Bấm Tay Tính Toán, Hôm Nay Anh Ắt Sẽ Gặp Đại Nạn

Chương 39: Anh dắt em đi gặp nhan khuynh




Cái quái gì đây! Đầu tiên là Nhan Khuynh sửng sốt, sau đó không nhịn được cười nói: “Cảnh Hoài, dù sao anh cũng nên có chút âm điệu chứ, anh nghĩ mình là Siri hả?”

Cảnh Hoài suy nghĩ một chút: “Vậy hu…hu hu?”

Lần này anh đè giọng xuống, Nhan Khuynh dở khóc dở cười nói: “Cảnh Hoài, anh không sợ em một cú đánh chết anh à?”

Cảnh Hoài lập tức ngậm miệng, sau đó Nhan Khuynh đột nhiên nhận được thông báo chuyển khoản, nhìn lại thì trong tài khoản có thêm 10 triệu. Mong muốn sống sót của Cảnh Hoài có thể nói là rất mạnh mẽ.

“Không đủ!” Nhan Khuynh vốn tưởng rằng Cảnh Hoài trả trước tiền giải quyết chuyện của Lâm Niệm Hàn mới thay đổi chủ đề, yêu cầu tăng giá, nhưng lần này Cảnh Hoài còn nhanh hơn cô.

“Chúc mừng em khai trương quán trà, đây là quà.”

Cảnh Hoài nói rất chân thành, mấu chốt là phù hợp với tính cách bá tổng một lời không hợp là bỏ tiền của anh, Nhan Khuynh kiếm không ra chỗ để phản bác. Sau khi hai người cúp điện thoại, Nhan Khuynh đột nhiên cảm thấy mình bị lừa!

Nói chung, một đại sư huyền thuật như Nhan Khuynh sẽ không thu tiền bừa bãi để không kéo theo những mối quan hệ nhân quả không cần thiết. Kết quả hiện tại cô nhận được mười triệu của Cảnh Hoài, giờ coi như chuyện của Lâm Niệm Hàn với phong thủy khu dân cư có xong thì cô với Cảnh Hoài cũng không tách ra được.

Nhưng thật ra không có gì, Cảnh Hoài làm người không tệ, cho dù trong lòng có tính toán thì tất cả đều là âm mưu bên ngoài. Cũng giống như bây giờ, Nhan Khuynh đương nhiên hiểu tại sao Cảnh Hoài hết lần này đến lần khác liên lạc với cô, nói trắng ra là muốn làm bạn với cô, nhưng cũng không làm cô khó chịu lắm.

Mấu chốt là Cảnh Hoài khác với những tên công tử trong giới, anh có tính cách bộc trực, cũng khá thực tế, Nhan Khuynh thỉnh thoảng cũng cảm thấy anh hơi dễ thương.

Lúc này Cảnh Hoài ở bên kia, sau khi cúp điện thoại với Nhan Khuynh liền đi tìm Lâm Niệm Hàn.

Cảnh Hoài nhìn những thứ Nhan Khuynh gửi cho anh, hai tấm bùa hộ mệnh nên là một cho anh và cái còn lại cho Lâm Niệm Hàn. Còn những thứ khác thì anh thấy hơi khó hiểu. Đặc biệt là tro trầm hương trong bình, mặc dù có mùi đàn hương thoang thoảng rất dễ chịu, nhưng giờ rải trên sàn nhà thì ngày mai cả quản gia lẫn người giúp việc sẽ phát điên mất.

Lâm Niệm Hàn liếc nhìn Cảnh Hoài, tự hỏi làm thế có phải hơi không tốt không. Không phải Lâm Niệm Hàn không tin vào huyền thuật, chỉ là những gì Nhan Khuynh đưa cho quá đơn sơ. Nhưng cậu ấy không biết là mấy thứ này không phải Cảnh Hoài đi gặp Nhan Khuynh mà lấy về, mà là Nhan Khuynh sai địa linh mang đến. Nếu cậu ấy biết thì chắc chắn sẽ không nói vậy.

