Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy

Chương 54: Cường




Tôi chia nấm mối thành bốn bọc, xin phép mẹ vào nhà ông nội cho bà với các bạn một ít.

Tôi đạp xe phi thẳng vào nhà thằng Cường, gọi: "Cường ơi!!!"

Mẹ bạn ấy ló đầu ra từ lối nhỏ bên hông nhà, nói vọng lên: "An đấy à, vào gọi thằng Cường dậy cho cô với."

Tôi dựng xe, "Dạ vâng ạ. Cháu chào cô ạ."

Tôi chạy vào trong nhà còn nghe cô ấy vừa tưới rau vừa nhằn: "Thấy con nhà người ta chưa? Dậy từ sáng sớm, phụ mẹ làm bao nhiêu là việc. Còn mình thì ngủ trương thây ra! Mặt trời sắp xuống núi rồi còn không dậy đánh nổi cái răng!"

Cường không ngủ trong phòng mà nằm ngay chính giữa phòng khách, chắc đêm qua lại thức đêm coi đá banh đây mà.

Thấy nó nhăn nhó kéo chăn trùm hết lên đầu thì tôi kéo ra, kêu: "Cường ơi, mày dậy đi, tao nhờ cái này tí."

"Bố đéo!" Cường còn chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái, chỉ vươn tay giựt phăng tấm chăn lại.

Tôi ngồi xổm xuống bên cạnh, nhẹ nhàng học theo giọng điệu nói chuyện của Tuấn Anh: "Vậy thì tao sẽ nói em Bình không chế máy sục khí oxy, cũng không nhận làm bể thuỷ sinh cho mày nữa."

Cường giật bắn người, đứng phắt dậy, nhìn xuống tôi, liến thoắng nói: "Anh An đẹp trai có việc gì sai bảo thì cứ nói với em! Chỉ cần anh lên tiếng thì cho dù là lên núi đao hay xuống biển lửa, em quyết không phụ sự uỷ thác của anh!"

Tôi che miệng cười muốn sái quai hàm.

Cường nghiến răng, nhưng giọng vẫn ra sức mềm mỏng, "Chuyện gì?"

Tôi đứng dậy, nói: "Mày đi đánh răng rửa mặt, ăn sáng nhanh lên rồi đi cùng tao xuống nhà Tuấn Anh một chút."

"Xuống nhà nó làm gì?" Cường chạy xuống bóp kem đánh răng rồi chạy lên trên sân này làm vệ sinh răng miệng.

Tôi đưa cho Cường hai bọc nấm, dặn: "Cái này cho nhà mày, còn túi bên này mày đưa cho Tuấn Anh giùm tao."

Cường súc miệng nhổ đầy bọt đánh răng lên cây mào gà, chỉ sang túi của Tuấn Anh: "Sao của nó to hơn của tao thế?"

Tôi không trả lời. Chỉ lẳng lặng lấy ca nước của Cường đi rửa cho bông hoa mào gà kia.

Cường chụm hai tay chắn trên chùm hoa đỏ rực, tôi đổ nước ra tay cho nó, nó rửa mặt qua loa xong thì chạy lại mở ra kiểm tra, tôi không kịp ngăn lại gì cả. Cường lại tiếp tục hỏi: "Sao của thằng Tuấn Anh mày nhặt gốc mà của tao mày để yên toàn đất là đất thế?"

Tôi nhịn cười, trả lời: "Làm lâu lắm, tao không có thời gian. Chỉ làm được nhiêu đó thôi."

Cường cười hí hửng: "Vậy thì đổi đi. Tao lấy bọc làm sẵn."

Tôi nhắc nhẹ: "Bể cá thuỷ sinh."

Cường nghe xong thì vội vàng buông tay khỏi bọc to, nhanh chóng cầm bọc nhỏ đứng dậy, "Tao nói đùa thôi. Đó giờ tao thích nhất là nhặt nấm. Lúc ngồi cắt gốc còn có thể suy nghĩ về chuyện đời. Ví dụ như, tại sao tao chơi với mày trước mà mày nỡ lòng nào phân biệt đối xử với tao như thế."

Cường hít mũi, làm bộ tủi thân, nói: "Ngay cả xưng hô cũng khác một trời một vực. Sao mày không xưng với tao là Cường và An hả?"

Tôi mặc kệ nó nói nhảm, "Mày ăn cơm nhanh lên đi. Tao còn phải vào nhà ông nữa."

Cường xua tay, "Thì mày cứ đi đi, tí tao đưa cho." Nói rồi nheo mắt nhìn tôi, "Này! Không lẽ mày không tin tưởng tao?"

