Bạn Cùng Bàn Của Tôi Hình Như Không Được Thân Thiện Cho Lắm

Chương 2: Quỷ thần và dũng sĩ




"Tôi là Nguyễn Kiệt Nam. Hân hạnh."

"..."

Cả lớp học bỗng chìm vào trong sự im lặng khó tả. Tất cả mọi người, bao gồm cả cô Đào chủ nhiệm đều mở to mắt nhìn lên khuôn mặt thờ ơ của Nam.

Thế... thế thôi á? "Hân hạnh" có nghĩ là sao?

"Khụ khụ!... Chắc là Nam mới chuyển đến đây nên em ấy còn có một chút ngại ngùng, nhưng không sao cả, lâu rồi sẽ quen thôi mà. Bây giờ thì em ngồi ở đâu được nhỉ?"

Cô Đào vội vã ho lên để giải vây cho bầu không khí bế tắc này. Mắt của cô lướt qua những chiếc bàn học dài ở trong lớp rồi dừng lại ở khoảng trống trong bàn học của Quý và Thanh.

"Được rồi, Nam, em qua ngồi ở bàn cuối nhé."

Nam gật đầu nhè nhẹ rồi lững thững xách cặp tiến đến bàn của Quý, chọn chỗ ngồi gần cửa sổ rồi xếp cặp ở bên dưới ngăn bàn.

Cô ngồi cách xa Quý đến mức có cả một khoảng trống lớn đủ để nhét thêm một con chó Tây Tạng vào.

Nhận thấy ánh mắt của Quý và Thanh nhìn chằm chằm vào mình mãi chẳng dứt, Nam nghiêng đầu hỏi.

"Các cậu có chuyện gì muốn hỏi tôi sao?"

"A... không! Không có!"

Thanh giật mình nhận ra hành động có phần hơi lỗ mãng của mình thì vội vàng quay đầu đi, nhưng Quý thì không.

Cậu nghe thấy Nam nói vậy thì lại càng ngỡ ngàng hơn nữa, miệng lắp bắp, chỉ vào Nam rồi lại chỉ vào mặt mình.

"Cậu không nhớ ra tôi là ai à?"

Cảnh nói chuyện cùng với câu nói ấy của Quý được một bạn trong lớp lén lấy điện thoại ra khỏi gầm bàn rồi chụp lại, up lên confession riêng của học sinh trường.



[Các bạn biết tin gì chưa?! 'Quỷ thần' của khu Đông đã chuyển đến trường chúng ta học rồi đó! Không những thế còn cùng lớp, cùng bàn với Quý! Gặp lại đối thủ đã cướp mất giải nhất 'Đường lên đỉnh Olympia' năm ngoái nhưng Quý vẫn rất nồng nhiệt chào hỏi, vậy mà cậu ấy chỉ liếc mắt một cái, tội cho Quý chỉ biết hỏi: "Cậu không nhớ ra tôi là ai à?".] *kèm theo ảnh chụp*

[Bình luận 1]: Cái gì cơ?! Vị đại ca ấy đã chuyển trường lên thành phố rồi cơ á?!

[Bình luận 2]: Gì vậy trời??? Hai người học giỏi nhất hai tỉnh thành cùng hợp chung lại dưới một lớp, mấy lớp khác sống sao đây?

[...]

[Bình luận thứ N]: Tôi cảm thấy mấy ngày sau lớp 12A1 sẽ có mưa máu gió tanh.

Nếu là bình thường, sẽ chẳng có ai quá quan tâm đến việc có một bạn học sinh mới từ vùng quê xa xôi chuyển lên đây học cả, nhưng Nguyễn Kiệt Nam lại là một trường hợp hoàn toàn khác.

Cô và Quý được mệnh danh là hai học sinh học giỏi nhất tại tỉnh mình, một người là nam khôi thành thị, còn một người là thiên tài ở dưới vùng đồng bằng gần biển xa xôi.