Trời đã về đêm, Lâm Niệm Hàn đột nhiên nghe thấy trong phòng có tiếng động, mở mắt ra thì thấy rõ ràng nút biểu thị nhiệt độ đỏ tươi trên màn hình máy điều hòa trong phòng ngủ đột nhiên giảm xuống mấy độ.

Tích, tích, tích….

Đây là âm thanh dài nhất khi điều hòa được điều chỉnh nhiệt độ. Tuy nhiên, trong lúc này thì nó trở nên vô cùng đáng sợ.

Bởi vì điều khiển từ xa của điều hòa không nằm trong tay của cậu ấy. Vậy là có người thứ hai trong phòng này?

Nhiệt độ lúc này đã thay đổi từ 27 độ xuống còn 20 độ, đây là nhiệt độ thấp nhất mà điều hòa có thể đạt đến, nhưng dù vậy, tiếng tích vẫn vang lên, cái người nhấn điều khiển từ xa dường như đã mất kiểm soát, căn bản không để ý được là dù có bấm thế nào thì nhiệt độ cũng sẽ không giảm nữa.

Gió lạnh thổi thẳng vào người Lâm Niệm Hàn, khiến cậu ấy không khỏi rùng mình mấy lần. Sức khỏe của Lâm Niệm Hàn không tốt, bình thường ngay cả mùa hè cũng phải mặc áo dài tay, huống chi trong phòng chỉ có 20 độ, hơn nữa trước đó cậu ấy còn sốt một lần, cứ thổi thế này thì chưa cần đến sáng mai, giờ chỉ cần sốt một trận nữa thôi là đủ giết cậu ấy.

Vậy là, là bố sao?

Lâm Niệm Hàn đột nhiên nghĩ đến Lâm Kiến. Trên bàn ăn tối, khi Lâm Kiến nghe được cậu ấy ngày mai sẽ đi gặp Nhan Khuynh đã lộ ra ánh mắt kì lạ. Chẳng lẽ là bố ra tay, rằng bố không muốn cậu ấy có thể đi ra ngoài, e sợ Nhan Khuynh sẽ phát hiện chuyện không hay. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T.

Nhưng nếu chỉ như thế này, Lâm Niệm Hàn sẽ chỉ thất vọng. Nhưng cảnh tiếp theo mới là thứ khiến cậu ấy sợ hãi nhất.

Trong căn phòng tối om, một bóng người nhỏ nhắn màu đen đột ngột xuất hiện, hình như chính là người vừa cầm điều khiển từ xa, còn bây giờ, trên tay nó đang cầm một con dao gọt trái cây sắc bén. Từng bước một đi về phía giường của Lâm Niệm Hàn.

Nếu không phải bùa hộ mệnh trên người phát huy tác dụng làm cho bóng đen không chạm được vào cậu ấy thì con dao đó nhất định đã đâm vào Lâm Niệm Hàn rồi.

Bởi vậy sau khi bóng đen điên cuồng một lúc lâu, dường như nó chợt nhận ra mọi việc mình làm đều vô ích liền tức giận ném con dao gọt hoa quả đi, trực tiếp đi đến bên giường Lâm Niệm Hàn.

“Mày định làm gì?” Lâm Niệm Hàn muốn mở miệng, nhưng cổ họng khô khốc lại không thể phát ra âm thanh nào. Cuối cùng chỉ có thể bất lực nhìn thứ đó từng bước một leo lên dọc theo thân thể cậu ấy, cuối cùng ghé vào trước mặt Lâm Niệm hàn, dùng đôi mắt chỉ có tròng trắng không có đồng tử nhìn thẳng vào cậu ấy.

“Cứu với!” Lâm Niệm Hàn sợ hãi hét lên một tiếng, bật thẳng dậy từ trên giường. Sau đó, cậu ấy chợt nhận ra hình như trời đã sáng, Cảnh Hoài đang ngồi trong phòng quan tâm nhìn mình.

