Bấm Tay Tính Toán, Hôm Nay Anh Ắt Sẽ Gặp Đại Nạn

Chương 34: Xui xẻo đến như vậy thì biết làm sao giờ~




[[Xuyên Sách] Bấm Tay Tính Toán, Hôm Nay Anh Ắt Sẽ Gặp Đại Nạn]

Nhan Khuynh nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc lâu, cô đột nhiên cảm thấy rằng sự nghiệp cả đời của mình đang phải đối mặt với một thử thách vô cùng lớn. Nhan Khuynh cũng không thể ngờ rằng so với phẫu thuật thẩm mỹ, thứ có thể gọi là kẻ thù trời sinh của ngoại hình thì photoshop và trang điểm mới là những sự tồn tại đáng sợ nhất!

Giống như lần trước, lúc mà Nhan Khuynh đối đầu với lũ fan não tàn* của Ngụy Nguyên, khi đối mặt với những tấm ảnh được áp chục lớp filter đó, thì Nhan Khuynh cũng cần phải cực kỳ tỉ mỉ mới phân biệt được, nhưng dù sao thì việc đó cũng không làm khó được cô. Nhưng mà nhìn vào bức ảnh trước mắt này, cô thực sự là vô cùng bất lực.

Ít nhất thì cũng phải để lộ cho cô xem đôi mắt chân thực đi chứ! Chết tiệt, kẻ mắt đến độ dày cộm, dài đến tóc mai như thế thì cô còn có thể nhìn ra được cái gì hả?

Nhan Khuynh mặt không cảm xúc mà nhìn chằm chằm những tấm hình đó, sau một lúc lâu, cô cuối cùng nhắn trả lời lại một câu: “Thật sự xin lỗi, nhưng chị không thể nhìn ra được gì hết.”

Mà võng hồng kia thì lại giống như là luôn nhìn chằm chằm vào điện thoại, lập tức đáp lại Nhan Khuynh bằng một đoạn giọng nói: “Đại thần, tại sao lại không thể xem được chứ? Chẳng lẽ là, ngày mai, em sẽ bị hết hơi* sao? Hu hu hu... Em không muốn như vậy đâu! Em vẫn còn chưa có bắt đầu trở nên nổi tiếng mà...”

*Hết hơi: Thường dùng để chỉ những ngôi sao trước đây rất nổi tiếng trong làng giải trí nhưng bây giờ không còn nổi tiếng nữa. Nó cũng mang ý nghĩa hết thời, lỗi thời. Nó là ẩn dụ cho sự nổi tiếng của một người.

Mẹ nó, hu hu hu cái gì, Nhan Khuynh rất muốn dùng một đấm để đấm chết anh ấy. Tuy rằng, lúc trước, Cảnh Hoài cũng gửi biểu tượng cảm xúc, nhưng mà ít nhất anh không có gửi giọng nói, càng là không có hèn hạ như vậy. Nhưng như thế này cũng quá hố cha* rồi. Rõ ràng là giọng nói trầm mạnh, nhưng cứ phải một hai uốn éo giọng nói để bắt chước giống giọng của loli.

*Hố cha: gần giống với “lừa người” và “sao có thể như thế này được“. Từ này được sử dụng để mô tả một tình huống rất khác với ý tưởng ban đầu. Thường được sử dụng để châm biếm, chế giễu hoặc phàn nàn, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t- ca lan tha

Như thế này thì khác gì việc Trương Phi* mặc váy hồng nhỏ rồi lon ton chạy tới gọi anh trai chứ? (kiểu rất là cạn lời, ba chấm)

*Trương Phi: Trương Phi là nhân vật lịch sử được nhiều người yêu thích. Trong mô tả của một số cuốn sách, Trương Phi trông đen và có dáng người vạm vỡ. Mặc dù ông có sức mạnh, nhưng ngoại hình thì không ưa nhìn. Cho nên đối với ấn tượng đầu tiên về Trương Phi, rất nhiều người sẽ dùng từ “cường tráng” để miêu tả về ông ấy.

