Bạn Cùng Bàn Của Tôi Hình Như Không Được Thân Thiện Cho Lắm

Chương 1: Bạn mới chuyển đến




Khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi trước khi phần thi cuối cùng của chung kết "Đường lên đỉnh Olympia" diễn ra.

Nam ngồi ở trong phòng chờ, lặng lẽ vặn một chai nước khoáng để uống rồi dùng tay, quệt những vệt mồ hôi nhễ nhại đang trượt dài ở hai bên sườn má trắng trẻo.

Cô nhìn những đám đông cổ vũ ở bên ngoài khán đài, đôi mắt hạnh không có lấy một tia cảm xúc, nâng chai nước uống thêm một hụm nữa rồi lại xoáy nắp chai vào.

Bỗng từ bên ngoài cửa phòng chờ vang lên những tiếng bước chân thong thả, cái người đó giống như là chẳng để tâm tới ánh mắt đang nhìn mình chòng chọc của Nam, kéo ghế rồi ngồi cái xuống phịch ở bên bàn đối diện.

Nhìn cái áo polo in biểu tượng của cuộc thi "Đường lên đỉnh Olympia" mà cậu ta đang mặc, cô biết rằng cậu ta cũng là một trong những thí sinh đang tham gia phần thi chung kết cùng với mình.

Nam không có thói quen ghi nhớ những gương mặt xa lạ, nhưng người này cô lại có ấn tượng đặc biệt hơn một chút.

Cậu ta rất đẹp trai, rất trắng, rất cao khỏe... và đặc biệt là mông rất to nữa.

Tên của cậu ta là gì nhỉ? À cô nhớ rồi.

Là Quý, người có cùng số điểm 165 với cô, chung với cô là hai thí sinh có số điểm cao nhất hiện tại, và cũng là hai thí sinh chắc xuất sẽ được giải rất cao.

Cậu ta đáng lẽ ra đang phải đi tìm mấy người quen của mình như những người khác, đến gặp riêng cô trong lúc căn phòng đang vắng vẻ như thế này chắc chắn là đang có đôi lời muốn "nhắn nhủ" đây nhỉ?

Nam nhìn Quý cứ nhìn mình chằm chằm, rồi sau đó bất chợt toét miệng cười, để lộ ra một cặp răng nanh trắng sáng.

"Xin chào, lần đầu gặp nhau, tớ rất vui vì hôm nay được cùng cậu tham gia cuộc thi này. Hiếm lắm tớ mới thấy có nữ vào được chung kết đấy, còn có số điểm cao nhất nữa. Cậu đúng là giỏi quá!"

Nam thờ ơ nhìn Quý: "Cậu có gì thì cứ nói thẳng ra đi."

"Uầy... đúng là tớ có lời muốn nói với cậu. Thật ngại quá... Ha ha ha." Quý cười lên, vừa đưa tay gãi gãi ra sau đầu, điệu bộ và dáng vẻ vô cùng thản nhiên: "Chuyện là... tớ hiện đang cảm thấy rất buồn ngủ, vì thế nên cậu nhường phần thắn sớm cho tớ được không? Cậu không biết đâu chứ tớ đang gấp lắm, không được ngủ kịp thời thì cả người nó cứ run lên lẩy bẩy, chẳng làm được gì ra hồn ấy. Dù sao thì đến cuối cùng tớ vẫn sẽ là người thắng cuộc mà thôi, cần gì phải kéo dài thời gian cho nó phí?"

"Ái chà, nói như thế thì hẳn cậu đang rất vội nhỉ?"

"Đúng thế, tớ vội lắm, chỉ muốn thi nốt cho xong rồi về nhà..."

"Thực ra thì tôi cũng đang có việc vội, cần về sớm. Mà việc vội này của tôi có lẽ còn quan trọng hơn cả việc của cậu đấy."



"Là gì thế?"

Quý chớp chớp mắt nhìn Nam, thấy biểu cảm của cô vẫn vô hồn như một mặt hồ bị đóng băng, dù cho gió có gầm gào dữ tợn như thế nào cũng không thể khiến cho làn nước dậy sóng.

"Tôi mót iar, thế có được tính không?"

...

Chuông vào lớp reo lên, tất cả những học sinh còn đang nhốn nháo ở trong lớp ngay lập tức ổn định lại chỗ ngồi, tuy nhiên, lời ra tiếng vào mãi vẫn chưa dứt được.

"Hộc... Phù!"

Từ bên ngoài cửa lớp, một cái bóng trắng lớn phi vào trong rồi ném bộp phát chiếc cặp đi học lên trên bàn.

Quý thở hắt ra một hơi, lấy tay rũ rũ cái đầu ướt sũng mồ hôi của mình.

"May còn đến kịp lúc."

Nghĩ đến một hàng các học sinh đi học muộn bị chặn lại ở ngoài cổng, chỉ sau cậu có nửa phút mà Quý bất giác rợn hết cả người, rồi lại thở phào ra một hơi nhẹ nhõm. Thân hình cao lớn dần dần trượt xuống dưới ghế ngồi.