“Là mơ sao?” Lâm Niệm Hàn vén chăn muốn xuống giường nhưng toàn thân đều mệt mỏi.

“Đừng dậy, lát nữa anh kêu người tới đưa em đi.” Cảnh Hoài ghé sát tai cậu ấy thì thầm, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, đồng thời ra hiệu cho bác sĩ đang đợi ngoài cửa.

Lâm Niệm Hàn vẫn còn kinh ngạc, nhưng cậu ấy biết Cảnh Hoài sẽ không sắp xếp vô ích, rất có thể anh muốn lên kế hoạch gì đó. Cậu ấy liền hợp tác nằm lại trên giường tỏ ra yếu ớt.

Lúc này, Cảnh Hoài đã đi xuống lầu, nói với ông nội Cảnh: “Ông nội, Niệm Hàn lại bệnh, hôm nay có lẽ cháu không đi được.”

Ông nội Cảnh nghe xong liền vội vàng lên lầu xem xét, sau đó lo lắng đi xuống.

“Cảnh Hoài, cô đại sư Nhan kia có nguyện ý đến Yến Kinh không?” Ông nội Cảnh cảm thấy sức khỏe của Lâm Niệm Hàn ngày càng tồi tệ. Ông hỏi bác sĩ thì là nhiệt độ cơ thể quá cao, nếu tiêm thuốc hạ sốt vẫn không có tác dụng thì có thể phải nhập viện.

Bởi vậy ông nội Cảnh cảm thấy bây giờ có cách gì tốt là phải dùng hết, nghe nói Nhan Khuynh rất lợi hại mà Lâm Niệm Hàn không đi được nên mới hỏi xem có thể mời người tới đây không.

Tuy nhiên, Cảnh Hoài lắc đầu: “Thật khó để nói, cháu chỉ có thể thử một chút. Cháu với Nhan Khuynh không thân, nhưng cô ấy với nhà họ Chúc thân nhau, nhà họ Cảnh và nhà họ Chúc đang là đối tượng hợp tác nên con sẽ qua bên đó thương lượng một chút.”

“Được rồi, vậy cháu làm sao làm đi.” Ông nội Cảnh thở dài. Ông cũng là người hiểu biết, biết rằng hầu hết các đại sư như Nhan Khuynh đều có quy tắc riêng. Người ta không muốn đến Yến Kinh thì ông cũng không thể ép được. Về phần những chuyện nhỏ nhặt về nguyên chủ lúc trước căn bản không lọt vào tai ông nội Cảnh. Hầu hết những người lợi hại đều có tính cách lập dị, ai biết hồi trước vì sao Nhan Khuynh lại dính líu đến Ngụy Nguyên là vì gì.

Nhưng suy cho cùng thì ông nội Cảnh cũng có chút tiếc nuối vì Lâm Niệm Hàn không thể đến thành phố A.

Nhưng lúc này, Lâm Kiến lại khuyên ông: “Có lẽ là bởi vì Niệm Hàn và đại sư Nhan không có duyên với nhau, mấy thứ thế này chúng ta không thể cưỡng cầu.”

“Đúng vậy.” Một câu mờ mịt về duyên phận như vậy của Lâm Kiến lại khiến ông nội Cảnh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Ông thở ra một hơi dài, sau đó nói với Cảnh Hoài: “Cảnh Hoài đi được rồi! Cứ để Niệm Hàn ở nhà đi.”

“Vâng.” Cảnh Hoài gật đầu. Nhưng sự chú ý đã đổ dồn về Lâm Kiến, Lâm Kiến hôm nay thực sự kín tiếng, từ lúc xuống lầu từ sáng đến giờ, ông ấy luôn tỏ ra bình tĩnh thản nhiên, kể cả khi nghe tin Lâm Niệm Hàn bị bệnh, ông ta đều có thể biểu đạt đúng sự lo lắng như một người cha. Nhưng càng hoàn hảo, Cảnh Hoài càng hiểu Lâm Kiến muốn ra tay.

Chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật. Lâm Kiến là người thậm chí có thể âm mưu sát hại vợ mình, chỉ cần anh đi thì Lâm Niệm Hàn sẽ bị hại.

Sờ thứ trên tay, Nhan Khuynh nói đó là thứ có thể khiến Lâm Kiến đau khổ vì việc mình làm. Nếu muốn ông ta không tác oai tác quái thì chỉ cần dán thứ này lên người Lâm Kiến thì sẽ hiệu quả ngay lập tức.

Như vậy Cảnh Hoài đi ngang qua thuận tay dán lên người Lâm Kiến.

Lâm Kiến dường như đã nhận ra những gì anh làm, lúc nhìn Cảnh Hoài thì ánh mắt ông ta trở nên đề phòng hơn.

Tuy nhiên, khác với những gì Cảnh Hoài và Lâm Kiến tưởng tượng, cả bữa sáng trôi qua mà không có gì xảy ra.

Cảnh Hoài vẫn bình tĩnh, không có bất kỳ phản ứng không cần thiết nào. Nhưng Lâm Kiến đột nhiên trở nên lo lắng. Khi rời khỏi chỗ ngồi thì vô tình vấp và ngã.

Sau bữa tối, Cảnh Hoài lên lầu lấy đồ chuẩn bị đi. Lâm Kiến cũng muốn lên lầu để xem Lâm Niệm Hàn vẫn đang nằm.

Ông ta bắt đầu đi song song với Cảnh Hoài, nhưng đột nhiên ông ta nắm lấy tay Cảnh Hoài, gắt giọng hỏi: “Cậu đã làm gì tôi?”

“Ông có bệnh sao?” Cảnh Hoài lạnh lùng đẩy ông ta ra.

Nhưng Lâm Kiến đã thay đổi từ vẻ ngoài nho nhã trước đây để nhìn Cảnh Hoài một cách hằn học, hạ giọng nói: “Đừng nói là tôi không cảnh báo cậu, nếu nó mất kiểm soát, toàn bộ nhà họ Cảnh sẽ phải chôn cùng tôi.”

“Ý của ông là?” Cảnh Hoài biết bùa hộ mệnh của Nhan Khuynh đã phát huy tác dụng, Lâm Kiến nhất định có vấn đề.

Quả nhiên, ngay tại Lâm Kiến vừa định trả lời, đột nhiên giẫm trật chân trực tiếp lăn xuống từ trên lầu.

Đối với một người đàn ông trung niên có sức khỏe tốt mà nói, tầng hai cũng không phải là quá cao, cho dù có ngã nhào xuống cũng không là gì. Tuy nhiên, tư thế ngã của Lâm Kiến rất kỳ lạ, ông ta ngã với tư thế úp mặt xuống. Theo góc nhìn của Cảnh Hoài tư thế này có thể nói là rất đáng sợ.

Bởi vì Lâm Kiến không hề tự ngã mà bị tiểu quỷ tà ác bóp cổ mà lôi xuống từ cầu thang.

Hơn nữa, khi Lâm Kiến hoàn toàn bất tỉnh, tiểu quỷ dường như nhận ra Cảnh Hoài có thể nhìn thấy mình, không hề nao núng ngẩng đầu lên và nhe răng cười kì dị với anh, để lộ hàm răng trắng như tuyết và sắc nhọn.

Vẻ mặt vốn lạnh lùng của Cảnh Hoài càng trở nên nghiêm túc.

“Anh….” Lâm Niệm Hàn đi ra từ phía sau Cảnh Hoài nhìn cảnh này mà giọng run run, có vẻ rất sợ hãi, sắc mặt tái nhợt cực kỳ khó coi.

“Không sao.” Cảnh Hoài an ủi vỗ vai cậu ấy, sau đó dẫn đi xuống.