Nhan Khuynh không thể nhịn được nữa, trực tiếp chặn tài khoản của anh ấy.

Tuy nhiên, chưa đầy nửa phút sau, cô lại tiếp tục nhận được thông báo có tin nhắn, bấm mở ra thì thấy vẫn là người kia, chỉ có điều là lần này là một tài khoản khác.

“Hu hu hu hu... sư phụ, không có cách nào cứu được em sao? Không lẽ ngày mai em sẽ phải chết chứ. Em không muốn như vậy đâu! Em chỉ mới có hai mươi tuổi thôi mà.”

Tôi còn tưởng rằng cậu đã 30 rồi đấy. Nhan Khuynh căn bản không muốn nói nhảm, lại lần nữa chặn tài khoản này.

Nhưng ngay sau đó, còn chưa yên lặng được mười phút, WeChat lại ting ting vang lên tiếng chuông thông báo, Nhan Khuynh vừa mở ra thì thấy thế mà lại là Lương Hải.

“Sư phụ tiểu Nhan, xin chị có thể giúp tôi xem tướng cho người này được không? Giá cả có thể thương lượng tốt.” Lương Hải có lẽ cũng rất muốn sụp đổ, nghe giọng nói của anh ta khi vừa bấm mở thì chính là dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc.

“Là ai?” Nhan Khuynh cũng cảm thấy mới lạ, hôm nay cũng thật là trùng hợp, vậy mà lại có nhiều người tìm cô để xem tướng đến như vậy.

“Tôi có một đứa em họ, em ấy nói bản thân gần đây cực kì xui xẻo, nên là muốn cho chị nhìn xem có phải ấn đường* biến thành màu đen hay không. Ảnh chụp tôi có, tôi sẽ gửi qua cho chị ngay.” Lương Hải vừa nói, vừa gửi ảnh chụp qua cho Nhan Khuynh.

*Ấn đường: huyệt ở giữa hai lông mày

Nhan Khuynh bấm mở ảnh rồi nhìn lướt qua, ừm, bức ảnh này nhìn cũng tạm ổn, một đứa trẻ trông có vẻ rất thoải mái, sạch sẽ, nhìn dáng vẻ thì ước chừng là mười tám, mười chín tuổi, nhìn cũng trạc tuổi với Chúc Dương.

“Nhìn có vẻ còn khá ổn, rốt cuộc là em ấy gặp phải chuyện gì được?”

“Haiz.” Lương Hải cũng không nói nên lời: “Chủ yếu là sự nghiệp của em ấy dạo này gặp nhiều trắc trở, lúc trước còn không ít lần gửi cá chép Koi cho chị, cho nên là dù có nói gì đi nữa, em ấy cũng muốn chị xem giúp.”

“Nếu muốn xem ra kẻ hãm hại là ai, thì phải xem kết hợp với bát tự, còn nữa, tấm ảnh này là được chụp khi nào? Nếu là đã được chụp từ lâu rồi thì có thể là cũng chẳng có tác dụng gì.”

“À... Thì ra là phải như vậy sao...” Lương Hải ngập ngừng.

Nhan Khuynh ngay tức khắc có một dự cảm không lành.

Quả nhiên, sau khi Lương Hải im lặng một lúc lâu thì anh ta có phần chần chừ nói: “Trước đây, em ấy cũng muốn gửi video cho chị, hơn nữa cũng đã nhắn tin qua WeChat cho chị, nhưng chị lại chặn tài khoản của em ấy.”

Nhan Khuynh: “Em họ của cậu có tên Weibo là gì?”

Lương Hải: “Lương Nhất Khả.”

Nhan Khuynh không có đáp lại mà ngay sau đó, Lương Hải lại nhận được thông báo của WeChat: “Đối phương đã chặn tài khoản của bạn.”

Lương Hải: ...

Lương Nhất Khả: ...