Tôi đáp: "Không phải. Tao cũng đi cùng mày. Mày gọi Tuấn Anh ra cho tao nói chuyện này chút."

"Chuyện gì?"

"Chuyện gì mày hỏi làm gì?"

"Không cho tao biết được à? Tao cũng là bạn thân của mày còn gì."

Tôi lắc đầu: "Mày không được biết. Với cả mày không phải bạn thân của tao. Chả có bạn thân nào mà đánh tao thừa sống thiếu chết vậy hết á."

Cường nhảy xuống sân, "Sao mày cứ ghim chuyện hồi nhỏ vậy nhỉ? Tao cũng nhiều lần bênh vực mày còn gì!"

Cường dắt xe đạp của tôi, giục: "Lên đi! Tí tao về ăn sau."

Đợi tôi ngồi ngay ngắn rồi thì Cường đạp đi, vừa đạp vừa nói: "Tao cay lắm nhá! Rõ ràng là tao với mày chơi với nhau trước. Vậy mà bây giờ mày lại chơi thân với thằng Tuấn Anh hơn. Có gì cũng cho nó, cái gì cũng kể với nó."

Tôi không muốn trả lời sâu xa rõ ràng, nhưng Cường đúng là bạn của tôi thật nên cũng không thể tỏ ra hời hợt được. Tôi chỉ có mấy người bạn thôi, đều thân thiết cả.

Tôi nói đơn giản: "Vì mày hay đánh tao. Mày có nói tao để bụng bao nhiêu lần đi nữa thì sự thực vẫn là như vậy. Không phải riêng Tuấn Anh mà kể cả Diệu Hiền cũng không bao giờ đánh tao hết. Ngày nhỏ mày rủ tao đi hái trộm trái cây, đến khi có chó đuổi thì mày bỏ tao lại một mình, còn bày trò dụ cho con chó cắn tao để mày có thời gian leo lên cây. Diệu Hiền mỗi lần thấy có chó là dang tay đứng chắn trước mặt tao, hét to lên cho chó chạy quắn đít rồi. Tao rơi xuống hồ, mày đứng vỗ tay cười còn Tuấn Anh lập tức nhảy xuống cứu. Nhiêu đó đủ khác chưa?"

Cường cười ha hả, cố ý quẹo tay lái lạng lách đánh võng, muốn doạ cho tôi sợ.

Yên sau xe đạp rất thấp nên tôi nhảy luôn xuống, hô lên: "Tuấn Anh sẽ không bao giờ chạy xe như vậy để làm ngã tao đâu. Mày là đồ trẻ con!"

Cường chống chân xuống dừng xe lại, đợi tôi ngồi lên rồi mới lẻm bẻm: "Suốt ngày Tuấn Anh, Tuấn Anh, Tuấn Anh! Khi nào nó đi rồi thì mày chỉ còn chơi với mình tao được thôi."

Tôi đấm nó một cú vào lưng, "Mơ đi! Lên cấp ba tao sẽ học lớp nào mà không có mày ấy."

"Mày học lớp nào?"



"Làm sao tao biết được. Nhưng tao không thi vào Tự nhiên như tụi mày đâu."

"Thế sao mày không tự mình đi vào nhà thằng Tuấn Anh? Từ nhà mày chạy xuống nhà nó gần hơn vào nhà tao rồi vòng lên lại mà. Hay là mày nhớ tao nên cố ý kiếm chuyện để tao đi cùng chứ gì? Ha ha ha!"

Tôi cũng cười to, "Mày nghĩ nhiều rồi. Tao chưa bao giờ vào nhà Tuấn Anh nên nhờ vả mày thôi. Tí nữa tao cũng không vào, mày kêu Tuấn Anh ra giùm tao."

"Má! Đây là sai tao như chó chứ nhờ vả cái gì!"

Tôi cười đau bụng, nói: "Ai dám sai bạn Cường đâu. Bị đấm chết. Mày bảo mày là bạn thân của tao thì phải giúp đỡ tao chứ!"

"Tao đếch làm bạn thân nữa! Làm bạn với mày ngoài chuyện hay có đồ ăn ngon ra thì chả được cái ích lợi gì!"

"Chứ mày muốn ích lợi gì nữa? Bạn bè mày có thằng nào suốt ngày cho mày đồ ăn như tao không?"

"Nhưng đầy lần là tao tự cướp được chứ không phải mày muốn cho!"

"Sao mày biết tao không muốn cho? Tao là để đến cuối giờ mới cho!" Tôi uốn lưỡi nói dối. Mấy lần đó đúng là tôi giấu giếm muốn để dành hết cho Tuấn Anh thật. Nhưng bây giờ đang phải nhờ người ta mà, đành phải vuốt xuôi thôi. Dù sao việc tôi hay cho Cường đồ ăn thì vẫn đúng là sự thật. Ở trong lớp thì nó được ưu tiên chỉ xếp sau Diệu Hiền thôi.

