Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy

Chương 55: Không thích nhầm người




Tuấn Anh muốn dán băng cá nhân lên vết thương cho tôi, nói để bụi bẩn khỏi bám vào, nhưng tôi chặn tay cậu ấy lại.

"Không cần đâu. An sợ bà nhìn thấy nên hồi sáng mới phải gỡ ra."

Cậu ấy gật đầu, đút băng cá nhân vào túi quần, sau đó đội nón bảo hiểm cho tôi cẩn thận rồi chở tôi vào nhà ông. Dọc đường đi, chúng tôi không một ai đề cập đến vấn đề mà Cường vừa nói, lại càng không nhắc gì đến việc tôi bị "trúng gió" cả.

Qua khu dân cư đông đúc, lúc quẹo vào trong đường mòn nhỏ, Tuấn Anh dừng xe lại, hỏi: "Mặt An làm sao mà bị thương?"

Tôi ngước mặt lên, nghiêng má cho Tuấn Anh nhìn được rõ hơn, mỉm cười nói: "Hồi sáng muốn gặp Tuấn Anh để méc đó."

Nghe được vậy thì cậu ấy có chút sửng sốt, rất nhanh cũng mỉm cười, vuốt ve má tôi, "Vậy An méc đi, Tuấn Anh đang lắng nghe An này."

Tôi kể: "Tối hôm qua ba An nhậu xỉn, ném ghế vào tường bể nát làm mảnh nhựa bắn vào mặt An. Đau lắm đó..."

Thực ra là ba muốn ném tôi, chỉ là may mà không trúng thôi, nhưng chi tiết này không nên kể cho Tuấn Anh biết, cậu ấy sẽ thêm đau lòng. Làm nũng nhiêu đây là vừa đủ rồi.

Quả nhiên, bàn tay Tuấn Anh khựng lại, nét mặt trong tích tắc trở nên lạnh ngắt, để ý kỹ còn có thể thấy được cậu ấy đang dùng sức nghiến răng đằng sau khuôn miệng thoáng chốc nghiêm nghị kia.

Nhưng tôi có chút ngơ ngác ngoài ý muốn. Còn tưởng tượng sau khi kể xong thì Tuấn Anh sẽ hoảng hốt ôm tôi vào lòng mà thương thương, ôm ôm chứ.

Tôi vội vàng bắt lấy bàn tay cứng đờ đang đặt trên má mình, vừa định hé miệng hỏi chuyện thì Tuấn Anh vội vàng rút tay ra khỏi tôi rồi quay người sang phía khác, bỏ lại cho tôi một bóng lưng.

Nhưng tôi không buồn. Tôi biết đây là trạng thái khi Tuấn Anh giận dữ không kìm nén được nét mặt sắc bén, cậu ấy sợ doạ đến tôi nên mới tránh né như thế. Không biết tự bao giờ, tôi đã khắc ghi mọi phản ứng cảm xúc của Tuấn Anh đến nằm lòng rồi.

Tôi không bước xuống xe, không chủ động tiến lên, cũng không nắm lấy vạt áo cậu ấy. Tôi vẫn như mọi khi, cho Tuấn Anh thời gian bình tĩnh, không gian tự do mà cậu ấy muốn. Đến khi quay lại nhìn tôi, chắc chắn sẽ vẫn là cậu thiếu niên vui vẻ tràn đầy sức sống, tựa mặt trời rực rỡ vẫn luôn chiếu sáng tôi mỗi ngày.

Tôi đã đinh ninh chắc chắn sẽ là như thế...

Nhưng Tuấn Anh dùng sức vuốt mặt, thở hắt ra năm lần bảy lượt vậy mà đến lúc xoay người, khuôn mặt cậu ấy trông còn nặng nề, trầm trọng hơn cả lúc trước.

Thậm chí câu nói nhẹ bẫng mà cậu ấy lạnh lùng thốt ra khỏi miệng lúc này cũng khiến tôi lặng người chết điếng.

"An có muốn ba An đi tù không?"

Con ngươi tôi lập tức co rút, hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Cậu ấy tiếp tục gằn giọng, "Chỉ tạm thời. Vài năm. An có muốn không? An có đồng ý không?"

Răng môi tôi run rẩy, va vào nhau lập cập, tôi há miệng nhưng mãi không thốt ra thành lời. Không phải tôi đang phân vân mà là sợ hãi. Tôi đang sợ hãi đến cực điểm.