Ở tầng dưới đã trở nên rất hỗn loạn vì tai nạn bất ngờ của Lâm Kiến. Ông nội Cảnh ban đầu cau mày vì sự thờ ơ của Cảnh Hoài. Ông cảm thấy Cảnh Hoài và Lâm Kiến tuy không có quan hệ huyết thống, nhưng dù sao cũng là người lớn, Cảnh Hoài bởi vì Cảnh Hàn chết mà nhất quyết không gọi chú thì ông cũng không gây khó dễ gì. Nhưng thờ ơ tới mức thấy người ta bị té mà không phản ứng gì thì có hơi quá đáng.

Tuy nhiên khi nhìn thấy Lâm Niệm hàn đi ra, ông nội Cảnh ngay lập tức hiểu ra kế hoạch của Cảnh Hoài. Ông không nói cái gì, cũng không có hỏi tại sao Lâm Niệm Hàn có sức khỏe đang yếu đột nhiên có thể đứng lên mà chỉ phất phất tay, ý bảo hai anh em có thể rời đi.

Cảnh Hoài lấy từ trong túi ra một vài thứ và đưa cho Lâm Niệm Hàn, đồng thời nhìn cậu ta đầy gợi ý, Lâm Niệm Hàn ngay lập tức hiểu ra. Sau khi nhận thì cậu ấy mau chóng đến bên ông nội Cảnh.

“Ông ơi, cái này cho ông.” Là tấm bùa hộ mệnh lúc trước Nhan Khuynh đưa tới. Đầu tiên Lâm Niệm Hàn bỏ đồ vào túi của ông nội Cảnh, sau đó nhét cho bố mẹ của Cảnh Hoài mỗi người một món. Sau đó cậu ấy ngoan ngoãn chào tạm biệt ba người lớn rồi đi theo Cảnh Hoài bước ra khỏi nhà họ Cảnh, đến thành phố A tìm Nhan Khuynh.

Về phần ba người lớn họ Cảnh ở nhà, họ nhìn tấm bùa hộ mệnh trên tay rất khó hiểu.

“Đây là…” Bố Cảnh Hoài không thực sự tin vào những thứ này, nhưng bùa hộ mệnh của Nhan Khuynh được làm rất khéo léo, rõ ràng là một tờ giấy bình thường, nhưng sờ vào lại có cảm giác mát lạnh như sa tanh, sau khi đeo vào lại cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn rất nhiều. Vì vậy, mặc dù rất khó hiểu nhưng ông ấy cũng không gỡ nó xuống.

Nhưng ông nội Cảnh sờ soạng tấm bùa hộ mệnh một lúc lâu, chậm rãi nói: “Hẳn là Nhan Khuynh đưa cho, Lâm Kiến có lẽ có vấn đề.”

“Không thể nào! Lâm Kiến làm sao có vấn đề?” Bố Cảnh Hoài cảm thấy khó có khả năng: “Lâm Kiến nắm trong tay chuyện lớn như vậy, mấy năm nay có thời gian là đi khắp nơi tìm kiếm thầy trị bệnh cho Niệm Hàn, còn không thì ở với chúng ta, cũng không cần sản nghiệp nhà mình, nếu cậu ta muốn âm mưu thì có thể là gì chứ?”

Ngược lại, mẹ Cảnh Hoài lắc đầu: “Ý đồ gì khó mà nói, nhưng từ nhỏ Cảnh Hoài chưa từng làm chuyện vô ích, thằng bé nếu để lại bùa hộ mệnh rồi dắt Niệm Hàn đi thì hẳn đã biết được cái gì rồi. Còn Lâm Kiến….”

Trực giác của người phụ nữ khiến mẹ Cảnh Hoài phát hiện ra, chuyện này rất có thể ngay từ đầu đã có liên quan đến cái chết của Cảnh Hàn, huống chi, lỡ như mấy cái sản nghiệp đó của Lâm Kiến không đàng hoàng thì sao?