Nhưng mà, ngay lúc này Nhan Khuynh lại còn muốn cạn lời hai cả hai người bọn họ. Mẹ nó chứ, vẫn là cái đồ tâm thần cuồng photoshop kia.

Nghĩ đến một đống ảnh chụp bị photoshop đến ảo ma của Lương Nhất Khả trong tin nhắn riêng, mấy tấm hình mà được trang điểm đậm đến độ mẹ ruột cũng nhận không ra, còn có cả tiếng khóc hu hu hu đáng sợ đó thì Nhan Khuynh chỉ cảm thấy là toàn bộ gia đình của Lương Hải có thể là không một ai bình thường.

Vừa lúc bà chủ lại kêu Nhan Khuynh đi ra ăn cơm nên là cô thuận tay ném điện thoại lên trên giường, rồi sau đó đi ra ngoài.

Gạch cua tươi ngon đậm đà hòa quyện cùng với mỡ béo được băm nhỏ, xào cùng với hành lá và gừng thơm cay, nấu chung với rượu gạo và nêm nước dùng ngọt thanh. Không cần trang trí cầu kì gì thêm, chỉ cần ăn chung với một chén cơm tẻ thì cũng đã chính là sự hưởng thụ đỉnh cao nhất rồi. Được ăn đồ ăn ngon làm cho Nhan Khuynh ngay tức khắc quên đi sự khó chịu vừa rồi.

Nhưng mà, Lương Hải ở bên kia lại cùng em họ hai mặt nhìn nhau.

Em họ nắm lấy tay của Lương Hải, trực tiếp liền bắt đầu hu hu hu mà than vãn: “Anh ơi! Em phải làm sao bây giờ đây! Em bị đại thần vứt bỏ rồi.”

Lương Hải bị anh ấy than vãn đến mức đau đầu mà vỗ một cái vào sau gáy của anh ấy: “Mẹ kiếp, em bình thường một chút đi, em mà cứ như thế thì đến cả anh cũng muốn vứt bỏ em nữa!”

Em họ lập tức gạt đi nước mắt trong nháy mắt: “Vậy thì bây giờ phải làm sao đây ~ em thật sự cảm thấy hình như bản thân đụng phải kẻ xấu xa, bỉ ổi rồi. Tuần trước, em suýt chút nữa là bị giết chết!”

“Ý em là sao?” Lương Hải cũng thu hồi lại vẻ mặt thờ ơ của mình. Anh ta biết rằng mặc dù đứa em họ này không đáng tin cậy trong những chuyện lặt vặt, nhưng cũng không phải là người không có chừng mực đối với những việc lớn. Bây giờ, cũng có vẻ hơi lạ khi thấy em ấy kiên trì như vậy.

Nghĩ vậy, Lương Hải cũng cẩn thận hỏi lại một câu: “Tại sao em lại cảm thấy có kẻ xấu xa, bỉ ổi muốn giết em chứ?”

“Là bởi vì lá bùa hộ mệnh này nè.” Em họ vừa nói, vừa lấy ra một lá bùa hộ mệnh cho anh ta xem: “Lá bùa này em mua từ nơi của đại thần, ngay từ đầu em mua nó là chỉ để cầu bình an, nhưng rồi lại có một ngày bùa hộ mệnh đột nhiên chuyển thành màu đen. Sau đó thì em liền bắt đầu gặp xui xẻo, là xui xẻo đến tột cùng.”

Đây đúng là đồ mua từ tiệm của Nhan Khuynh! Lương Hải vừa thấy thì ngay lập tức kinh ngạc, cảm thấy chuyện này có chút không rõ ràng.

Bởi vì lúc trước Nhan Khuynh đã có nói với anh ta và Hướng Vãn rằng chỉ khi nào gặp chuyện thì bùa hộ mệnh mới bị biến đổi. Nếu nhìn đến lá bùa gần như đã bị cháy đen thui trong tay Lương Nhất Khả thì chắc chắn là em ấy sẽ phải gặp chuyện lớn rồi. Nếu không chết thì cũng là tàn phế. Lương Hải lập tức rùng mình một cái, trịnh trọng đến lạ kỳ mà nói với Lương Nhất Khả: “Em đợi một chút, anh gọi điện thoại cho Nhan Khuynh cái đã.”