Tuấn Anh không quản đây là giữa đường xá mà tiến tới ôm chặt tôi vào lòng. Lồng ngực phập phồng, thở dốc nặng nề, trái tim còn đập mạnh hơn cả tôi.

Tôi không muốn ba mình đi tù. Ngàn vạn lần không muốn.

Nhưng tôi biết Tuấn Anh có thể... có thể... cậu ấy vì lo lắng cho tôi đến phát điên mà có thể làm ra bất cứ chuyện gì.

Huống chi... ba tôi có vô vàn tiền án tiền sự. Ba tôi lẽ ra phải vào trong đó không biết bao nhiêu lần, lần thì một vài tháng, lần thì một vài năm, mẹ tôi làm được bao nhiêu đều phải cùng ông nội lo lót bồi thường cho người ta, xin cho ba hưởng án treo. Trong quá khứ chẳng phải ba tôi từng trộm vặt, đánh bạc, cá độ... còn là bố Tuấn Anh đứng ra bảo lãnh cho đấy sao?

Một người giãy giụa dưới vũng nước đục như thế thì Tuấn Anh rất dễ dàng thuận nước đẩy thuyền.

Mà cũng đâu cần đến cậu ấy. Tuỳ tiện một bác hàng xóm đi tố cáo ba tôi cũng còn được nữa là. Chẳng qua ở quê dễ dãi, mọi người chín bỏ làm mười, mẹ tôi đi năn nỉ bồi thường là cũng tặc lưỡi cho xong chuyện.

Tôi có sợ hãi, tôi từng ôm hận...

Nhưng người ấy vẫn là ba tôi. Là cha đẻ của tôi. Mẹ tôi chịu đựng bao nhiêu năm trời, khổ sở gấp vạn lần mà không phải vẫn sống mạnh mẽ đến tận bây giờ đấy sao?

Tuấn Anh vỗ nhẹ lưng tôi, nói: "Chỉ là tạm thời..."

Tạm thời ư? Trong khoảng thời gian tạm thời đó, tôi có thể ăn ngon ngủ kỹ, thở phào vì chính bản thân mình đẩy ba vào nơi tăm tối như thế được sao?

Tôi không thể!

Tôi lắc đầu loạn xạ trong ngực cậu ấy, "Không được! Tuấn Anh không được làm như vậy. An không đồng ý... An không muốn... An không chấp nhận... Xin Tuấn Anh đấy..."

Cậu ấy ôm lấy khuôn mặt tôi lên, gật đầu thật mạnh, "Được rồi. Nếu An không muốn thì Tuấn Anh sẽ không làm gì hết. Đừng lo lắng!"

Tôi bắt lấy hai cổ tay cậu ấy, "Người nên đừng lo lắng là Tuấn Anh đó. An đã sống như vậy suốt mười mấy năm. An quen rồi."

"Tuấn Anh không muốn An quen!" Cậu ấy bỗng lớn giọng, nạt lại tôi.

"Lần đầu tiên An chủ động méc mà Tuấn Anh lại không làm gì được! Tuấn Anh cũng biết nổi điên, trái tim cũng khó chịu mà An. Nhưng người đó lại là người sinh ra An, Tuấn Anh chẳng thể làm gì cả. Vừa hỏi ý An một câu mà An đã nói An quen rồi." Giọng cậu ấy gấp gáp trầm trọng, "An thích quen rồi đúng không?"

Ánh mắt cậu ấy nhìn xuống vô cùng sắc bén, tiếp tục gằn giọng, "An có thích quen không? Để mỗi ngày trôi qua Tuấn Anh cho An biết sống trong bạo lực là như thế nào?"

Tôi bàng hoàng, buông lỏng tay cậu ấy. Tuấn Anh đảo ngược tình thế, nắm chắc lấy hai cổ tay tôi, hô hấp nặng nề, tiếp tục truy vấn tới cùng.

"An Muốn Quen Không?" Cậu ấy bóp cổ tay tôi một cái, gằn giọng quát lớn: "TRẢ LỜI."

