cô và gia đình mình nhớ giữ gìn sức khoẻ thật tốt nhé!"

Mẹ cậu ấy mỉm cười, "Ừ. Cảm ơn An! Chiều tối gia đình cô còn tính ghé nhà cháu chào tạm biệt nữa mà. An ở lại cũng giữ gìn sức khoẻ nhé! Ăn nhiều lên cho nhanh cao. Mai mốt lớn rồi, Tuấn Anh sẽ trở về thăm. Đừng có buồn!"

Mắt tôi rưng rưng, "Dạ vâng ạ."

Cô ấy thở dài, "Muốn xoa đầu An quá mà hai tay cô bận mất rồi."

Tôi tiến tới ôm lấy mẹ Tuấn Anh.

Mắt cô ấy đỏ hoe, hít mũi một chút, "Sau này có dịp cô sẽ đón An ra Hà Nội chơi. Thôi cô đi đây!"

Tuấn Anh đưa bó hoa hồng bằng ruy băng mà tôi tặng cậu ấy cho mẹ cầm ra xe trước.

Sau khi chào tạm biệt cô ấy xong thì Tuấn Anh nắm lấy cổ tay tôi, lôi kéo chạy thục mạng ra phía sau dãy lớp học cũ kỹ rêu phong.

Tới sân bóng, chúng tôi một trước một sau lần lấy từng ngón tay của nhau mà đan xen, siết chặt.

Vừa khuất sau khu phòng dụng cụ, Tuấn Anh ấn tôi lên thân cây bạch đàn rồi cúi xuống cuồng nhiệt trao cho tôi nụ hôn sâu ngọt ngào. Tôi nhón chân, khoác cánh tay lên vai cậu ấy, cũng đảo lưỡi mãnh liệt quấn quýt.

Tôi muốn dây dưa với người này suốt đời suốt kiếp nhưng không thể tiếp tục được nữa rồi.

Chúng tôi đã hứa hẹn ngày chia tay sẽ chỉ có cười thôi, nhưng đến giờ phút này tôi chính thức thất hứa.

Tôi không làm được, không kiềm được, nước mắt tôi lăn dài rớt xuống ướt đẫm cả da thịt Tuấn Anh.

Cậu ấy nâng mông tôi, bế lên, ôm siết, hôn môi nồng nhiệt như vũ bão.

Chúng tôi vừa hôn vừa khóc, cho đến khi tôi nghẹn ngào khó thở, cậu ấy mới không đành lòng mà kết thúc.

Khuôn mặt Tuấn Anh bây giờ ướt át, tôi không rõ đây toàn là nước mắt của tôi hay cậu ấy cũng khóc lẫn lộn vào nữa. Chỉ biết ánh mắt cậu ấy cũng đỏ ngầu long lanh, chỉ biết cậu ấy cũng đau khổ không nỡ.

"Tuấn Anh à——" Tôi nức nở.



Cậu ấy chớp mắt một cái... tôi nhìn được rồi... trong tầm nhìn nhoè cả đi mà tôi vẫn nhìn được... tôi đã được thấy rồi... Vào giây phút chia ly cuối cùng, tôi đã được tận mắt chứng kiến Tuấn Anh khóc.

Tuấn Anh đã rơi nước mắt liên tục vì tôi.

Cậu ấy đang khóc khổ sở vì phải xa tôi.

"An à... Anh thương em, anh thương em, anh thương em... Ngoan, cục cưng ngoan đừng khóc. Nín đi rồi anh thương..." Cậu ấy ôm lấy khuôn mặt tôi, vội vàng lau đi những giọt nước chảy hoài không dứt.

"Tuấn Anh à——" Tôi nghẹn ngào.

Cậu ấy thả tôi đứng xuống rồi ôm chặt tôi vào lòng, "An à, An ơi... Xin em... đừng khóc... anh chịu không nổi. Nhìn em khóc thế này anh đau lòng lắm. An hứa với anh như thế nào? Tại sao bây giờ lại khóc nhè? Lỡ để các bạn nhìn thấy rồi cười thì sao?"

Tôi lắc đầu loạn xạ trong lồng ngực cậu ấy, lại tiếp tục gọi tên cậu ấy, tôi không biết mình nên nói gì bây giờ cả. Tôi có hàng ngàn chuyện muốn nói nhưng giờ phút này chẳng còn nghĩa lý gì nữa rồi.