"Thật không?"

Tôi che miệng nhịn cười, đáp: "Thật."

Xin lỗi bạn. Xin lỗi bạn. Xin lỗi bạn.

"Ờ. Vậy thì cũng còn được. Tao còn tưởng mấy lần đấy mày không muốn cho thật chứ. Thấy mắt mày lườm tao nhìn sợ chết khiếp lên được. Y như tao mà há mồm cắn xuống một cái thôi là đầu sẵn sàng tinh thần lìa khỏi cổ ấy."

Tôi cười ra thành tiếng, không ngờ trong mắt nó thì mình dữ dằn như thế. "Nhưng mày vẫn ăn còn gì."

"Ăn trong lo sợ!" Cường vỗ đùi một cái 'Tét', gọi: "Ê, An ơi! Tao vừa phát hiện, thực ra mày cũng có đối xử đặc biệt với tao đó nha. Đặc cách ưu ái riêng mình tao thôi. Biết là gì không?"

Vừa nghe đến 'đặc biệt ưu ái' thì tôi sửng sốt vô cùng, chẳng lẽ tôi có hành động gì quá mức thân mật à?

Tôi hỏi: "Là gì?"

Cường tự nhiên quát lên: "Là cọc đó! Mày nhẹ nhàng, dịu dàng với cả thế giới, còn với tao thì mày cọc như chó! Vừa nhìn tới là lườm muốn rớt hai con ngươi ra ngoài rồi. Gặp ai cũng cậu cậu tớ tớ, còn riêng tao thì toàn gọi là 'mày'. Còn nhớ sau đợt Tết, mày với thằng Tuấn Anh đánh nhau không? Mẹ mày nữa, muốn đổi chỗ thì cử động bằng cơ miệng là được rồi, đằng này ánh mắt mày nhìn tao như muốn ăn tươi nuốt sống. Đệt! Bố mày suýt thì són đái ra quần!"

Tôi cười muốn nội thương luôn rồi. Rõ ràng là nó đánh tôi trước, dùng đôi mắt một mí lườm nguýt tôi trước, cục súc với tôi trước, thế mà lúc nào cũng làm như oan khuất, đổ thừa cho tôi là người gây chuyện. Nhưng dù sao tôi với nó cũng là đánh lộn mới chơi với nhau đến tận bây giờ. Tôi cũng có góp một phần sức lực giao lưu bạo lực với nó suốt. Nên cũng không thể trách một mình nó được.

Tôi nhắc nhở một chút: "Mấy thằng hàng xóm tao cũng xưng là mày tao còn gì." Thực ra ngay cả trên lớp học bây giờ, cũng có vài người tôi xưng tao gọi mày hết rồi. Là mấy bạn chơi trong nhóm Cường với Tuấn Anh đấy còn gì. Là do tính nó trẻ con nên kiếm chuyện móc méo tôi thôi.

Giọng anh ta èo uột ra, "Vâng! Nhưng tụi nó mày gọi bình thường, còn tao là mày phải nhấn mạnh như thể tao là kẻ thù truyền kiếp của mày ấy!"

Tôi cười nhiều quá mệt, sợ nó thảy mình xuống đường, ai chứ riêng thằng này thì nó làm thật đó. Nên xuống giọng mềm mại: "Chính mày cũng vừa nói đấy là ưu ái còn gì. Tao thân thiết với mày hơn tụi kia nên mỗi lần gọi mới nhấn nhá như thế. Đấy gọi là tình thương mến thương!"

"Có cái cục cứt! Mày mới nói, bố với mày không thân xong!"

"..."

Thằng này tỉnh táo thế nhỉ?

"Đấy là giỡn mày mà. Không thân thì cho mày ăn bánh kẹo làm gì? Mày thấy trên lớp mình, tao có cho ai nữa đâu." Tôi nịnh.

"Mày tưởng bố mày là gà mà lùa đấy à? Mày cho cả Diệu Hiền với Tuấn Anh còn gì!" Nói xong còn 'Hừ' hai tiếng.

"..."

Khó dụ nó vậy ta?

Tôi nói: "Thì ngoài ba người ra, tao có cho ai nữa đâu. Mày là đàn ông phải phóng khoáng lên chứ! Tao có mỗi ba tụi mày chơi cùng, còn mày chơi thân với cả một lớp mấy chục người. Tao có bao giờ tính toán đâu!"