Đã từ rất lâu, rất lâu rồi, Tuấn Anh không dùng sức với tôi như thế này. Tôi có đau, có sợ, nhưng chỉ một chút. Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của Tuấn Anh, dường như có thể thấy lại rõ ràng cậu nhóc nóng nảy năm nào. Trước đây, Tuấn Anh rất hay búng trán, khẽ tay, gõ đầu tôi. Tôi ăn đau mà sinh ra né tránh mỗi khi cậu ấy vươn tay nhấc chân. Sau này nói rõ lòng nhau mới biết, Tuấn Anh không cố ý, chỉ là muốn gần gũi, chòng ghẹo nhưng không biết căn chỉnh sức lực mà thôi. Dạo gần đây Tuấn Anh dịu dàng rồi, cậu ấy đối xử với tôi vô cùng nhẹ nhàng, cẩn thận đến mức khiến tôi quên mất Tuấn Anh vốn dĩ không phải kiểu người mang trong mình bản tính ôn hoà. Cậu ấy chỉ là đang cố gắng từng ngày dành cho riêng mình tôi sự ân cần tử tế nhất mà thôi.

Tuấn Anh cũng biết giận dữ, cậu ấy cũng có lúc vì tôi tổn thương mà phát điên đến không kiềm chế được.

Tuấn Anh cũng có cái tôi lớn lao nhưng lại tự nguyện dẹp bỏ hết để đưa tôi lên làm cái tôi của cậu ấy.

Tuấn Anh ngạo nghễ, ngông cuồng là thế nhưng vì sợ tôi hèn mọn, yếu đuối mà sẵn sàng quỳ xuống trước mặt tôi.

Tuấn Anh nói tôi là giới hạn cuối cùng của cậu ấy.

Vậy mà tôi vừa làm gì?

Bao nhiêu năm qua, cuộc sống của tôi như thế nào, người đang giận dữ đến hơi thở cũng đứt quãng nặng nề trước mắt này là rõ ràng nhất.

Là người luôn lo lắng bôi thuốc lên vết thương cho tôi, là người luôn ngọt ngào dỗ dành an ủi lấy tôi, là người luôn dạy cho tôi nhất định phải mau chóng chạy trốn.

Người này hiểu tôi đến từng phân từng tấc, biết tôi không dám chống trả nên mới phải đau lòng van xin tôi hãy trốn chạy như thế.

Vậy mà tôi dám nói với cậu ấy là tôi quen rồi. Sao tôi dám?

Tôi chớp chớp mắt, lắc lắc cổ tay, mềm mỏng nói: "An đau..."

Tuấn Anh 'Hừ' một tiếng, nhếch miệng nói lời vô tình: "Làm bộ mặt đó cũng không có tác dụng đâu."

Tôi cười tủm tỉm. Không có tác dụng mà bàn tay cậu ấy dần buông lỏng rõ ràng thế kia à?

Tôi cắn môi dưới, nói nhẹ nhàng: "An sai rồi. Hồi nãy An nói nhầm thôi..."

Tuấn Anh nhướng mày, giọng cũng nhẹ đi biết bao nhiêu, "Vậy nói lại xem nào! Cơ hội cuối cùng! Duy nhất! Không nói được thì từ ngày mai trở đi ngày nào cũng cho ăn đòn!"

Tôi hít ngược một hơi. Dữ đến như vậy?

Nhưng vẫn không sợ chết mà tò mò hỏi: "Vậy hôm nay thì sao?"

Tuấn Anh trừng tôi, nhíu mày lạnh lùng nói: "Hôm nay không nỡ!"

Ồ...

Tôi hết nhịn nổi, dựa lên lồng ngực cậu ấy mà cười.

Tuấn Anh cau có bước tới gần thêm một chút, dùng thân hình vững chãi đỡ cho tôi được thoải mái.

"An không quen." Tôi nói: "An không muốn quen. An sợ lắm. Lần sau ba mà say xỉn thì An sẽ chạy trốn thật là nhanh, sẽ chạy vào phòng khoá chặt cửa lại, ai kêu cũng không dám ra nữa. Như vậy có được không?"

Tuấn Anh vòng tay lên ôm tôi, thở dài, "Tạm được."

Tôi gãi cằm cậu ấy.

Tuấn Anh cọ cọ ngón tay tôi một chút, nói: "An là mạng của Tuấn Anh. Đừng làm Tuấn Anh thêm đau."

Trên đường tiếp tục vào nhà ông, cậu ấy nói: "Cái bình hoa thiên nga bị rơi, đầu với cánh

gãy rời, có mấy miếng ống bị bung ra nữa. Tuấn Anh xếp lại cả buổi vẫn chưa được. Tối đem lên, An sửa cho Tuấn Anh nha?"