Nghĩ đến đây, mẹ Cảnh Hoài lại chỉ ra một điểm đáng nghi ngờ: “Đừng quên cái chết của Cảnh Hàn vẫn còn nghi vấn. Tài xế say rượu lái xe, tại sao lại muốn chạy qua lại trên bụng như vậy? Đừng quên, những vấn đề khác đều có thể giải thích, chỉ riêng chuyện này thôi, cho đến bây giờ vẫn còn đó chưa có giải đáp. Ghen ghét về việc có thai là vô lý, thai phụ mang thai bốn tháng lúc đó thai còn chưa rõ, lúc đó còn là mùa đông nữa!”

“....” Bố Cảnh Hoài không nói gì. Bởi vì ông ấy đối với điểm này cũng rất nghi ngờ. Lúc trước bọn họ thấy có lý là vì dựa trên điều kiện Lâm Kiến không có vấn đề gì. Nhưng bây giờ, nếu Cảnh Hoài phát hiện ra Lâm Kiến có những động cơ mờ ám thì cái chết của Cảnh Hàn sẽ vẫn là một dấu hỏi.

Cuối cùng, ông nội Cảnh đưa ra quyết định cuối cùng: “Cứ đợi đi! Khi Cảnh Hoài quay lại chúng ta sẽ nói chuyện.”

Bố mẹ Cảnh Hoài nhìn nhau không nói gì. Ông nội Cảnh nói đúng, dù có nghi ngờ gì đi chăng nữa thì sự thật sẽ được phơi bày khi Cảnh Hoài quay lại.

Người nhà họ Cảnh đều đang chờ Cảnh Hoài quay lại nói cho họ biết chân tướng cuối cùng, lúc Cảnh Hoài gặp được Nhan Khuynh đã là hơn ba giờ chiều. Nhưng không giống với nơi họ gặp nhau trước đây, lần này Nhan Khuynh mời họ tới trực tiếp tới nhà.

Nghe điện thoại, Cảnh Hoài hơi do dự khi nghe Nhan Khuynh nói thẳng địa chỉ: “Sẽ không bị bất tiện chứ?” Dù sao trong nhà cũng có con gái, cho nên anh và Lâm Niệm Hàn hai người đàn ông trưởng thành trực tiếp vào cũng hơi kỳ.

Nhưng Nhan Khuynh không hiểu ý Cảnh Hoài, nghi hoặc hỏi: “Sao lại không tiện, hai người có kiêng kỵ gì không?”

Là bởi sợ em kỵ... Cảnh Hoài nhìn Nhan Khuynh ngơ ngơ thế cũng cạn lời. Nhưng Lâm Niệm Hàn không thể nhịn cười. Cuối cùng cậu ấy cũng hiểu tại sao Cảnh Hoài lại có vẻ mặt như vậy khi hỏi có phải không dễ theo đuổi không.

Nhan Khuynh thực sự có một phong cách quá độc đáo, đẹp thì đẹp đấy nhưng sao bên trong lại giống một anh trai thẳng bảo bạn gái đau bụng uống nước ấm trong truyền thuyết vậy?

Nhưng Lâm Niệm Hàn tất nhiên không dám nói ra, dù sao thì cậu ấy còn phải chờ được Nhan Khuynh cứu mạng mà.

Bởi vậy suốt đường đi không ai nói gì, Cảnh Hoài và Lâm Niệm Hàn rất nhanh đã đến địa điểm mà Nhan Khuynh đã nói. Đó là khu dân cư của Cảnh Hoài. Chỉ là lần này tiến vào thì có chút khác biệt, mặc dù rất nhiều hoa cỏ cây cối đều bị người của Nhan Khuynh chặt đi làm lộ ra đất trống, nhưng không ngờ lại làm cho người ta cảm giác tầm mắt trở nên rộng lớn hơn. Thậm chí, tâm trạng cũng trở nên sảng khoái hơn rất nhiều.

Nhan Khuynh đi ra từ bên trong, dắt Cảnh Hoài và Lâm Niệm Hàn lên lầu.

“Mời vào! Dép ở cửa, hai người đi phòng khách chờ tôi.” Nhan Khuynh chào hỏi một chút, sau đó đi vào phòng.

