Quần què, dẫn đi gặp quỷ?!
Nghĩ đến đứa trẻ mà cậu ấy nhìn thấy ở nhà trước đó, Lâm Niệm Hàn cảm thấy lạnh sống lưng.
Nhưng Nhan Khuynh cảm thấy khá hợp lý: “Gọi hồn làm gì dễ dàng thế! Hơn nữa, sợi hồn này của cậu đã ra khỏi cơ thể nhiều năm, nó rất xa lạ với linh hồn trong cơ thể hiện tại, phải ở chỗ cực âm mới gọi được.”
“Hơn nữa, loại địa điểm này thường không có ở thành thị, nhưng trung tâm của nhà chữ “chết” đối diện lại có thể sử dụng được. Tiện phá luôn tình hình khu dân cư này, một lần làm hai chuyện luôn cho lẹ.
Sau khi giải thích lại một lần nữa, Nhan Khuynh thấy Lâm Niệm Hàn vẫn còn có chút sợ hãi, liền vỗ vai cậu ấy động viên: “Cố lên, làm đàn ông sao có thể nói là không làm được?”
“Vậy tại sao vừa rồi cô không nói thế với anh họ tôi? Anh ấy cũng nói là anh ấy sợ mà.” Lâm Niệm Hàn nhìn Nhan Khuynh một cách ai oán, cảm thấy rằng mình đang bị đối xử khác biệt.
Nhan Khuynh suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn Cảnh Hoài: “Chắc là nhìn đẹp hơn cậu đấy, dù sao tôi cũng thích đẹp.”
Cho nên cứ nói thẳng ra thế à? Lâm Niệm Hàn thấy cuộc sống này không còn gì luyến tiếc nữa, quay đầu thấy không biết khi nào mà Cảnh Hoài với Nhan Khuynh đi cùng nhau. Cảnh Hoài thì ít nói mà Nhan Khuynh cứ đùa giỡn anh.
Khi nói đến vụ án muốn hợp tác cùng nhà họ Ngụy, Nhan Khuynh thuận miệng nói một câu: “Tốt nhất là không nên.”
“Có chỗ nào không ổn sao?”
“Đương nhiên.” Cầm lấy tay Cảnh Hoài, Nhan Khuynh viết chữ “Ngụy” lên lòng bàn tay anh: “Tách nó ra chính là làm việc với quỷ. Anh nói xem giao vụ án cho quỷ, làm sao có thể thuận lợi được?”
“Được, vậy trở về anh đổi.” Cảnh Hoài gật đầu, không có ý phản bác. Anh rõ ràng là một người đàn ông rất điềm tĩnh, nhưng lại có vẻ rất ngoan ngoãn. Nhìn vào ánh mắt anh, có vẻ như bởi vì được nắm tay thân mật mà trốn tránh.
Nhan Khuynh chớp chớp mắt, hiển nhiên là rất thích kiểu ngây thơ này của Cảnh Hoài, nhịn không được đưa tay xoa xoa tóc anh: “Anh đáng yêu quá đi à.”
Cảnh Hoài cúi đầu tùy ý cho Nhan Khuynh xoa. Lâm Niệm Hàn bị bỏ quên phía sau nhìn cảnh trước mắt mà chỉ muốn nói, xin hai người mau kết hôn đi! Đừng ngược đãi động vật vô tội nữa.
May mắn là đường không dài. Khi họ bước vào khu phố đối diện, Nhan Khuynh và Cảnh Hoài đều kiềm chế suy nghĩ của mình và trở nên nghiêm túc.
Kể từ khi Nhan Khuynh phá Tham Đầu Sát, kiến trúc sư khu dân cư này bất ngờ bệnh nặng nhập viện, nhân viên bảo vệ bên trong cũng nhanh chóng chạy đi, bây giờ trông giống như một tòa nhà ma nào đó bị bỏ hoang.
Mới tiến vào khu dân cư, Lâm Niệm Hàn nhịn không được mà rùng mình. Mà càng làm cậu ấy thấy quái dị hơn là toàn bộ cây trong khu dân cư này toàn là cây hòe.