Đây là Tuấn Anh đang nói tới bình hoa tôi tự làm mà cậu ấy ôm trong lòng hồi nãy. Lúc đứng trước nhà Tuấn Anh, nghe cậu ấy kể tôi mới biết bình bị rơi, chứ lúc nhìn lên trên tầng thì xa quá không thấy nó hư hỏng chỗ nào. Thì ra là vẫn chưa ráp lại được.

Tôi vui vẻ đáp ứng.

Hồi nhỏ, tôi còn biết gấp đính ống hút xếp thành hạc, hoa, lục bình, ngôi sao, rèm cửa... Năm lớp 7, tôi lấy ống hút khách dùng xong rồi rửa sạch, phơi khô, kết mắt xích lại xếp tặng cho Tuấn Anh một cái bình hoa hình con thiên nga thiệt là bự, bề ngang còn to hơn cả người tôi nữa kia.

Tôi nói, ống này là mình nhặt ở nhà với trên đường đi tìm khắp các quán giải khát rồi lượm về, tôi không có tiền mua bọc ống hút mới. Năm đó tôi hỏi, "Tuấn Anh có chê không?"

Dĩ nhiên, cậu ấy chưa bao giờ từng chê bai bất cứ gì từ tôi, còn ôm con thiên nga hun hun mãi, khiến tôi vừa thoải mái vừa hạnh phúc.

Lúc đó còn nhỏ, bản thân thấy gì đẹp là tặng, mới tập làm món gì cũng đem cho cậu ấy đầu tiên. Biết Tuấn Anh thích sao nên tôi tự ý gán ghép cho cậu ấy cũng thích hoa. Tuấn Anh hay tặng gấu bông nhỏ nên tôi tự cho rằng cậu ấy thích tất cả mấy thứ dễ thương giống mình.

Bây giờ nhìn lại, không biết Tuấn Anh đã thích sao từ trước hay là do nhìn thấy tôi ngày ngày cặm cụi tập gấp ngôi sao nên mới đem lòng yêu mến?

Hoặc là do những cô gái khác tặng cho Tuấn Anh rất nhiều sao, cậu ấy từ chối vì chỉ muốn nhận nó từ người mà cậu ấy mong muốn, nên mới hay giơ nắm đấm uy hiếp tôi phải gấp cho cậu ấy như thế?

Chúng tôi hợp nhau đó chứ! Một người chân thành cho đi, một người ấm lòng nhận về. Chúng tôi luôn muốn dành điều tốt nhất cho đối phương.

Dĩ nhiên là tôi nghèo hơn hẳn, khi cậu ấy cho tôi tận mười, hai mươi thì tôi mới cho cậu ấy chỉ được có mỗi một. Chẳng thể đem ra cán cân tính toán công bằng được. Nhưng Tuấn Anh trân trọng những thứ không có giá trị vật chất từ tôi vô cùng, khiến tôi chưa bao giờ gặp áp lực phải đem tình cảm dành cho nhau lên bàn cân so sánh.

Càng nghĩ về lúc nhỏ thì càng thấy buồn cười.

Lúc ấy, tôi chưa phân biệt được rằng không nên tặng con trai những món đồ nữ tính như vậy. Với lại, Tuấn Anh thích mọi thứ tôi làm lắm, bày ra cảm xúc hưng phấn ngoài mặt, là kiểu nhóc con háo hức như chờ quà mẹ đi chợ về. Nên tôi bị cảm giác vui vẻ tưng bừng của cậu ấy quấn quýt ngày đêm, cũng không thèm xem xét món nào có phù hợp với cậu ấy hay không. Cứ làm được gì là "cho Tuấn Anh, của Tuấn Anh, phần Tuấn Anh" hết.

Tất cả đồ thủ công tôi làm, Tuấn Anh đều nhìn chăm chú, để ý tỉ mỉ như muốn học nghề vậy. Nhưng khi tôi xếp thật chậm, nói Tuấn Anh làm theo thử thì cậu ấy lắc đầu không chịu.

Năm xưa Tuấn Anh nói: "Nhìn ngón tay An cử động thấy vui mắt mà thôi."

Tôi khều lưng Tuấn Anh, rủ rê: "Chút nữa đưa nấm xong rồi tụi mình đi chơi đi!"

"Ừ." Tuấn Anh bật cười, vươn tay ra sau sờ má tôi một cái, "An được chơi trong này đến chiều hay mai luôn?"