"Chứ không phải mày đếch thèm tính toán à? Mày suốt ngày dấm dúi với thằng Tuấn Anh. Có bao giờ để ý tới tao đâu!"

"..."

Đúng là tôi không thèm để ý tới nó thật.

Nhưng vẫn cãi: "Từ bé tới lớn, cứ hở ra là mày tót xuống sân chơi với người khác rồi. Là mày không để ý đến tao trước!"

Không ngờ tôi nói xong thì Cường im thin thít, không giống nó chút nào.

Tôi sợ nó giận, lại nịnh nọt: "Tất cả đều là bạn bè mà. Nếu tao không chơi với mày thì giờ xuống rủ đi chung làm gì? Đúng không?"

"Đúng cục cứt! Mày không nhờ được người khác nên mới sai tao! Vừa rồi mày mới nói không dám vào nên mới tìm tao xong!"

"..."

Giỡn nhiêu đó đủ rồi, tôi bắt đầu quạu lên, "Tao có thể nhờ em Bình, có thể kêu mấy thằng hàng xóm, tao còn biết bao nhiêu em họ nữa, kể cả đến gọi lớp trưởng cũng gần hơn xuống nhà mày mà!"

Cường dừng xe, quay mặt lại hỏi: "Vậy mày coi tao là bạn thân thật à?"

Tôi chớp mắt, cũng gật đầu. Không thân mấy nhưng không dám nói. Cứ gật đại đi. Suýt nữa thì thân cũng làm tròn là thân, đúng không?

"Ừ." Cường cũng gật gật, "Vậy không bõ công tao dậy sớm."

Tôi bĩu môi, "chín giờ đến nơi rồi còn sớm gì nữa. Mẹ mày mắng đúng đó. Lớn tồng ngồng rồi phải phụ giúp mẹ chứ." Con nít ở quê tôi toàn dậy từ năm, sáu giờ kia.

"Nhà tao có bán hàng như nhà mày đâu mà phải dậy sớm? Bình thường cuối tuần tao toàn ngủ tới mười một giờ."

"Không bán hàng thì cũng phải dậy quét nhà, lau nhà, phụ mẹ mày tưới rau kia kìa." Tôi lắc đầu: "Mày vậy là dở. Còn thua cả em Bình. Em tao hay quậy vậy chứ hở ra là làm việc nhà thoăn thoắt. Mày suốt ngày quấn lấy nó làm ba cái đồ linh tinh mà sao không học tính chăm chỉ của nó ấy?"

"Nhưng tao học giỏi, nó học dốt." Cường cãi.

Tôi nghĩ bụng, An Bình nhà tôi mới là nhất. Em ấy học không tốt nhưng có sở trường riêng. Tôi bĩu môi bênh em mình, "Thế mà thằng học giỏi suốt ngày lên nhờ đứa học dốt chế tạo máy móc đấy!"

Cường: "..."

Tôi nhẹ nhàng nói tiếp: "Học giỏi thì cũng phải phụ giúp gia đình chứ. Bố mẹ mày làm việc đã vất vả rồi, mày rảnh thì phụ một chút. Thà nhà giàu hẳn, có người giúp việc như nhà người ta thì tao không nói. Đây nhà mày đúng là cũng khá thật, nhưng vẫn là do một tay bố mày đi buôn cả ngày, sớm thì thức dậy từ hai, ba giờ sáng chở đồ ra chợ, còn mẹ mày thì bán trên chợ đầu mối từ tối xuyên đêm tới sáng mới được về ngủ. Bố mẹ cưng chiều mới để hai anh em mày chưa bao giờ phải thua kém người ta. Nhưng mày có nhìn lại xem bố mẹ vất vả bươn chải thế nào để mình được sống sung sướng chưa? Mày không thấy thương à? Đừng có dựa vào thành tích học rồi chống chế cãi cha cãi mẹ. Mai mốt mày có làm ông này bà nọ thì đó cũng là nhờ công ơn dưỡng dục của bố mẹ mày suốt bao nhiêu năm. Chẳng lẽ giàu có rồi, thành đạt rồi là mày phủ nhận hết?"

Cường nhìn tôi chằm chằm rồi gật đầu, "Tao biết rồi. Tao sẽ sửa. Nhưng tao quên thì mày phải nhắc tao."

Tôi mỉm cười, "Tao vẫn luôn nhắc mà. Bây giờ mày vui thì không sao, chứ lúc mày cọc mày toàn chửi tao thôi."

Thấy nó cười toe toét gãi đầu gãi tai thì tôi giục: "Thôi, mày ra kêu Tuấn Anh cho tao đi."

"Không chạy xuống cổng nhà nó luôn à?" Cường hỏi.