Lâm Niệm Hàn từng nghe người lớn nói rằng cây hòe thuần âm, dễ gọi mấy thứ dơ bẩn. Nhưng trong khu này không chỉ có nhiều cây hòe, mà còn có nhiều hình dáng khác nhau. Hoặc là cây bị vặn vẹo, hoặc là cây có một cái lỗ lớn ở giữa. Gió thổi qua, có tiếng thút thít, nghe như là tiếng quỷ khóc sói tru.
“Xuyên tâm sát và Điếu khách sát, chuyên chiêu mộ cô hồn dã quỷ” Thấy cậu ấy tò mò, Nhan Khuynh trực tiếp giải thích cho Lâm Niệm Hàn.
*“Xuyên Tâm sát” là thế phạm khá phổ biến trong phong thủy Dương trạch, chỉ ngôi nhà bị luồng khí từ ngoài xông vào từ cửa chính tới gian cuối.
*Điếu khách sát: Điếu khách là một thần sát trong tứ trụ, đại diện cho chuyện tang sự xảy ra, thuộc hung sát. Khi vận hành gặp Điếu khách, hơn nữa tổ hợp tứ trụ lại không tốt thì mệnh chủ có thể xảy ra nhiều tai họa.
“Cái khu dân cư này muốn làm cái gì vậy?”
“Vì làm lung lay căn cơ của anh họ anh đấy, có lẽ muốn nhân cơ hội giết người.” Nhan Khuynh vừa nói vừa quay sang nhìn Cảnh Hoài. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T.
Bởi vì sau đó Nhan Khuynh cẩn thận nhớ lại nội dung cuốn tiểu thuyết kia, cuối cùng phát hiện trong đó kỳ thực có giới thiệu liên quan về Cảnh Hoài. Chỉ là rất ít, chỉ nói một câu ở nước ngoài chỉ ru rú trong nhà, rất bí hiểm.
Cho nên Nhan Khuynh cảnh giác, có lẽ Cảnh Hoài mắc mưu ngay đây, hoặc là chính nhà họ Cảnh suy đồi, Cảnh Hoài phải ra nước ngoài làm lại. Hoặc là Lâm Kiến lợi dụng đúng lúc đúng chỗ, chưa từng đối đầu với Cảnh Hoài nhưng Cảnh Hoài vì tổn thương căn cơ mà ra nước ngoài tu dưỡng.
Nhưng dù là cái nào đi chăng nữa thì đó cũng không phải là một kết quả tốt.
Ngược lại, bản thân Cảnh Hoài lại rất bình tĩnh, giống như người sắp bị giết không phải mình.
Ba người tiếp tục đi vào, càng đến gần trung tâm nhà chữ “chết”, cảm giác mát lạnh càng rõ ràng hơn. Điều quan trọng nhất là Lâm Niệm Hàn luôn có cảm giác xung quanh mình có rất nhiều người.
Nhưng cẩn thận quan sát cũng chỉ có ba người họ ở đây.
“Hơi lạnh, nhịn một chút.” Nhan Khuynh nhìn ra nghi ngờ trong lòng Lâm Niệm Hàn nhưng cũng không có nói cho cậu ấy biết. Sinh hồn của cậu trai này không ổn, nếu thấy xung quanh có mấy người thiếu tay thiếu chân thật thì đừng nói tới chuyện gọi hồn, chỉ sợ cái thân hiện tại đã dọa chết ngất rồi.
“Tới rồi.” Đi tới khoảng đất trống ở trung tâm, Nhan Khuynh dùng la bàn tính toán phương hướng. Rồi cô bắt đầu lấy đồ trong túi ra. Đồng xu, chu sa và một ít giấy bùa.
Sau đó, cô ra hiệu cho Cảnh Hoài dắt Lâm Niệm Hàn đứng bên cạnh anh, rồi mình đi làm tiếp công việc.
Quỷ môn trận, là trận pháp siêu độ mà Mao Sơn dùng. Nói chứ nếu là thiên sư thì dễ dàng hơn, bởi vì máu của họ tự nhiên có khả năng siêu độ lệ quỷ. Nhưng Nhan Khuynh làm thiên sư huyền thuật cũng có cách riêng của mình.