Sao mà chơi đến ngày mai được. Tối phải có mặt ở nhà để còn hú hí nữa chứ.

Tôi lắc đầu, nghiêng má cọ tay cậu ấy một chút, đáp: "Không. An ăn cơm trưa nhà bà xong rồi sẽ về. Hôm nay Tuấn Anh ăn cơm ở nhà bà với An luôn nha? Ăn nấm mối đi, tối về lại ăn tiếp."

Nhưng cậu ấy từ chối thẳng thừng: "Không."

"..."

Phũ phàng quá vậy?

Không ăn cơm nhưng chúng tôi đi một xe mà. Vậy Tuấn Anh ngồi nhìn mồm rồi đợi tôi ăn xong sẽ chở về à? Hay là cậu ấy vẫn đang còn giận, nên sẽ thả tôi tự lội bộ về nhà?

Oaaa!!!

Không được đâu! Đi bao nhiêu cây số như thế thì đến đêm mới về tới nhà mất thôi.

Tôi kéo nhẹ áo cậu ấy, cố gắng dịu giọng năn nỉ: "Cho An đi về ké với rồi hẵng giận tiếp được không? Hoặc là vừa chở An về vừa giận cũng được mà?"

Hiu hiu... Dù sao cũng là Tuấn Anh tự ý ném xe đạp của tôi cho Cường chứ bộ. Có phải tôi nằng nặc đòi cậu ấy chở vào tận đây đâu. Tại sao đối xử với tôi vô tình như thế? Đẹp trai mà lạnh lùng thì cũng không tốt lắm đâu!

Tuấn Anh nghe vậy thì bật cười, tấm lưng dài rộng còn rung lên, "Nhiều lúc Tuấn Anh rất muốn chui vào đầu An xem bên trong chứa gì mà mạch não luôn khác xa người bình thường đến như thế."

"..."

Khác xa người bình thường?

Ý là nói tôi bị khùng đó hả?

Học giỏi thật là tốt. Chê người khác mà còn có thể nói thành một câu dài hoa mỹ, tinh tế đến như vậy.

Nhưng túm lại là trong mắt cậu ấy, tôi trông ngu ngu là thật sao? Kì vậy?

Tôi lập tức phản đối, "An không có bị khùng đâu!"

"Ai nói An bị khùng đâu!" Tuấn Anh chạy xe chậm lại một chút, cười thật sảng khoái, "Hỏi An chuyện này."

Tôi bị cuốn theo, "Chuyện gì cơ?"

"Tối hôm qua An nói dối Tuấn Anh đúng không? An không đến nhà ngoại mà vẫn ở nhà đúng chứ?"

Tôi giật mình đánh thót, hoảng hốt hỏi: "Sao Tuấn Anh biết?"

Cậu ấy cười lớn, đáp: "Tuấn Anh không biết. Chỉ đoán thôi. Bây giờ nghe An hỏi lại như thế mới chắc chắn trăm phần trăm."

"..."

Tôi vừa quê vừa ngại vì bị phát hiện. Nhưng phần lớn vẫn là sợ Tuấn Anh sẽ giận vì biết mình không thành thật với cậu ấy.

Đang định lên tiếng giải thích thì giọng Tuấn Anh vui vẻ cất lên: "Hôm qua An đã nói sẽ vào nhà ông trước từ trưa, nên buổi tối lúc An bối rối thì Tuấn Anh vẫn nghĩ chỉ là trùng hợp. An cần đi về thật chứ không phải do ngại ngùng Tuấn Anh mà nói dối đâu. Nhưng hồi nãy cũng lờ mờ đoán được, thì ra An xạo sự là thật."

Cậu ấy nắn tay tôi một cái, "Nhưng An không cần lo lắng. Tuấn Anh hiểu hết. An nói nấm do An nhổ là Tuấn Anh đã biết An nói dối để sáng sớm bí mật đi hái cho Tuấn Anh rồi. Cảm ơn nhé!"

Cuối cùng tim tôi cũng thôi sợ hãi mà đập lại được về nhịp bình thường. Thích người thông minh thật là tốt. Tất cả mọi điều nan giải cậu ấy đều sẽ thấu hiểu thay cho mình.

"Sao im lặng như vậy?" Tuấn Anh lắc bàn tay tôi.

Tôi hoàn hồn, nói lung tung: "A... À... Ờ đúng... À không... Không cần cảm ơn."