Sau đó, Lương Hải trước tiên thông báo với Hướng Vãn một tiếng, tiếp đó liền gọi điện cho Nhan Khuynh.

“Không xem, không xem!” Nhan Khuynh ở bên kia đang ăn cơm, mở miệng ra là từ chối.

Nhưng Lương Hải lại nhanh chóng nhân lúc trước khi Nhan Khuynh cúp máy mà nói: “Tiểu Nhan, em họ của tôi rất có thể là xảy ra chuyện gì đó rồi, trước đây, em ấy từng mua một lá bùa hộ mệnh từ chỗ của chị, kết quả là lá bùa đột nhiên chuyển sang màu đen rồi.”

“Nó tự chuyển sang màu đen sao?” Giọng điệu của Nhan Khuynh vô cùng nghiêm túc.

“Đúng vậy! Cho nên bây giờ chúng tôi phải làm sao đây?”

“Tới thành phố A. Ngay lập tức. Còn nữa...” Sau một lúc lâu trầm tư suy nghĩ, Nhan Khuynh hỏi: “Tên thật của em họ cậu là gì? Là Lương Nhất Khả thật sao?”

“Là Lương Doãn.”

“Đừng đi đường bộ mà đi bằng máy bay tới đây đi.”

“Sao chị lại nói như vậy?” Lương Hải có chút ngạc nhiên.

Nhan Khuynh im lặng một hồi rồi mới nói với anh ta: “Chữ “Doãn”* chính là đang khiêng “xác chết” bằng một thanh rồng (thanh xà ngang dùng để nâng quan tài) ở giữa, mà người khiêng xác chết không phải là đứng ở trên mặt đất hay sao? Nếu mà đi bằng đường bộ thì chắc chắn là lành ít, dữ nhiều.”

* Chữ “Doãn”: *Chữ “xác chết”:

“Tôi sẽ đi mua vé máy bay ngay lập tức, chờ chúng tôi đến nơi thì sẽ liên lạc với chị.” Nghe Nhan Khuynh giải thích xong, toàn thân Lương Hải toát mồ hôi lạnh, anh ta cũng không dám hỏi nhiều mà trực tiếp kêu người đi đặt vé máy bay, rồi sau đó đưa Lương Nhất Khả đi ra sân bay.

“Anh ơi, bây giờ chúng ta phải đi đâu thế?” Lương Nhất Khả thấy dáng vẻ cực kì nghiêm túc của anh ta thì vô cùng sợ hãi.

Lương Hải cũng không nói cụ thể cho anh ấy biết Nhan Khuynh đã nói gì mà chỉ nói: “Em cùng anh đi đến thành phố A.” Sau đó thì đưa người đi ngay lập tức.

Thái độ của Nhan Khuynh đã làm Lương Hải hiểu được rằng chuyện xảy ra với Lương Nhất Khả lần này có thể là vô cùng nghiêm trọng. Vì thế nên Lương Hải mới hết sức lo lắng.

Bởi vì, Lương Nhất Khả tuy rằng không đáng tin cậy một chút nào, còn hay làm khùng làm điên, nhưng vẫn là người tốt và tính cách cũng không phải là kiểu đi đâu cũng sẽ xích mích với người khác, nếu không thì người nhà cũng sẽ không cho anh ấy ra đường.

Đặc biệt là với tình hình như bây giờ, xem ra là không khả quan lắm rồi. Lương Hải cực kỳ lo lắng không biết liệu mình có bị người khác bày mưu tính kế giống như lúc trước hay không.

Có một chuyện mà Lương Hải vẫn chưa bao giờ nói ra, thật ra thì chuyện phong thuỷ trong văn phòng làm việc của anh ta vẫn còn có uẩn khúc. Ngày hôm đó, sau khi được Nhan Khuynh chỉ điểm, anh ta đã quay lại và điều tra thêm về chuyện này.