Nhan Khuynh có thể dùng trận pháp. Tám đồng tiền dính đầy chu sa và cành liễu tạo thành một Thích oan trận, bày bố ngay trước Quỷ môn trận. Ở giữa hai trận còn dùng thêm Tố oan trận để kết nối. Có nghĩa là nói rõ nỗi khổ trong lòng, đi vào vãnh sanh cực lạc!
Đương nhiên nếu đổi thành thiên sư huyền thuật, mặc dù cũng có thể bày ba trận pháp nhưng rất khó liên kết với nhau, nhưng Nhan Khuynh là người có thiên phú nhất, trời sinh có thể cảm giác được âm dương điều tiết. Cho nên lúc lập trận thì làm ít công to, đây cũng là nguyên nhân cơ bản khiến Nhan Khuynh cực kì giỏi về Phong Thủy.
Có một số người, sinh ra đã được ông trời cho cơm ăn, mà Nhan Khuynh chính là một trong số những nhân tài kiệt xuất đó.
Với nắm chu sa cuối cùng được rắc lên, Quỷ môn trận được hình thành trong nháy mắt. Gió lạnh đột ngột thổi đến khiến người ta không mở nổi mắt, nhưng điều kỳ lạ là, gió lớn đến mức ngay cả cây cối cũng bị rung chuyển, nhưng đống đồ đạc trên mặt đất của Nhan Khuynh lại không nhúc nhích.
Thật lợi hại! Lâm Niệm Hàn sững sờ hiện tượng lóa mắt ấy, nhưng sau đó Nhan Khuynh bất ngờ tát mạnh vào trán cậu ấy, nó không đau nhưng đủ khiến Lâm Niệm Hàn choáng váng.
“Mau gọi tên đi!” Nhan Khuynh quay đầu về Cảnh Hoài nói.
Cảnh Hoài lập tức buông giọng: “Lâm Niệm Hàn!”
“Lâm Niệm Hàn!”
“Lâm Niệm Hàn!”
Thật kỳ diệu, theo giọng nói của Cảnh Hoài, đôi mắt đờ đẫn của Lâm Niệm Hàn tự dưng nhìn vào Cảnh Hoài, ngay cả cơ thể cậu ấy cũng không thể kiểm soát được đi về phía Cảnh Hoài.
“Yên tâm đi.” Nhan Khuynh nhìn về Cảnh Hoài gật gật đầu.
Cảnh Hoài nghe xong dẫn Lâm Niệm Hàn đi vòng quanh Quỷ môn trận. Đi bộ tổng cộng ba vòng. Khi Cảnh Hoài dừng lại, Lâm Niệm Hàn cũng sững sờ mở mắt ra.
Nhưng rồi cậu ấy duỗi tay chân ra, như mơ vậy. Cậu ấy cảm thấy cơ thể mình chưa bao giờ nhẹ nhàng như bây giờ, ngay cả cơn sốt cũng được chữa khỏi hẳn. Mấu chốt là cậu ấy như được mơ một hồi, Nhan Khuynh thần kì như vậy sao?
“Cái này, đây là…” Lâm Niệm Hàn không thể tin được, đang định hỏi Nhan Khuynh tại sao, lại bị Cảnh Hoài điện thoại di động rung lên cắt ngang.
“Tôi là Cảnh Hoài.” Sau khi Cảnh Hoài nối điện thoại, sắc mặt anh trở nên nghiêm túc.
“Làm sao vậy?” Lâm Niệm Hàn vội vàng hỏi.
Cảnh Hoài im lặng một lúc mới nói với cậu ấy: “Lâm Kiến vừa mới tỉnh lại ở bệnh viện, nhưng ông ta đã phát điên rồi.”
“Làm sao có thể? Mới sáng sớm…” Lâm Niệm Hàn không thể tin được. Cậu ấy thực sự đã nghi ngờ Lâm Kiến, nhưng Lâm Kiến dù khốn nạn thì cũng là bố mình. Nhất thời tâm trạng trở nên rất phức tạp.
Nhưng Nhan Khuynh vặn lại: “Đó không phải là điên, đó là phản phệ.”