Nếu còn để nhà trường gọi về cho phụ huynh một lần nữa, chắc chắn cậu sẽ bị mẹ đánh cho u đầu mất!

"Thanh Thanh Thanh! Mày làm đề toán chưa? Đưa đây cho đại ca chép chung với nào!"

Thanh là thằng bạn thân của cậu, ngồi trong cùng một dãy bàn. Bình thường Quý chẳng muốn làm bài tập tí nào cả, đến lớp mới mượn rồi chép của bạn.

Thanh chậc một tiếng, đẩy cuốn kẹp đề của mình ra rồi cúi gằm đầu xuống dưới bàn, giấu giấu giếm giếm mà bấm điện thoại.

"Tự tìm đi, tao kẹp ở trang số hai thì phải. Mà kì thật đấy. Phải là học sinh bình thường như tao mượn bài của lũ học giỏi bọn mày chép, sao lại là tao cho mày chép nhỉ?"

"Mày biết vở của tao nó như thế nào mà? Chữ tao bình thường thách ai mà dịch được. Với cả mấy bài này dễ quá, không thích trình bày."

Thanh ỡm ờ đáp lại cậu hai tiếng rồi lại cúi đầu xuống dưới gầm bàn, bất ngờ cậu ta giật mình mà đẩy vội chiếc điện thoại đang cầm trên tay vào trong cặp.

Giáo viên đã lên lớp, lớp trưởng ngay lập tức đứng dậy rồi hô chào, tất cả những bạn học khác cũng đều đứng dậy theo.



Quý nhìn quyển vở bài tập chi chít toàn số với số, tính lười bẩm sinh lại tái phát nên về sau cậu quyết định không chép nữa, dù sao cũng đã thiếu rồi thì cứ thế thiếu luôn đi, nghĩ thế, cậu ngáp một cái rồi uể oải đứng lên.

"Cả lớp ngồi xuống." Cô giáo chủ nhiệm nhẹ nhàng vẫy tay ra hiệu rồi ngồi xuống ghế giáo viên, để túi xách của mình và cái ấm giữ nhiệt lên trên bàn: "Hôm nay lớp chúng ta sẽ có một bạn học mới chuyển đến theo như cô đã thông báo trước. Bạn mới từ dưới tỉnh lên nên còn lạ trường lạ lớp, các bạn học phải có trách nhiệm hướng dẫn và giúp bạn mới thích nghi với môi trường học tập mới nhé."

"Hả?! Lớp mình có thêm một bạn mới sao? Sao tao chẳng biết gì thế?"

Quý kêu lên rồi vời hẳn lên bàn trên, chọc chọc vào vai của lớp trưởng.

"Bạn học mới đến là ai vậy?"

"Tao cũng chẳng biết." Khuê gạt cái tay của Quý ra: "Nhưng tao có nhìn qua hồ sơ của cái bạn đó một lần rồi. Tên là gì ấy nhỉ, chẳng kịp nhìn kĩ nên cũng không nhớ rõ lắm, ảnh cũng chưa nhìn, hình như là một bạn học nam, nghe tên con trai lắm."

Quý ồ lên một tiếng rồi thu tay về.

Là nam sao? Cứ tưởng là một cô gái xinh xắn nào đó chứ.

Xí! Tụt cả hứng.

Quý há miệng ngáp một hơi rồi lười biếng nằm dài ở trên mặt bàn, tai của cậu khẽ vểnh lên, nghe tiếng trò chuyện xôn xao của cả lớp học và tiếng gọi vọng ra bên ngoài của cô giáo chủ nhiệm.

Vì không ngẩng mặt lên nên cậu không biết người vừa mới bước vào lớp có dung mạo như thế nào, tròn dẹp ra sao, chỉ phát hiện ra rằng cả lớp học bất ngờ chìm sâu vào sự tĩnh lặng. Gì thế? Sao bỗng dưng im ắng như thóc ngâm vậy?

Quý khó hiểu ngước mắt nhìn lên, rất nhanh sau đó, đến chính cậu cũng phải sững sờ.

Người bạn mới sẽ học chung lớp với cậu có một ngoại hình xinh đẹp đặc biệt. Khuôn mặt cô trẻ trung non nớt, nhưng đôi mắt lại nhạt màu hờ hững cứ như "mặc cho cả bầu trời có sập xuống thì chuyện đó cũng không phải chuyện của tôi" vậy.

Bóng hình này quen thuộc đến bất ngờ. Quý đảo mắt trên người cô, trong đầu bất giác nhớ lại cuộc thi một năm trước.

Cô không phải là nam, nhưng cái tên của cô lại vô cùng con trai. Đó là lí do vì sao Khuê lại nhận nhầm giới tính của cô.

"Tôi tên là Nguyễn Kiệt Nam. Hân hạnh."

*Những sự kiện, địa danh, nhân vật, tập thể xuất hiện ở trong truyện đều là hư cấu và là trí tưởng tượng của tác giả (nói thẳng ra là bịa), không liên quan tới bất cứ cá nhân, tổ chức, hay một quốc gia nào.