Nhưng không ngờ cuộc điều tra này thế mà lại hữu ích đến như vậy, đã không tra thì thôi, vậy mà khi tra được thật đúng là đã khiến anh ta biết được không ít mánh khoé. Mấy năm nay, nhà họ Lương bên ngoài nhìn thoáng qua có vẻ yên bình, nhưng chuyện đấu đá ngầm bên trong thì vẫn chưa bao giờ có dấu hiệu ngừng lại. Chuyện thú vị và chấn động nhất là kẻ gây chuyện lại chính là mấy đứa con riêng của chú Lương Hải.

Nói thẳng ra, ngay cả em họ thân thích như Lương Nhất Khả cũng không dám động chạm đến Lương Hải, thế nhưng mấy người danh không chính ngôn không thuận này lại suy nghĩ rất nhiều. Chẳng phải là bọn họ đang xem anh ta như một người chết rồi à. ( quả không xem anh ta ra gì)

Cho nên, khi Lương Nhất Khả gặp nguy hiểm, suy nghĩ đầu tiên của Lương Hải chính là liệu kẻ này có phải là cũng cùng một nhóm với bọn lúc trước hay không, rốt cuộc thì người ta luôn cảm thấy có mối liên kết chặt chẽ giữa phong thuỷ và tà thuật.

Nghĩ như vậy, Lương Hải lại cẩn thận dặn dò tài xế một câu rằng trên đường đi đến sân bay cần phải chạy cẩn thận.

Cứ như vậy, chờ đến lúc bọn Lương Hải đến thành phố A thì đã là 5 giờ chiều. Lúc này, Nhan Khuynh đang giúp chỉnh lại phong thuỷ ở bên khu dân cư kia của Cảnh Hoài.

Lương Hải đưa Lương Nhất Khả đi đến khu dân cư tìm cô, vừa mới rẽ một chút thì ngay lập tức thấy được Nhan Khuynh đang đứng ở kia cười nói với người khác. Các đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp ở dưới ánh mặt trời lại càng thêm rực rỡ, chỉ liếc mắt một cái, là cũng có thể làm người ta mất hồn.

Lương Nhất Khả sửng sốt một chút rồi liền ngây người ra, phải một lúc lâu sau thì mới lấy lại được tinh thần rồi lẩm bẩm một mình: “Thì ra là đại thần lại đẹp đến như vậy!”

“Đừng có nói vớ nói vẩn nữa, cô có thể xử mười đứa như em chỉ bằng một bàn tay đấy!” Lương Hải vội vàng tát Lương Nhất Khả một cái, tuy rằng anh ta cũng kinh ngạc với sắc đẹp Nhan Khuynh, nhưng anh ta lại càng hiểu rõ hơn việc Nhan Khuynh đáng sợ như thế nào!

Quả nhiên, giống như là để chứng minh tính chân thật trong lời nói của Lương Hải, mà dường như ở bên chỗ đài phun nước kia có một cái hòn non bộ nằm ở vị trí không tốt thế nên Nhan Khuynh đã đưa tay ra và tự mình di chuyển nó.

Nhìn đến hòn non bộ phải cần đến hai người đàn ông cao to dùng hết sức lực mới có thể nâng lên được mà Nhan Khuynh lại thuận tay xách lên cái một, giống như là đang xách hai cân quýt vậy.

Lương Nhất Khả ngay lập tức sợ hãi, nhìn y chang như một con chim cút nhỏ bị dọa sợ đến nỗi rụng lông vậy, không dám nói một tiếng nào, thậm chí còn không dám đến gần Nhan Khuynh. Mà Lương Hải thì cũng lúng túng, đứng im tại chỗ, không nhúc nhích.

Anh ta ở trên mạng rất đắc ý và luôn trêu chọc Nhan Khuynh, đó là ỷ vào việc Nhan Khuynh ở rất xa so với anh ta nên không thể làm gì anh ta.