“Bị cái gì phản phệ? Đó có phải là thứ chúng ta đã thấy không?”
“Đúng vậy, điều kiện nuôi dưỡng vong nhi chắc mấy người cũng biết nhỉ!”
“Hình như là cần oán khí rất nhiều.”
“Đúng vậy, nhưng trong tay Lâm Kiến có sản nghiệp lớn như vậy, muốn nhờ vong nhi chống đỡ còn phải thêm một điều kiện, đó chính là oán khí lớn tới mức thành ma.”
“Này hơi khó ấy! Một đứa trẻ chưa chào đời làm sao có thể có oán khí lớn như vậy được?” Lâm Niệm Hàn không hiểu lắm.
Ngữ khí Nhan Khuynh rất lạnh lùng: “Đương nhiên, nếu như nó bị bố ruột giết chết, hơn nữa mẹ thì một xác hai mạng, còn phải trơ mắt nhìn anh trai hưởng phú quý, còn mình thì bị ngược đãi bằng mọi cách, cho dù là còn nhỏ thì cũng bị ép phát điên.”
“Có ý gì?” Lâm Niệm Hàn đột nhiên trở nên kích động. Cậu đã đã nghe một số tin đồn về việc bố mình nuôi vong nhi trước đây. Nhưng nếu những gì Nhan Khuynh nói là sự thật, vậy vong nhi mà bố cậu ấy nuôi là đứa trẻ bốn tháng tuổi mà mẹ cậu ấy đang mang thai khi tai nạn xe hơi xảy ra.
Nhưng bị chính bố giết chết thì sao nó có thể bảo vệ bố mình được? Không báo thù luôn đi? Huống chi, nếu là em trai ruột của cậu ấy thật thì lấy sinh hồn của cậu ấy làm gì?
Nhưng lời giải thích tiếp theo của Nhan Khuynh khiến Lâm Niệm Hàn choáng váng.
“Muốn sinh hồn của anh là vì bát tự thích hợp, dựa vào dương khí của anh trấn trụ nó. Anh cho rằng tại sao bản thân lại không khỏe? Là bởi vì nó nhóc kia không ngừng phản phệ! Hơn nữa, bố anh đúng là quá khốn nạn, mẹ anh bị ông ta lợi dụng đến nay còn chưa siêu sinh, nên bây giờ anh cảm thấy em trai thậm chí còn chưa kịp chào đời sẽ có kết quả thế nào?”
“....” Nhan Khuynh nói có lý, Lâm Niệm Hàn cúi đầu im lặng.
Nhan Khuynh cười nói: “Còn không tin? Vậy tôi xem chữ cho nhé? Tính nơi mà mẹ anh được chôn?”
“Ừ.” Lâm Niệm Hàn ngẩng đầu lên, cảm giác lạnh như bị vớt ra khỏi nước đá. Cậu ấy hít một hơi, rồi dùng đôi tay run run viết ra chữ “ma” trên chu sa trên mặt đất.
Nhan Khuynh: “Mẹ anh tai nạn xe cộ qua đời, song mộc biểu thị trong xe có hai người, bên phải chữ “quảng” trống không, lại có nghĩa là cửa xe mở, chứng minh người bên phải đã xuống để xem người bị thương sau vụ va chạm. Nhưng đáng tiếc là biết rõ dưới xe có người lại dùng xe đè ép lên. Đến nỗi có người ở đây bao hàm cả mẹ anh và cả đứa nhỏ trong bụng. Cùng lúc đó, ma hợp với “không”, một xác hai mạng, tất cả đều biến mất. Tôi có đúng không?”
Giống, không chỉ giống mà ngay cả các chi tiết cũng giống hệt nhau. Nhưng dù vậy, Lâm Niệm Hàn vẫn không muốn tin điều đó. Bởi vì nếu bố cậu ấy thật sự như vậy, như vậy tất cả những gì cậu ấy trải qua suốt hai mươi hai năm đều sẽ trở thành trò cười!
Tình thương giả dối không phải đáng buồn nhất, điều đáng buồn nhất là cậu ấy từ khi sinh ra đã chỉ là một công cụ!