Tôi lắc đầu. Cổng nhà Tuấn Anh ngay phía trước kia rồi, tôi đứng đây cũng nhìn được.

Nhưng Cường vẫn đạp thêm mấy mét nữa mới dừng.

Tôi đứng ở xe đợi còn Cường đi bấm chuông.

Cường vừa bấm xong thì không đợi gì cả mà hét toáng lên: "Tuấn Anh cứt chó ơi!!!"

"..."

Tôi vội vàng chạy cấp tốc tới đấm cho nó một cú, "Ai cho mày gọi Tuấn Anh như thế?"

Cường xoa xoa bắp tay rồi giơ tay muốn đấm lại thì giọng Tuấn Anh gào rú từ ban công trên lầu vọng xuống: "*** con mẹ! Mày đấm An thử coi bố mày có bẻ gãy tay mày không?!"



Tôi nhìn lên thấy Tuấn Anh đang mặc quần đùi, thân trên thì cởi trần, cả người trắng phát sáng như mặt trời ngả ngớn lấp ló giữa những khóm hồng leo vậy. Trong lòng cậu ấy còn ôm theo cái bình hoa thiên nga ngốc nghếch mà tôi làm tặng cậu ấy từ năm lớp 7 nữa chứ. Sân nhà cậu ấy vừa sâu vừa rộng nên nhìn từ đây vào tận trên đấy cũng không thấy rõ ràng chi tiết gì mấy. Tuấn Anh cười rạng rỡ vẫy tay xuống, tôi nhanh chóng cúi đầu, không dám nhìn nhiều, sợ xịt máu mũi ở đây thì không có gì để chùi.

Cường quát tôi: "Thế mà bảo đứa nào cũng là bạn? Rõ ràng là mày phân biệt đối xử! Thằng chó Tuấn Anh còn gọi tao là Cường híp cứt lợn thì sao?"

"..."

Cái này là tôi không biết thật. Cường có đôi mắt một mí nên từ hồi cấp 1 mọi người đã đặt biệt danh là Cường híp rồi. Nhưng còn... cứt lợn là sao? Híp như heo ấy hả? Cường ăn nhiều thật nhưng cũng không có béo lắm.

Tôi nhìn tổng thể nó một lần từ trên xuống dưới.

Thôi được rồi. Đúng là có hơi béo, nhưng cũng không đến nỗi ví thành heo chứ? Lại còn là chất thải của con heo nữa. Tuấn Anh thật là...

Tôi bật cười, nói: "Tao không biết tụi mày gọi nhau như vậy thật. Bậy bạ hết sức!"

Cường đang định đáp trả thì tôi thấy có một bác trung tuổi đi ra đây, tôi không biết là ai nên chạy quắn đít đi trốn. Sợ người lớn nhà cậu ấy biết lắm. Trong khi rõ ràng bố mẹ cậu ấy đều biết tôi cả rồi nhưng tôi chính là người lôi kéo con cháu người ta vào con đường tà đạo nên vẫn cứ thấy ngại ngùng, áy náy trong lòng.

Bác ấy mở cổng, niềm nở nói: "Hai đứa vào trong ngồi chơi ăn miếng bánh, đợi chút nữa cậu nhà xuống liền."

Tôi giật nảy cả người. Cậu nhà là ai? Là Tuấn Anh à? Cậu ấy có cháu trai già đến như thế?

Cường cười cười xua tay lia lịa, "Không cần đâu ạ. Bọn cháu về liền mà." Một vẻ đầy khách sáo.

Nói xong thì chạy đến phía này. Tôi lôi kéo hỏi nhỏ: "Sao cháu Tuấn Anh già thế?"

Cường cười ha hả, "Hồi xưa tao cũng nghĩ y như mày. Không phải họ hàng đâu. Đây là người làm nhà nó đấy."

Tôi sửng sốt: "Thế sao phải gọi là cậu? Giống trong phim phong kiến thời xưa thế? Tao thấy nhà Tuấn Anh ai cũng dễ mà."

Cường trả lời: "Bọn tao cũng thắc mắc như vậy. Nó giải thích là do các cô chú bác đều làm từ thời cụ kỵ gì ấy, sinh sống cưới vợ đẻ con vẫn sống đời theo dòng tổ nhà nó đến tận bây giờ nên quen với xưng hô thời xưa. Ông bà nội ngoại nhà nó chuyển đi thì mang theo cả đại gia đình người làm về Bắc luôn mà. Giàu thật đấy! Nuôi được bao nhiêu miệng ăn như thế. Sống y như người nhà thôi, còn xưng hô cô cậu thì do người ta quen miệng rồi, bố mẹ nó nhắc hoài cũng không sửa được. Mày đừng hiểu lầm thằng Tuấn Anh, tính nó không phải hách dịch gì đâu."