Cậu ấy hít lên cần cổ tôi, "Ừ Tuấn Anh đây! Tuấn Anh thương em mà. Chiều Tuấn Anh ghé nhà em chào hỏi gia đình, tối nay... tối nay Tuấn Anh không lên được rồi... nhưng ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau ở nhà cô. Còn một ngày mai nữa mà An, mai em nhớ lên với anh nhé?"

Tuấn Anh đã nói trước, lúc lên nhà cô, cậu ấy bắt buộc phải đi cùng bố mẹ vì còn thăm hai thầy hiệu trưởng, hiệu phó trước nữa nên không thể đón tôi.

Tôi gật đầu cho cậu ấy yên tâm, nhưng miệng thì không nhịn được cứ mãi gọi tên cậu ấy.

Tuấn Anh siết tôi vào lòng thật chặt như muốn khảm tôi sâu vào cơ thể nóng hừng hực của cậu ấy.

Không bao lâu sau đó thì buông ra.

Mắt cậu ấy đỏ hoe nhìn xuống, nhẹ nhàng nói: "An à, anh phải đi rồi."

Tôi đã tưởng tượng lúc chia tay sẽ mỉm cười cho cậu ấy thôi muộn phiền nhưng đến khi chính thức trải qua thì trái tim ngột ngạt đau nhói. Tôi không làm được.

"Không... Đừng! Đừng mà! Đừng bỏ An mà..." Tôi gào lên sấn tới ôm chặt lấy Tuấn Anh.

Tôi mếu máo ngước mặt lên lắc đầu liên tục nhìn cậu ấy, giọng lạc cả đi, "An không chịu được, An đau... An chịu không nổi...huhuhu... Tuấn Anh à... Tim An đau quá... Tuấn Anh ơi... phải làm sao đây... An không muốn, An không mạnh mẽ được... Cho An đi theo với... Tuấn Anh ơi... mang An đi cùng được không?"

Cậu ấy bặm chặt đôi môi tới đỏ ửng, nước mắt thi nhau rơi xuống khuôn mặt của tôi. Tuấn Anh cứ liên tục lau những giọt nước ấm nóng lã chã vương trên mặt tôi, nhưng cứ lau rồi lại xuất hiện, nước mắt tôi liên tục trào ra như thể chẳng bao giờ ngừng. Tôi và cậu ấy cùng ôm nhau mà cảm nhận trái tim đối phương đau xé đến thấu trời.

"Cục cưng ngoan của anh, đừng khóc nữa, em nín đi rồi anh mới thương. Em xem, mắt em sưng hết cả lên rồi, chút về mẹ mắng thì sao?"

Cậu ấy cúi xuống hôn hôn lên mắt tôi.

"Có muốn anh thương không?"

Tôi gật đầu liên tục, nước mắt rớt mạnh xuống cánh tay cậu ấy.

Tuấn Anh đưa cổ tay lên, liếm nhẹ đi giọt nước mặn đắng.

"Vậy thì phải ngừng khóc! Anh đang ra lệnh cho em đấy!"

Tôi cố gắng nín nhịn, cũng đưa hai cánh tay lên dụi mắt lung tung.

Tuấn Anh giữ tay tôi lại rồi tự mình dịu dàng lau cho tôi, "Đừng lộn xộn! Em như vậy sẽ đau thêm."

Cậu ấy hít mũi, hôn phớt lên môi tôi.

"Tất cả những lời bao nhiêu lâu nay nói với em đều xuất phát từ sâu trong đáy lòng của anh cả. Em hãy cứ vững tin. Nếu em chờ đợi, anh nhất định sẽ quay về. Mà nếu em không còn chờ nổi nữa thì anh vẫn sẽ quay trở lại. Chúng ta cùng nhau cố gắng em nhé? Đừng quá đau lòng! Em hãy coi như anh đi lần này để rèn luyện bản thân, đến khi trở về, em đã được gặp một anh với phiên bản mới hơn, khác hơn, tốt hơn."