Không trả lời Nhan Khuynh, Lâm Niệm Hàn đã viết từ thứ hai, Tống.
Nhan Khuynh lắc đầu: “Nếu chữ này liên quan đến tiền tài phú quý, cây mọc trong nhà, là điềm tốt. Mà trên đầu chữ Tống có hai chữ Thập, chính là chữ Vinh. Kinh doanh phát đạt, vận ở hai mươi. Đáng tiếc là không thể đụng vào phụ nữ, một khi có chữ Nữ, Tống sẽ biến thành Án. Nếu như tôi đoán không lầm, bố anh bắt đầu lập nghiệp sau khi quen mẹ anh, về phần vụ án kia, rất rõ ràng người giết mẹ anh chính là bố anh!”
“....” Lâm Niệm Hàn hoàn toàn tê liệt khi nghe. Cậu ấy nhắm mắt lại, im lặng hồi lâu, cuối cùng dùng đôi tay run run viết một chữ “Có“. Da đầu ngón tay do dùng quá nhiều lực mà bị mặt đất mài mòn, máu lẫn vào chu sa, khiến chữ cuối cùng này càng thêm thê lương.
Nhan Khuynh làm dấu ra hiệu cho Cảnh Hoài ôm Lâm Niệm Hàn, sau đó dùng giọng nói ấm áp giải thích cho cậu ấy: “Phần trên là mặt trời, phần dưới là đi, hợp lại ý chỉ đi về phía mặt trời. Bây giờ mặt trời đã lặn, Hãy đi về phía tây. Mẹ của anh được chôn cất ở phía tây nơi chúng ta đang đứng bây giờ.”
Cảnh Hoài mở bản đồ ra, nhìn Nhan Khuynh thật sâu rồi gọi điện thoại. Phía tây trong miệng Nhan Khuynh làm anh nhớ đến một nơi, đó là mộ của cô mà họ đã đến thăm ở nước ngoài. Cách nghĩa trang khoảng ba trạm, có một nhà nguyện rất đặc biệt, đó là nhà nguyện mà Nhan Khuynh đã từng thấy trước đây.
Kể từ khi Nhan Khuynh nói nhà quan tài lần trước, anh đã phái người điều tra nó, bây giờ Lâm Kiến điên rồi, anh có thể để người của mình lẻn vào nhìn kỹ hơn.
Quả nhiên, Cảnh Hoài rất nhanh nhận được tin nhắn trả lời, nói rằng thi thể của Cảnh Hàn căn bản không ở trong nghĩa trang, mà được giấu trong bức tượng Đức Mẹ Maria ở nhà nguyện đó.
“Đây là thăng quan phát tài mà em nói sao?”
“Đúng vậy, đồng thời cũng là vì giữ mẹ lại làm cho vong nhi ông ta nuôi sợ hãi, sau khi chết mẹ đẻ chết, cô ấy thống khổ không thể đầu thai, vong nhi cũng có thể cảm nhận được loại sợ hãi này, hơn nữa còn có sinh hồn của anh trai như bố trấn, lại cùng bố con ruột thịt có quan hệ huyết thống, Lâm Kiến đương nhiên không sợ phản ứng dữ dội. Đáng tiếc mấy năm nay ông ta quá tham lam, sẽ không thật sự coi vong nhi như đứa bé, đồng thời vì kiềm chế nó mà cũng thử sinh thêm mấy đứa nhỏ. Vì tìm một bé gái có mệnh cách thuần âm hoàn toàn khống chế nó.”
“Tấm phù chú lúc trước em đưa cho anh là một tấm bùa che giấu, tạm thời che giấu quan hệ huyết thống giữa vong nhi và Lâm Kiến, nếu là một người luyện quỷ bình thường, chỉ cần đối với vong nhi thành tâm, thì cho dù không có quan hệ huyết thống thì vong nhi sẽ không làm gì được, sẽ chỉ thắc mắc tại sao nhân quả đột nhiên yếu đi. Nhưng sự thật đã chứng minh để làm cho vong nhi có nhiều khả năng hơn, chắc chắn Lâm Kiến đã sử dụng rất nhiều phương pháp để tăng thêm oán khí của nó, vì vậy sau khi mất đi sự kiềm chế, vong nhi cuối cùng cũng không buông tha cho ông ta.”