Cả hai từ lớp mười, lớp mười một đều đã nhiều lần tham gia những cuộc thi trí tuệ do nhà trường, bộ giáo dục tổ chức và thường xuyên gặp nhau ở vòng chung kết, nhưng bọn họ chẳng bận tâm đến danh tính của người kia cho lắm.

Đám duy nhất hú hét khi thấy hai người bọn họ lại tham gia một cuộc thi cùng nhau, vô tình lướt qua rồi gật đầu chào cho đúng lễ phép là học sinh của hai trường bọn họ.

Học sinh trường trọng điểm thành phố và học sinh trường phía Đông đã bịa ra biết bao là câu chuyện về hai người bọn họ.

Bọn họ lướt qua nhau là tỏ ý đối địch.

Mỉm cười với nhau là khiêu khích.

Bắt tay nhau là thách thức.

Không những thế, học sinh hai trường còn đặt biệt danh cho họ là "Quỷ thần khu Đông" và "Dũng sĩ thành Tây". Còn làm ra biết bao nhiêu là video cắt ghép, fandom và cả những câu truyện ngắn viết về họ.

Nhưng có một điều khá hay ho ở đây đó chính là... biết mình bị mọi người gắn ghép với người kia nhưng Nam và Quý thực sự chẳng hề biết đến đối phương là người nào cả.



Hai người chỉ thực sự chú ý đến nhau vào vòng chung kết "Đường lên đỉnh Olympia" năm ngoái.

Nam và Quý không hề biết hai người họ hiện đang là vấn đề bàn bạc sôi nổi nhất toàn trường ngày hôm nay, chỉ đưa mắt nhìn nhau.

"Cậu là ai? Chúng ta đã từng gặp nhau rồi sao?"

Nam có đôi chút bối rối khi nhìn thấy đôi mắt càng mở trợn lên kinh ngạc của Quý.

Cô không thể nhớ được những gương mặt mà cô cho rằng không cần thiết phải nhớ. Cũng có mấy lần bạn học cũ của cô thấy cô rồi chào hỏi cô, những lúc đó là những giây phút khó xử nhất trong đời của Nam bởi vì cô hoàn toàn chẳng thể nhớ nổi họ là ai cả.

Thực sự xin lỗi.

Quý hết há miệng rồi lại mím môi vào với nhau, cuối cùng, cậu xì lên một tiếng rồi nằm gục xuống dưới bàn học, chẳng thèm ừ hử gì thêm nữa.

Confession của học sinh lại một lần nữa dậy sóng.

['Quỷ thần' và 'Dũng sĩ' hình như đang liếc mắt giao tranh, cuối cùng, Quý trông có vẻ bực bội mà gục đầu xuống dưới bàn!]

[Bình luận 1]: Trời ơi! Tôi cảm thấy lo cho lớp 12A1 quá!

[Bình luận 2]: Bọn họ sẽ không bất chợt nhảy bổ vào rồi đánh nhau đó chứ?]

[Bình luận 3]: Tại sao Quỷ thần lại chuyển lên thành phố vậy nhỉ? Thế còn mấy cái fandom viết về hai người ở hai nơi khác nhau kia thì sao? Tôi vẫn còn đang hóng mấy bà tác giả ở trong đấy viết thêm truyện mới lắm.

[Bình luận 4]: Lớp 12A1 có tận hai học sinh giỏi nhất tỉnh, mấy lớp khác muốn vươn hạng một lên thì biết sống sao đây?

[Bình luận 5]: Mấy em kia!!! Ai cho phép mang điện thoại vào trường hả?!

[Bình luận 6]: Mọi người ơi... Chẳng hiểu sao. Tôi lại thấy ánh mắt của bọn họ nhìn nhau cứ như đang liếc mắt đưa tình chứ không phải là thách thức như mấy bạn nói ở trước nhỉ? Quý vì giận bạn ý không nhớ ra mình nên giận dỗi gục đầu xuống bàn. Trông cưng chết đi được. Uwu

[Bình luận 7]: Bạn kia đi nhầm mâm rồi, xin mời quay đầu nhanh!