Sau khi Cảnh Hoài và Lâm Niệm Hàn thay giày, cũng đi theo vào nhà, nhưng khi họ bước vào phòng khách lại cảm thấy không thể đặt chân xuống.

Nhan Khuynh khác với các đại sư huyền thuật khác trong ấn tượng của Lâm Niệm Hàn, nơi ở của cô không chỉ không nghiêm cẩn mà còn không thấy bất kỳ bài trí Phong thủy đặc biệt nào, thậm chí còn có chút bình thường?

Chỉ cần nhìn sàn nhà của phòng khách trước mặt, có rất nhiều đệm nhung tùy ý trải ra, mặc dù đang là cuối hè nhưng Nhan Khuynh lại điều chỉnh nhiệt độ phòng ở mức 25 độ, khiến những chiếc đệm này cực kỳ thoải mái.

Nhưng vấn đề là... không có chỗ ngồi. Cả phòng khách, ngoại trừ chiếc bàn cà phê màu trắng, chỉ còn lại một chiếc tủ tivi, còn lại trải đầy những chiếc đệm nhung đủ loại, dày có, mỏng có, màu be, xám nhạt rồi trắng sữa. Nếu không phải đây là nhà Nhan Khuynh thì Lâm Niệm Hàn cảm thấy chỗ này không phải người ở mà là để mèo ở đấy.

Trộm nhìn Nhan Khuynh một cái, Lâm Niệm Hàn cảm thấy Nhan Khuynh cũng là kiểu trong ngoài không đồng nhất.

Nhưng Cảnh Hoài không ngạc nhiên, thay vào đó anh để Lâm Niệm Hàn ở lại rồi tự nhiên xuống bếp với Nhan Khuynh. Anh nói với Nhan Khuynh một cách rất tự nhiên: “”Em đã ăn chưa? Lúc về nhà anh đã đã nhờ đầu bếp làm món tôm càng tỏi và cua cay, cùng với cháo hải sản và hoành thánh nhỏ.”

Cua và tôm cay? Nhan Khuynh liếc mắt nhìn Cảnh Hoài, cảm thấy người này khá biết điều, vốn định để anh ở phòng khách đợi, lập tức đổi giọng: “Em đi lấy đĩa.”

Cảnh Hoài vội vàng đi theo: “Em có nồi không? Cháo cần hâm nóng, còn lại có thể ăn trực tiếp.”

“Có nồi nhưng em không làm đâu.”

“Không sao, anh làm.” Cảnh Hoài nói, cởi cúc áo sơ mi, xắn ống tay áo lên đến khuỷu tay, định đi đến quầy nấu cháo hâm nóng cháo.

Nhan Khuynh dựa vào bếp nhìn, thầm nghĩ Cảnh Hoài hiền huệ thật đấy.

Nhưng Lâm Niệm Hàn lúc này một mình một cõi ở cửa cảm thấy bị bỏ rơi. Nói là đến đây khám bệnh mà! Sao tự nhiên hai người đều xuống bếp thế?

Nhưng cuối cùng đợi cơm nước xong xuôi, lúc Nhan Khuynh xem cho Lâm Niệm Hàn thì cũng là sáu giờ tối rồi.

Ngồi khoanh chân trước mặt Lâm Niệm Hàn, Nhan Khuynh nhìn vào khuôn mặt của cậu ấy, đột nhiên hỏi: “Cậu năm nay hai mươi hai?”

“Phải.”

Nhan Khuynh gật đầu, rồi ngừng nói. Nhưng Cảnh Hoài lại nhạy cảm với ý tứ sâu xa trong mắt Nhan Khuynh, vội vàng hỏi: “Có gì quan trọng không?”

“Đương nhiên là có vấn đề. Hai năm nữa bước sang năm thứ hai thì lúc đó hoàn toàn không cứu được.” Sau đó, Nhan Khuynh quay lại nói với Lâm Niệm Hàn: “Anh phải cảm ơn nhà họ Cảnh đấy. Nếu không phải nhà họ Cảnh chính trực, khí vận đầy đủ làm thứ kia lúc đó còn nhỏ không dám tới thẳng cửa, nếu không thì anh đã sớm lạnh ngắt rồi.”