“....” Chân tướng cuối cùng của sự thật đã hoàn toàn bị phanh phui, Lâm Niệm Hàn hoàn toàn không nói nên lời.
“Có thời gian thì cứu mẹ anh đi, Lâm Kiến cứu không được, nhóc con kia sẽ không để ông ta sống sót qua canh bốn đâu.”
Quả nhiên, Nhan Khuynh vừa nói ra lời này, Cảnh Hoài lại nhận được một cuộc điện thoại, lần này người kia trực tiếp nói cho anh biết Lâm Kiến đã chết.
“Chết như thế nào?”
“Thuốc an thần không hiệu quả. Ông ta sống sờ sờ mà dùng chính tay mình mổ bụng tự sát. Toàn bộ phòng bệnh đầy máu khiến các bác sĩ và y tá sợ hãi.”
Quả nhiên, thiên đạo thuận luân hồi, đây là lúc trước Lâm Kiến giết Cảnh Hàn. Và bây giờ, quả báo này cuối cùng đã giáng xuống đầu ông ta.
Nhan Khuynh không nói chuyện, chỉ là cùng Cảnh Hoài ra ám chỉ, ý bảo giờ cô đi. Cô đã làm tất cả những gì có thể, việc còn lại là việc gia đình của Cảnh Hoài và Lâm Niệm Hàn.
Nhưng Cảnh Hoài dắt theo Lâm Niệm Hàn vẫn luôn đi theo Nhanh Khuynh, cho đến khi đến cổng khu dân cư, anh dừng lại và bảo nhân viên bảo vệ đưa Nhan Khuynh về nhà, sau đó tự mình đưa Lâm Niệm Hàn đến sân bay.
Lâm Kiến xảy ra chuyện, Lâm Niệm Hàn là đứa con duy nhất. Hơn nữa dựa theo cách nói của Nhan Khuynh, Lâm Kiến vì muốn sinh ra đứa con gái bát tự phù hợp thì chỉ sợ con ngoài giá thú không ít. Mặc dù rất nhiều trong số chúng có thể không lớn lên được, nhưng chỉ cần vẫn còn sống thì rất phiền phức. Nếu họ thành thật, Lâm Niệm Hàn có thể chăm sóc họ, coi như có thêm anh em giúp đỡ. Nhưng nếu không…
Cảnh Hoài rất lo lắng về việc liệu cơ thể của Lâm Niệm Hàn có thể đấu lại những người đó hay không. Người chết vì tiền chim chết vì mồi, chưa nói gì khác, câu này đã ứng nghiệm trên Lâm Kiến rồi.
Nghĩ tới đây, Cảnh Hoài cúi người nhìn Lâm Niệm Hàn: “Niệm Hàn, bình tĩnh nghe anh nói, hiện tại chúng ta trở về Yến Kinh.”
“Em biết, ông ta chết rồi sẽ càng thêm phiền toái.” Hốc mắt Lâm Niệm Hàn còn đỏ, nhưng tâm tình đã bình tĩnh rất nhiều. Cậu ấy dường như đã suy nghĩ rất lâu, sau đó nói với Cảnh Hoài: “Anh ơi, giúp em nhìn đầu kia của nhà họ Lâm, hai tuần nữa em sẽ ra nước ngoài mang tro cốt của mẹ em về. Sau đó, em sẽ quay lại tiếp quản nhà họ Lâm.”
“Muốn anh tìm người đi với em không?”
“Không được, sớm muộn gì em cũng phải tự mình đối mặt. Huống chi, mọi thứ mà nhà họ Lâm sở hữu là do mạng của mẹ và em của em đổi về, thậm chí lúc chết còn….” Lâm Niệm Hàn cố nén mà hít một hơi thật sâu, đè xuống kích động, bình tĩnh nói: “Vậy anh giúp em hai tuần, em sẽ nhanh chóng trở về, tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào đụng vào.”
“Có chút giống người nhà họ Cảnh rồi đấy!” Sau khi sờ đầu Lâm Niệm Hàn, Cảnh Hoài hiếm khi lộ ra nụ cười hài lòng.