Nhưng khi bọn họ gặp nhau thì khác, Nhan Khuynh đối xử với Hướng Vãn rất dịu dàng, nhưng với anh ta thì không. Nghe nói vị tổ tông này chỉ cần dùng một chân mà đã đá bay được một người đàn ông to lớn nặng đến 90 cân, thế nên Lương Hải cảm thấy cơ thể nhỏ bé này của mình chắc chắn không thể nào chịu nổi một đòn của cô.

Bởi vậy, hai người bọn họ vẫn luôn chờ sau khi Nhan Khuynh ở bên này nói chuyện xong thì mới dám kêu cô.

Nhan Khuynh quay đầu lại, nhìn thấy này hai vị đại thiếu gia này cứng đờ giống y đúc như hai cái chày gỗ thì cũng có chút cạn lời.

“Hai người đến nhanh thật đấy!” Nhan Khuynh vẫy tay kêu hai người lại đây.

“Chúng ta nói chuyện một chút đi.” Nhan Khuynh trước tiên liếc nhìn Lương Nhất Khả một chút, cảm thấy đúng thật là giữa 2 lông mày của anh ấy có chút xui xẻo, nhưng cũng không đến nỗi là xui xẻo đến tận cùng, vậy mà không hiểu sao bùa hộ mệnh lại bị cháy rụi như thế.

“Được, chuyện là như vầy...” Lương Nhất Khả do dự một lúc lâu rồi mới bắt đầu nói với Nhan Khuynh những chuyện mà bản thân đã trải qua gần đây. Chắc có lẽ là do anh ấy có chút sợ hãi Nhan Khuynh thế nên ngay từ đầu lời nói còn có chút ngập ngừng, sau đó thì đã trở nên trôi chảy hơn.

Chỉ có thể nói rằng không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa*. Lương Nhất Khả này hoá ra cũng là một võng hồng. Tuy nhiên, không giống với việc kinh doanh chơi chơi của Lương Hải, Lương Nhất Khả thật sự cố gắng kinh doanh, thậm chí còn mở thêm một công ty quản lí.

*Không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa: có nghĩa là những người có thể ở cùng nhau thường có tính khí, phong cách, sở thích giống nhau, nếu không thì khó ở chung được với nhau.

“Đang yên đang lành làm một cậu ấm bộ không tốt sao, tại sao lại phải làm võng hồng làm gì?” Nhan Khuynh cũng là không hiểu được.

Lương Nhất Khả đột nhiên ngại ngùng, nói: “Em muốn trở thành một nghệ sĩ, thế nhưng gia đình em lại không ủng hộ chuyện đó. Những thực tập sinh của các công ty bây giờ đều rất trẻ tuổi, hầu hết bọn họ đều được tuyển chọn khi mới mười hai, mười ba tuổi, em năm nay đã mười tám tuổi, đã vượt quá số tuổi yêu cầu. Sau đó, không còn lựa chọn nào khác nên em mới trở thành một võng hồng trước.”

Thực ra, nói như thế nào nhỉ?! Lương Nhất Khả cũng coi như là một người khá có tài, từ nhỏ đã được giáo dục kỹ càng nên rất giỏi piano và violin. Có thể ca hát, còn có thể sáng tác bài hát. Trong số đó, có một bài hát rất nổi tiếng vào đầu năm nay, còn được xem là thần khúc* trên Internet. Dở khóc dở cười chính là không hot được mấy ngày thì lại trở thành ca khúc dành riêng cho các bà các cô để nhảy ở quảng trường (kiểu giống như mấy cô tập thể dục ở ngoài đường á).

*Thần khúc: Bản hit, ca khúc thần thánh

Tuy rằng, ở một khía cạnh nào đó thì ca khúc đó cũng được coi như là nổi tiếng khắp toàn quốc! Thế nhưng Lương Nhất Khả vẫn bị phong cho danh hiệu “Thổ hải”*.