"Tao có hiểu lầm gì đâu." Tuấn Anh đương nhiên là tốt nhất trên đời.

"Mẹ! Làm mất công bố mày giải thích khô cả họng!"

Tôi hỏi tiếp: "Tụi mày hay đi chơi với nhau từ nhỏ tới giờ mà sao hồi nãy tao thấy mày khách sáo dữ vậy? Không giống tính mày chút nào. Mày đến nhà tao là chạy tót vào thẳng bên trong luôn mà."

Cường bật cười, "Thì ngại chứ sao! Tao cũng có dây thần kinh xấu hổ mà. Mãi bây giờ các bác ấy mới sửa là thằng này đứa kia, chứ hồi bé mỗi lần tới toàn nghe người lớn gọi mình là cậu nhỏ. Má! Ngại chết đi được! Tụi tao cũng không đàn đúm ở đây. Tuấn Anh không bao giờ cho vào phòng nó, mà ngồi phòng khách thì tí lại có người mời bánh, tí lại có người rót nước, chỉ thiếu mỗi bóp vai thôi là thành thần tiên rồi. À, không phải kiểu người hầu kẻ hạ như trong phim đâu, mấy bác ấy ngồi chăm sóc như người thân trong nhà vậy đó. Thế thì thằng nào dám quậy nữa? Còn không dám nói tục, chửi thề. Tuấn Anh toàn dắt tụi tao tụ tập nhà ông bà nó cho thoải mái."

Tụ tập nhà ông bà cậu ấy ư? Thì ra không phải chỉ mình tôi được đến lớp học bí mật đó.

Cường đang định nói tiếp thì bị Tuấn Anh đẩy sang bên cạnh, cậu ấy đã mặc áo thun quần jean dài vô cùng lịch sự, bảnh bao, thoang thoảng hương thơm rồi.

"An!" Cậu ấy gọi tên tôi.

Tôi mỉm cười.

Cường hỏi: "Làm gì mà lâu thế? Lại còn bày đặt thay đồ. Mọi khi gặp tụi tao mày đâu có điệu thế này?"

Tuấn Anh đứng đối diện tôi, cười hỏi: "An đợi có lâu không?"

Cường đáp: "Lâu. Đợi muốn gãy mẹ cổ rồi."

Tôi lắc đầu.

Cậu ấy nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi nhé! Nãy Tuấn Anh đang sửa cái bình hoa của An, đem ra lau mà lỡ làm nó rớt xuống, dính đất ở bồn hoa nên vừa xối sơ người qua một chút."

"Không lâu mà." Tôi cúi đầu cười khẽ.

Cường bĩu môi: "Gớm! Điệu thì cứ nhận là điệu đi. Dài dòng quá!"

Tuấn Anh hỏi, "Sao nãy giờ không nhìn Tuấn Anh? Tuấn Anh có mặc áo đàng hoàng rồi mà."

Cường nói: "Không mặc áo cũng có sao đâu."

Tôi không nhìn Tuấn Anh là do đang che giấu vết thương trên mặt. Đang nghĩ cách nào cho thằng Cường biến đi chỗ khác thì mới ứ ừ với Tuấn Anh được chứ.

Tuấn Anh khẽ cười, "Đây là lần đầu tiên An đến nhà Tuấn Anh đó. Vui ghê!"

Cường hỏi: "Thế lần đầu tiên tao tới, mày có vui không?"

Tuấn Anh hỏi tôi: "An có muốn vào nhà ngồi một chút không? Lên phòng Tuấn Anh chơi nha?"

Cường la lên: "Sao mày không bao giờ cho bọn tao lên phòng?"

"An muốn không?" Tuấn Anh lại hỏi.

Cường cầm lấy túi nấm đưa cho Tuấn Anh: "An nó cho mày nè."

"Sao An không nhìn Tuấn Anh?" Cậu ấy hỏi.

Cường lắc lư bọc nấm, quạu lên: "Ê! Chó Tuấn Anh! Mày có nhìn thấy tao không?"

Tuấn Anh giựt lấy túi nấm, ôm vào người rồi tiếp tục hỏi tôi, "An chuẩn bị đi đâu à?"

Cường quát lên: "Đệt nữa! Hai thằng mày quá đáng y như nhau! Bố đến đây là sai lầm mà! Thôi tao về đây!"

Tuấn Anh nhanh chóng đuổi người, "Ừ. Không tiễn!"

Tôi buồn cười, vội vàng giữ Cường lại.