Mà Lâm Niệm Hàn nỗ lực thật lâu, cuối cùng cậu ấy cũng nở một nụ cười không quá gượng gạo. Bây giờ cậu ấy là người duy nhất còn lại trong nhà họ Lâm, dù muốn hay không thì cũng phải đứng lên. Ai đó phải dọn dẹp mớ hỗn độn này.
Mà lúc hai anh em Cảnh Hoài đang trên đường tới sân bay, Nhan Khuynh về đến nhà lại thấy trên bàn có phong thư. Khi mở ra lại thấy một thẻ nhận hải sản bên trong. Điều đó có nghĩa là chuỗi cung ứng lạnh dưới tên Cảnh Hoài sẽ giao hải sản đến nhà Nhan Khuynh mỗi tuần.
Nhan Khuynh soi thì phát hiện ra thời hạn là vĩnh viễn thì vui mừng không thôi Mở điện thoại gọi thẳng cho Cảnh Hoài.
Bên kia bắt máy, Nhan Khuynh hỏi thẳng vào vấn đề: “Anh đang lấy lòng em đấy à?”
“Ừ.” Cảnh Hoài cũng thẳng thắng: “Vậy anh thành công không?”
Giọng Cảnh Hoài vẫn đều đều, nhưng Nhan Khuynh lại không hiểu sao lại nhớ đến biểu tượng cảm xúc mà anh từng gửi, không khỏi cười nói: “Thành công, lần sau đến thành phố A em sẽ mời anh ăn cơm.”
Cảnh Hoài cũng cười: “Vậy khi trở về, anh sẽ học đầu bếp ở nhà thêm vài món ăn.”
“Được! Chờ tay nghề của anh.” Nhan Khuynh rất hài lòng cúp điện thoại, thầm nghĩ thật tốt khi có một người bạn như Cảnh Hoài. Mặt mày đẹp đẽ, có thể vừa mặn vừa ngọt, đáng tin cậy trong những việc lớn và thoải mái trong những chi tiết nhỏ, quan trọng là rất hiền huệ.
Tuy nhiên Lâm Niệm Hàn chứng kiến toàn bộ quá trình, chỉ cảm thấy rằng sự vô liêm sỉ của Cảnh Hoàn đã đạt đến đỉnh điểm. Ngay cả buồn bực ban đầu cũng tiêu tán đi rất nhiều.
Đây không phải chỉ dựa vào việc Nhan Khuynh không biết nấu ăn mà định công khai vào nhà sao? Đừng tưởng cậu ấy không biết, rõ ràng một tháng trước, tài nghệ của Cảnh Hoài là trình độ mì ăn liền.
Nhưng mà mặc kệ Lâm Niệm Hàn có chế nhạo bao nhiêu thì mối quan hệ giữa Nhan Khuynh và Cảnh Hoài cuối cùng cũng trở thành bạn bè. Điều đáng tiếc duy nhất là Cảnh Hoài phải giải quyết công việc của nhà họ Lâm nên anh sẽ không thể tới ngày khai trương của quán trà Nhan Khuynh vào ngày mai.
Rõ ràng chỉ còn vài giờ nữa thôi.
“Không sao, lúc mở ra em chỉ là định uống trà với bạn bè thôi, không có việc gì khác, nếu anh tò mò, em sẽ tìm người phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình cho anh.” Nhan Khuynh nói, thuận tay bỏ Cảnh Hoài vào nhóm WeChat.
Ngay sau đó, nhóm WeChat vốn còn đang sôi nổi thảo luận về vấn đề khai trương bỗng náo nhiệt hẳn lên.
Chúc Dương: Ở đây có người mới sao?
Lương Nhất Khả: Hình như là nam.
Lương Hải: Gian phu?
Cảnh Hoài: ▼_▼
Nhan Khuynh: Là Cảnh Hoài.
Đù má! Lương Hải vốn đang định trêu chọc Nhan Khuynh một chút thì bị dọa hú hồn. Ai có thể nói cho anh ta biết tại sao Cảnh Hoài lại gia nhập nhóm thân mật của Nhan Khuynh vậy.