Tuấn Anh cười ha hả, cũng không chọc ghẹo tôi mà chuyển đề tài, "Hôm nay An nói với bà sẽ ăn trưa với bạn đi. Tuấn Anh có chuyện quan trọng muốn làm với An."

Tôi há hốc mồm, 'xoạt' một cái gò má chuyển đỏ hây hây. Tôi khẽ khàng đỡ cằm mình để khuôn miệng về lại vị trí ngay ngắn, trong lòng hí hửng đến tưng bừng nở hoa.

Hôm nay chúng tôi sẽ đến thung lũng dạo chơi, và cậu ấy không muốn ăn cơm nhà bà để có thêm thời gian riêng bên cạnh tôi. Tuấn Anh nói có chuyện quan trọng muốn làm với tôi.

Trời ơi! Thật là phấn khích quá đi!

Tuy là chúng tôi ân ái hôn môi cũng nhiều lần rồi, nhưng chưa bao giờ ôm hôn nhau ở ngoài trời đất bao la như vậy hết. Tuy là ở thung lũng cũng không có người qua lại, nhưng như vậy có phải cũng quá kích thích rồi không?

Tuấn Anh thật là manh động quá đi!

Tôi ôm lấy lồng ngực đang nhảy nhót điên cuồng, mím môi tủm tỉm lén lút cười sau lưng cậu ấy. Chính tôi cũng không ngờ rằng, bản thân mình không những không ngăn cản mà còn có cảm giác mong chờ đến như thế này.

Tính tình Tuấn Anh bạo dạn, tôi vẫn luôn biết. Nhưng nói thật, tôi chưa bao giờ nghĩ tới được có ngày hai chúng tôi tự tin nắm tay nhau đi dạo giữa không gian thiên nhiên bạt ngàn hoa, ngắm cảnh chán chê rồi thì Tuấn Anh sẽ mạnh mẽ đè tôi lên vách đá hôn môi triền miên. Bây giờ chỉ cần tưởng tượng thôi đã thấy trong lòng rạo rực rồi.

Tuấn Anh hỏi: "Có được không?"

"Được chứ." Tôi lập tức trả lời.

Đương nhiên là được rồi. Thiên thời địa lợi nhân hoà. Trời mát mẻ trong xanh thế này chứng tỏ ngay cả ông Trời cũng tạo điều kiện cho chúng tôi hôn nhau.

Cậu ấy lại nói tiếp: "An không thắc mắc chuyện quan trọng là gì à? Mọi khi tò mò lắm mà?"

Tôi vỗ nhẹ lên hai bên má, mặt mũi lại xấu hổ mà nóng hừng hực rồi. Tuấn Anh nói hàm ý rõ ràng như thế kia mà, tôi có ngu đâu mà không hiểu. Nhưng loại chuyện ứ ừ này, nếu Tuấn Anh muốn tự mình nói ra miệng thì tôi vẫn cưng chiều mà thuận theo.

Nên hỏi: "Chuyện gì á?" Rồi tủm tỉm chờ đợi.

Cậu ấy đáp: "Lên thị xã với Tuấn Anh."

Tôi: "..."

Tôi: "..."

Tôi: "..."

Tại sao lại lên thị xã??? Không đi chơi với tôi rồi còn hôn nhau à???

Trong lòng tôi vẫn le lói chập chờn một tia hy vọng, biết đâu trên thị xã cũng có thung lũng bát ngát hoa thơ mộng thì sao?

Tôi hỏi: "Lên thị xã làm gì?"

Cậu ấy đáp: "Đi ăn."

"..."

Đi ăn thì có gì mà quan trọng? Lại còn phải lên tít tận trên đấy?

Tôi hậm hực: "Sao không nói thẳng ra là đi ăn luôn đi? Bày đặt quan trọng!"

"Bày đặt?" Tuấn Anh cười lên, "Ai nói là bày đặt? Xưa giờ Tuấn Anh không bao giờ bày đặt gì hết. Quan trọng thật sự thì mới nói."

Tôi xụ mặt xuống, bặm môi chán nản mà hậm hực, "Có vừa ăn vừa hôn không mà đòi quan trọng!"

Xe lập tức lạng một cái.

Lúc này tôi mới giật mình bịt miệng lại.