"Anh không phải loại người bước đến đâu hay đến đó. Tương lai của anh đều có hoạch định và nằm trong kế hoạch cả. Anh đã tính toán hết rồi. Nói thật với em, lâu nay ở đây là anh đang tự trì trệ bản thân, bố mẹ đều có góp ý nhưng anh quyết tâm không vào thành phố học vì nơi này có em. Anh không nỡ xa em nên có thể chầm chậm chạm tới ước mơ muộn hơn một chút cũng không sao. Tất cả là anh tự nguyện."

"Nhưng bây giờ tình thế ép buộc thì lại khác. An à, nếu chỉ xét riêng về con đường học vấn thì rời đi sẽ tốt cho sự nghiệp của anh sau này. Anh còn nhỏ thật nhưng anh không ngu. Nếu anh không giỏi thì em cũng không thích, anh không có tiền thì nuôi em làm sao? Nên An à..."

Tôi dứt khoát cắt lời: "Anh ngu em cũng thích!"

Tuấn Anh: "..."

Cậu ấy thở dài, không để ý lời tôi mà tiếp tục nói: "Nên An à, em đừng nghĩ đến chuyện chia ly mà hãy coi như là mình đang ủng hộ anh. Nhé? Anh đi rồi sẽ về. Anh sẽ lao đầu vào tôi luyện năng lực chứ không nhởn nhơ như bao nhiêu năm nay nữa. Anh... và em, nếu chúng ta thành đôi thì cuộc sống sau này còn khắc nghiệt hơn vô kể. Muốn đối mặt được với tương lai thì hiện tại anh phải từng bước khẳng định bản thân mình trước đã. Không có gì trong tay thì làm sao em có thể yên tâm giao phó cả đời cho anh được?"

Tuấn Anh hôn lên trán tôi, "Hay em cứ coi như là chồng mình đi đánh trận đi. Một trận chắc chắn vinh quang, không đau thương, không mất mát, sau này chiến thắng khải hoàn sẽ tự hào về khoe chiến tích với em. Được không?"

Nước mắt tôi không ngừng được mà vô thức giàn giụa, nhưng vẫn bặm môi kiềm chế, gắng sức gật đầu lia lịa.

Tuấn Anh ấn khuôn mặt lem nhem của tôi vào lồng ngực rắn chắc, "Nào, lau nước mắt em vào đây cho anh ghi nhớ. Cục cưng biết không? Tất cả mỗi chiếc áo em từng khóc qua, anh đều giữ lại y nguyên chưa từng đem giặt. Thậm chí, có áo ố vàng, có cái thì lấm tấm mốc thành chấm đen rồi. Nhưng anh lại thấy đẹp! An ạ, anh thấy nước mắt của em đẹp! Áo mà trắng quá thì lâu dần thời gian mài mòn anh sẽ không nhớ nổi em từng khóc ướt chỗ nào, anh dùng nơi nào lau mắt cho em thì sao? Nên là những vết ố đó thấy đẹp vô cùng."

"Nó nhắc nhở anh về những ngày tháng chúng ta kề cận sớm hôm. Rằng em thương anh là thật chứ không phải riêng anh tự mình ôm mộng tưởng."

Tuấn Anh nâng niu khuôn mặt tôi, cúi xuống dịu dàng hỏi: "Anh phải đi rồi. An à, em có đợi anh được không?"

Môi tôi run rẩy, không nói nên nổi thành lời, chỉ lặng lẽ đau thương gật đầu.

Tuấn Anh hôn lên trán tôi, "Em ngoan, anh đi rồi sẽ về. Nhanh thôi."

Cậu ấy quay lưng rồi mới nhẹ nhàng lên tiếng tiếp: "Em đứng ở đây đi! Em lẽo đẽo theo, anh chịu không nổi!"

Dứt lời thì dùng sức chạy một mạch biến mất khỏi tầm mắt, tựa như một cơn gió lạnh buốt lướt ngang qua cuộc đời tôi.

Còn tôi thì sao? Tôi cũng chịu không nổi mà...

Tôi không nghe lời mà vẫn đuổi theo cậu ấy... Nhưng ra tới cổng trường thì chỉ kịp nhìn thấy chiếc ô tô đen bóng sẽ vào ngõ khuất trên đường lớn.

Tuấn Anh đi rồi.

Cậu ấy bỏ rơi tôi rồi.