Ngoài việc cho Tuấn Anh nấm thì tôi còn muốn nhõng nhẽo méc với cậu ấy mình bị mảnh nhựa văng vào mặt nữa. Nếu để đến tối thì nguội mất tiêu rồi, có khi vết thương còn trực tiếp lành luôn ấy chứ.

Bây giờ tôi đã tháo băng cá nhân, không có máu thì nó chỉ còn là một gạch dài nhỏ tí tì ti lẫn lộn vào trong màu bớt phớt hồng. Nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy, không biết Tuấn Anh có nhận ra được không. Nhưng tôi vẫn cố ý làm trò, còn đội một cái mũ lưỡi trai lụp xụp, đợi khi nào Tuấn Anh ra đây thì làm bộ vô tình gỡ mũ xuống, giả đò vuốt tóc lên để xem cậu ấy có nhận ra được mặt tôi có gì khác lạ hay không. Sau đó đợi Tuấn Anh hỏi han thì tôi sẽ thuận lợi mà nũng nịu kể chi tiết rồi.

Kế hoạch thật là tuyệt cú mèo! Hoàn hảo không một kẽ hở! Trên cả tuyệt vời!

Nhưng mà...

Thôi thì để tối nói sau cũng không thành vấn đề. Dù sao cũng là tôi rủ Cường đến tận đây, không thể để nó đi bộ về được.

Tôi bảo Cường: "Tao với mày về chung luôn!"

Sau đó vội vàng nói với Tuấn Anh: "Nấm mối An nhổ được đó. Cầm vào nấu ăn đi, ngon lắm. An về đây. Tạm biệt."

Vậy mà khoảnh khắc nhìn vào mắt nhau trong tích tắc đó, Tuấn Anh vẫn nhận ra được.

Cậu ấy giữ chặt yên sau xe của tôi, không cho Cường đạp đi. Sau đó ôm lấy khuôn mặt tôi, cúi xuống thật gần, lo lắng hỏi: "Mặt An bị sao vậy? Sao lại rách một đường ở ngay mắt thế này?"

Vì có người khác ở đây nên tôi phải gạt tay cậu ấy ra.

Chưa kịp trả lời thì Cường cũng nhíu mày dí mặt sát vào tôi, nói: "Ừ nhỉ! Có vết thương thật này. Sao sáng giờ tao không thấy?"

Tôi với Tuấn Anh cùng đẩy Cường ra.

Tôi đứng dậy, vẫn là chưa kịp lên tiếng thì Cường đột nhiên nói một câu.

"Tao chợt nhận ra bọn mày không giống bạn bè bình thường chút nào."

"..."



Tim tôi nảy lên muốn đụng tới cột điện. Tôi sợ hãi, còn không dám liếc mắt sang phía Tuấn Anh mà chỉ nhìn Cường chằm chằm.

Môi răng tôi cứng đờ còn giọng Tuấn Anh vẫn bình tĩnh mà hỏi: "Thế nào là không giống bạn bè bình thường?"

"Bạn bè bình thường chẳng ai lại ôm mặt nhau lên xem xét như thế." Cường đáp.

Tuấn Anh bật cười, "Ôm mặt nhau? Rõ ràng là chỉ có tao tự ôm mặt An thôi."

"Ừ." Cường nghiêm túc gật đầu, "Thì cũng giống nhau cả. Bạn bè bình thường không ai làm như vậy."

"Nếu là tao thì tao đâu có ôm mặt nó làm gì. Trong khi tao với nó cũng coi như gọi là bạn thân của nhau rồi. Nhưng thậm chí tao còn chẳng để ý trên mặt nó bị thương, nhỏ thế kia làm sao mà thấy được. Trừ khi phải thật để tâm, quan sát vô cùng kỹ lưỡng."

"Đúng là tính tao vô tâm, không như mày thật. Nhưng nếu tao mà đụng lên mặt An thì nó cũng đâu có chịu cho tao gần gũi như mày thường làm." Cường nhìn tôi, hỏi giọng thản nhiên: "Đúng không An?"

Tôi tỏ ra bình tĩnh mà gật đầu sau đó nhìn sang Tuấn Anh. Người này mọi khi nói chuyện mượt hơn bôi mỡ, cãi nhau hay như chém chả cơ mà. Sao hôm nay lại im re thế kia? Không những không phủ nhận giải thích mà còn bày ra bộ dáng bừng bừng hứng thú muốn lắng nghe nữa chứ.

Cường nói tiếp: "Tao biết tại sao An lại luôn thiên vị mày rồi. Cũng biết tại sao mày lúc nào cũng chăm sóc An cẩn thận từng li từng tí như vậy. Tao biết hết rồi. Hèn chi tụi mày lại đeo cả khuyên tai đôi với nhau thế kia."