Tuấn Anh dừng xe, cậu ấy nhảy xuống dưới đứng chống nạnh nhìn tôi, rõ ràng nhịn cười không lên tiếng nhưng bả vai rung đến dữ dội. Tôi vội vàng dùng hai bàn tay che kín mặt mình lại, ngoảnh sang phía khác mà hai vành tai vẫn còn cảm giác nóng hổi như có khói xì ra từng đợt.

Tuấn Anh bước tới, dùng một tay cầm chắc hai cổ tay tôi kéo ra, tay còn lại thì nắm cằm tôi, ép buộc tôi ngước lên hôn môi.

"Ư~ ưm~..."

Tôi giãy giụa muốn đẩy người ra. Ở thung lũng với ở ngoài đường khác xa nhau lắm! Ở thung lũng tuy đất trời rộng lớn nhưng chắc chắn sẽ không có ai. Còn bây giờ, dù cho đứng giữa đường mòn nhỏ đến đâu, xung quanh là núi rừng hùng vĩ đến đâu, thì nó vẫn là con đường. Rất có thể sẽ có người chạy xe máy xẹt qua xẹt về như nãy giờ đó nha!

Càng vùng vẫy thì Tuấn Anh càng ép sát, giữ chặt lấy người, tôi chỉ còn cách mím chặt môi để cậu ấy sinh ra chán nản mà từ bỏ.

Nhưng tôi đánh giá thấp sự kiên trì lẫn mạnh bạo của Tuấn Anh rồi. Cậu ấy không những không lùi bước mà còn dùng lưỡi mạnh mẽ chen vào giữa cánh môi tôi, dùng lực bóp má muốn cạy mở khớp hàm để đi sâu vào trong. Nếu dùng từ khách quan mà miêu tả thì hành động của Tuấn Anh còn có chút thô lỗ. Môi lưỡi va chạm nhau đảo điên đến mức còn vang lên những tiếng hôn nút chùn chụt.

Đây là lần đầu tiên Tuấn Anh hôn tôi điên cuồng đến như thế. Nhưng tôi không phản cảm mà còn thấy vô cùng kích thích nữa. Trái tim còn đập rung rinh lên từng đợt, thích thú đến muốn bay bổng lên bầu trời. Vừa muốn hôn môi vừa sợ người qua đường nhìn thấy, lén lút vụng trộm thì sẽ phấn khích đến như vậy hay sao?

Cậu ấy không dụ dỗ tôi hé miệng giống mọi lần mà tự mình thành công xâm lược, đem đầu lưỡi trơn trượt đi vào bên trong xâm lấn khoang miệng của tôi. Tôi thở hổn hển, cũng thuận theo mà thôi giãy giụa. Tuấn Anh thấy tôi ngoan ngoãn rồi mới không dùng nhiều lực tay, bàn tay tôi thả lỏng níu chặt lấy áo người đối diện. Cậu ấy dùng môi lưỡi thơm mềm liếm trọn mọi ngõ ngách bên trong, hôn cuồng nhiệt cho tôi mềm nhũn ra còn hơn dòng nước suối róc rách uốn mình dưới kia. May là lúc này tôi vẫn còn đang yên vị ngồi trên xe, không thì chắc chắn hiện tại chân tay đã run rẩy không đứng vững nổi.

Lúc Tuấn Anh rời ra thì nhanh chóng dùng bàn tay lau sạch chút nước ẩm ướt bên miệng cho tôi. Nhịp thở của cậu ấy mạnh mẽ vô cùng, tôi cũng hô hấp không thông thuận mà mê man nhìn lên. Tuấn Anh nhìn sâu vào mắt tôi một chút rồi cúi xuống hôn thêm một cái nhẹ nhàng bên khoé môi tôi.

Giọng cậu ấy khàn khàn, "Môi An sưng rồi." Dứt lời thì kéo tôi dựa vào lồng ngực phập phồng nảy trống.

"..."

Chuyện ai cũng đoán được như thế thì không cần phải nói ra miệng đâu. Huống chi môi tôi sưng lên, còn có chút tê dại đến tận bây giờ không phải là nhờ ơn người này cuồng nhiệt sao?

Tôi thở hổn hển im lặng lắng nghe nhịp tim đập mãnh liệt của Tuấn Anh. Vừa rồi quá kích thích đi, cảm giác hưng phấn muốn điên, bên dưới vẫn còn chưa chịu ngủ yên cho lắm.