“.....” Lâm Niệm Hàn nghe Nhan Khuynh nói mà ớn lạnh. Sắc mặt Cảnh Hoài cũng thay đổi: “Làm sao bây giờ?”

“Dễ xử lý thôi. Lúc nhỏ một phần hồn của Lâm Niệm Hàn bị lấy đi, làm sinh hồn không hoàn thiện nên sức khỏe dẫn tới không tốt, chỉ cần gọi hồn đã mất về là được..” Nhan Khuynh nói xong nghiêng đầu hỏi Cảnh Hoài: “Em cho anh đi gọi, anh có sợ hay không?”

Đương nhiên là không sơ. Nghe nói phương pháp đơn giản như vậy, Lâm Niệm Hàn cảm thấy yên tâm hơn. Nhưng mà cậu ta không ngờ tới, là Cảnh Hoài lại nhìn Nhan Khuynh mà thẳng thắn nói: “Anh sợ, hôm nay anh sợ muốn chết.”

“Không sao.” Nhan Khuynh không nhịn được cười, cảm thấy Cảnh Hoài hôm nay rất ngoan, vì vậy giơ tay xoa tóc anh: “Đừng sợ, lần này em đi cùng anh.”

Sau đó, Nhan Khuynh tiếp tục nói với anh mấy điều cần lưu ý trong đêm.

Lâm Niệm Hàn vừa nghe vừa nhìn Cảnh Hoài, dường như đang thấy một anh họ giả.

Cảnh Hoài sẽ sợ sao? Rõ ràng từ lúc có kí ức đến bây giờ thì không phải vậy, hồi đó còn nghe là lúc Cảnh Hoài còn học trung học có người dám chơi đĩa tiên, vừa khéo là một người bạn của Cảnh Hoài cũng ở trong nhóm đó.

Khi đó đĩa tiên mất kiểm soát, mọi người đều cho rằng bản thân sẽ chết ở đây, nhưng Cảnh Hoài chỉ đơn giản là đá vào cửa, dọa đĩa tiên chạy mất dạng. Ngay cả Nhan Khuynh vừa nãy cũng nói bát tự Cảnh Hoài dương khí rất nặng, quỷ nhà thì không sao chứ quỷ lang thang ngoài đường sẽ không dám đến gần anh.

Thế mà bây giờ nói là sợ á?

“Anh…” Lâm Niệm Hàn gọi Cảnh Hoài muốn nói điều gì đó, nhưng lại bị hành động tiếp theo của Cảnh Hoài làm cho giật mình.

Không biết bên kia hai người nói cái gì, Cảnh Hoài chủ động cúi đầu để Nhan Khuynh xoa tóc, thậm chí còn rất phối hợp mà đỏ cả mang tai.

Mấu chốt là lúc Cảnh Hoài làm những hành động này, biểu tình trên mặt luôn rất bình tĩnh. Nhan Khuynh nhịn không được lại lại nhéo vành tai một cái, lần này mặt Cảnh Hoài có chút đỏ.

Thật xin lỗi, quấy rầy rồi.

Lâm Niệm Hàn đờ đẫn cúi đầu xuống bắt đầu nghịch điện thoại di động, nghĩ rằng so với mình, Cảnh Hoài có thể mới là người thực sự bị trúng tà.

Nửa đêm, Nhan Khuynh dắt Cảnh Hoài và Lâm Niệm Hàn ra ngoài.

Đi dọc theo khu dân cư, sau khi đi ngang qua tòa nhà số 8 thì quay đầu đi ra khỏi cổng khu dân cư, đi về phía đối diện.

“Đây là muốn làm gì?” Lâm Niệm Hàn không hiểu.

Nhan Khuynh lại cười, khuôn mặt đẹp đẽ tràn đầy uy tín: “Tôi dẫn cậu đi gặp quỷ.”