Tôi sốc đứng hình.

Tuấn Anh cười cười, hỏi: "Biết gì? Nói nghe chơi!"

Cường vừa hé miệng thì tôi vươn hai cánh tay chặn ra phía trước, hét toáng lên: "Khoan đã! Khoan đã! Khoan hãy nói!"

"Sao vậy?" Cường với Tuấn Anh đồng thanh hỏi tôi, chỉ khác là giọng Tuấn Anh dịu dàng hơn, cũng thêm cả tên tôi vào trước câu hỏi.

Tôi lắp bắp nói: "Để để để tao ra cây cột điện đằng kia rồi mày hẵng nói. Tự nhiên tao bị trúng gió, xây xẩm mặt mày, mềm chân không đứng vững được."

Phải kiếm chỗ dựa vào đã, sợ sẽ trực tiếp đứng tim lăn quay ra đất thì mất mặt lắm.

Nhưng vừa cong đít lên chạy thì Tuấn Anh tóm được, cậu ấy ngang nhiên khoác vai tôi ôm chặt. Tôi cựa quậy, lắc người mãi mà cậu ấy cũng không chịu buông ra. Người ta đã tìm ra chân tướng hết cả rồi mà còn tung ra thêm chứng cứ nữa chứ.

Đúng là không sợ trời, không sợ đất mà.

Cường hỏi: "Thế có cần đi viện không?"

Tuấn Anh siết vai tôi, cười cười, "Mày cứ nói trước đi. Tí tao đưa An đi sau."

Cường cũng cười: "Thì tụi mày tự biết với nhau là được rồi. Cần gì tao phải nói nữa."

"Cần." Tuấn Anh gật đầu, "Mày không nói rõ ràng thì tối An lại suy nghĩ rồi không ngủ được."

"Tao quan trọng đến thế cơ à?"

Tuấn Anh bật cười: "Mày không quan trọng. Lời mày chuẩn bị nói mới quan trọng. Nói nhanh đi!"

Cường gãi đầu, nói: "Thì hai thằng mày coi nhau như anh em ruột trong nhà đó."

Tôi: "..."

Cường tiếp tục thao thao bất tuyệt: "Xưa giờ mày toàn vỗ ngực nói 'thương An như con' mà tao cứ tưởng là đùa chứ. Thì ra là nói thật hết. Thân thiết chả khác nào tao với em tao cả, thậm chí còn gần gũi hơn nữa ấy. Bạn bè bình thường thì sao quan tâm được đến thế. Nên tao cũng nghĩ thoáng rồi. Tao không làm được cho An như mày, còn đánh nó nữa, nên mày với nó đều thiên vị nhau cũng là lẽ thường tình. Thôi tao về đây. Hồi nãy An nó bảo có chuyện cần nói với mày đấy. Mày đưa nó đi khám hay về nhà với mẹ xem sao. Mặt nó tự nhiên sao tái mét xanh chành hết thế kia thì sao vào nhà ông được nữa."

Suýt nữa thì tôi liệm tại chỗ luôn rồi, mặt mũi xanh chành đã là gì. May mà trong lúc tay chân bủn rủn vẫn luôn có Tuấn Anh vững chãi đỡ lấy.

Lồng ngực cậu ấy khẽ rung, cười hỏi: "An có chuyện muốn nói với tao à?"

"Ừ." Cường hất cằm về phía tôi, "Mày hỏi nó đi chứ sao lại hỏi tao."

Tuấn Anh đáp: "Bây giờ An chưa có sức nói chuyện được đâu."

"Tại sao?" Cường hỏi.

"Trúng gió." Tuấn Anh trả lời.

Tôi: "..."

Thế mà Cường cũng tin, trợn mắt hoảng hốt, "Mệt đến như thế? Cũng đúng nhỉ. Nó hay bệnh suốt mà. Thế mày đưa nó đi về nhà nhanh đi."

Tuấn Anh hỏi: "An nói phải vào nhà ông à?"

Cường chỉ vào bọc nấm trong giỏ xe: "Ừ. Chắc vào đưa nấm."

Tuấn Anh cầm lấy hai túi nấm trên xe, nói: "Mày đạp xe về nhà mày đi. Tí nữa An tới lấy sau. Tao chở An đi bằng xe máy."

Cường gật đầu đáp ứng.

Đợi Cường đi khuất rồi, cậu ấy mới nâng niu ôm lấy khuôn mặt lạnh ngắt của tôi, cúi xuống nhìn sâu vào mắt tôi, cất giọng vô cùng dịu dàng.

"An à đừng sợ! Trời có sập xuống thì cũng còn có Tuấn Anh chống đỡ cho em!"