Nghĩ đến đây thì trái tim tôi càng đập mạnh, không kiềm chế được mà đem tầm mắt phóng thẳng xuống đũng quần Tuấn Anh. Cậu ấy mặc quần jean dày đến như vậy mà bên dưới vẫn hừng hực khí thế đội lên thành gò núi cao cao dài dài thế kia. Tôi vội vàng bịt chặt lấy mũi mình, sợ sẽ xịt ra dòng máu minh chứng cho sự mê trai nhưng ánh mắt thì không nhịn được cứ căng ra mở lớn nhìn chằm chằm. Tôi gục đầu lên lồng ngực cậu ấy, chăm chú nhìn mãi, ngắm từ khi nó to đùng đùng còn giật nhẹ cho đến khi nhỏ lại vài vòng rồi yên tĩnh tan biến.

Lúc này Tuấn Anh mới cười khẽ, hỏi: "Nhìn thích không?"

"..."

Tôi muốn chôn ở đây!

Aaaaaaaaaaaaaaaaa!

Tại sao Tuấn Anh lại biết?

Lại nghe cậu ấy hỏi tiếp, "Có chảy máu mũi chưa?"

"..."

Tôi lén lút bỏ ngón tay ra xem, Tuấn Anh chắc cũng thấy được, nhưng không chọc ghẹo tôi mà dịu dàng nói: "Nên nhìn nhiều vào cho quen. Mai mốt Tuấn Anh có cởi quần áo thì cũng không doạ sợ đến em."

"..."

Mai mốt cậu ấy cởi quần áo làm gì?

Mai mốt có phải là ngày mai không?

Sống mũi hơi nhức nhối rồi, không được nghĩ bậy bạ nữa!

Tuấn Anh nhẹ nhàng buông tay, đi về phía trước vài bước, tôi đang chưa hiểu chuyện gì thì có xe máy chạy ngang qua. Thì ra cậu ấy vẫn luôn để ý xung quanh. Trong tích tắc này, tôi chẳng có một chút hụt hẫng nào cả. Vì tôi là người biết rõ ràng nhất, là cậu ấy lo nghĩ chu toàn, sợ tôi bị người đời đàm tiếu. Chứ bản thân cậu ấy không sợ trời, không sợ đất, cậu ấy không sợ gì cả.

Cậu ấy buông tay nhưng vẫn dịu dàng đỡ lấy vai để tôi ngồi vững rồi mới rời khỏi, không phải kiểu vội vàng sợ hãi mau chóng tránh né sang nơi khác.

Khoảnh khắc ấy, tôi biết mình không thích thầm nhầm người.

Tuấn Anh đã nói, trời có sập xuống thì cậu ấy cũng chống đỡ cho tôi.

Tôi tin tưởng tuyệt đối vào người này!

Tuấn Anh cười rạng rỡ dang tay chạy tới tiếp tục ôm tôi vào lòng.

"Chút nữa vừa ăn vừa hôn. Ăn một miếng, hôn mười cái. Chịu không?" Tuấn Anh vuốt ve khoé mắt tôi, cách vết thương một khoảng nhỏ.

Tôi bật cười, đánh lên bắp tay cứng ngắc của cậu ấy, "Thôi đi, đừng có giỡn nữa. Vào nhà bà nhanh rồi đi không trễ. An còn qua đưa nấm cho Diệu Hiền nữa."

Tôi mới không muốn miệng dơ mà hôn môi với Tuấn Anh đâu. Cậu ấy sẽ bị doạ sợ chạy mất thôi. Phải đánh răng sạch sẽ thơm tho cơ!

Tuấn Anh ôm khuôn mặt tôi lên, tôi hốt hoảng cũng ôm mặt cậu ấy nhưng là ôm chặn lại, ôm đẩy ra.

Cậu ấy mỉm cười, "Tuấn Anh thơm lên má thôi."

Nhưng tôi vừa buông tay thì cậu ấy cúi xuống hôn 'chụt' lên môi tôi.

"..."

Đây mà là má sao?

Chúng tôi cùng nhìn nhau rồi cười vui vẻ.

"Ngoan, đi cùng anh." Cậu ấy dùng ngón cái vuốt ve má tôi liên hồi, "Có chuyện quan trọng thật. Tối về rồi Tuấn Anh hôn em bù nhé?"

Tôi ngại ngùng, nhanh chóng cúi mặt xuống nhưng vẫn gật đầu nhè nhẹ.