*Thổ hải: một thuật ngữ chung cho một loại bài hát. Nó thường đề cập đến âm nhạc điện tử với sản xuất thô, nhịp điệu liên tục và chất lượng thấp. Nói chung là nhạc kém chất lượng và lỗi thời

“Vậy tại sao em lại nói là bản thân đụng phải kẻ xấu?” Nhan Khuynh nghe xong theo bản năng liếc nhìn Lương Hải một cái, rõ ràng là suy nghĩ của Nhan Khuynh cũng giống với Lương Hải, cảm thấy Lương Nhất Khả liệu có phải vì chuyện lục đục nội bộ của nhà họ Lương mà ra hay không.

Rõ ràng là sức cạnh tranh trong giới võng hồng của anh ấy cũng chỉ ở mức trung bình mà thôi, ai sẽ dẫm lên anh ấy để đi lên chứ? Hơn nữa, Nhan Khuynh hiểu rõ là sau này, đứa nhỏ này phần lớn là vẫn phải trở về kế thừa sự nghiệp của gia đình, không có khả năng lớn tồn tại được trong giới giải trí.

Rõ ràng là anh ấy có tướng kinh doanh, thêm vào đó, còn là loại tướng mà sau này sẽ có vận may lớn trong kinh doanh. Giới giải trí căn bản không phải là nơi để anh ấy kiếm tiền.

Nhưng mà, Lương Nhất Khả suy nghĩ một hồi, rồi lại nghiêm túc nói với Nhan Khuynh: “Em không biết phải diễn tả như thế nào cho rõ nữa, nhưng mà gần đây em cực kì xui xẻo.”

“Em suýt chút nữa là bị một chậu hoa từ trên lầu rơi xuống giết chết. Lúc ấy, chỉ còn một chút xíu nữa thôi thì đã trúng đầu rồi, nhưng cánh tay thì vẫn bị rạch một vết rất lớn, còn phải đi bệnh viện để khâu lại.”

Lương Nhất Khả nói và rồi cẩn thận kể lại với Nhan Khuynh những chuyện xảy ra gần đây.

Chỉ mới ba ngày trước, Lương Nhất Khả đang livestream ở bên ngoài. Địa điểm được lựa chọn để livestream lúc đó là một cái hẻm nhỏ cổ kính và không quá nổi tiếng ở Yến Kinh.

Ngay từ đầu mọi chuyện đều khá tốt, các cư dân mạng xem livestream cũng hưởng ứng vô cùng nhiệt tình. Nhưng khi buổi livestream sắp kết thúc, một cái lu nước rất cao bỗng nhiên rơi xuống từ trong khu vườn treo của toà Dương lâu* ba tầng nằm ở cuối con hẻm nhỏ, nó trực tiếp nhắm thẳng vào đầu Nhất Khả mà rơi xuống. Lu nước kia phải nặng hơn 200 cân, nếu mà rớt xuống trúng đầu, thì có thể là đầu sẽ bị đè đến nát bét.

*Dương lâu: căn nhà được lợp ngói đen, thường cao từ 2 đến 3 tầng và xây theo hình tháp. Đây là một kiểu nhà xưa rất phổ biến ở các con phố cổ Trung Quốc.

May mắn là dây giày của Lương Nhất Khả bị tuột ra thế nên anh ấy đã cúi đầu xuống cột dây giày mà không về phía trước, vậy nên mới tình cờ thoát được một kiếp nạn.

“Lúc đầu em còn cảm thấy rằng thật là xui xẻo, không phải chuyện này quá li kì rồi sao? Kết quả là bởi vì sợ hãi quá mức nên đã quên luôn việc mình đang livestream, ngay cả toàn bộ quá trình đi bệnh viện cũng đều được livestream, không ngờ là như thế lại thu hút được nhiều sự chú ý của rất nhiều cư dân mạng.”

“Bởi vì em bị thương nên có rất nhiều fan đã tặng quà cho em, thậm chí có ngày danh sách quà tặng còn cao ngất ngưởng. Em cảm thấy vô cùng vui vẻ, cảm thấy bản thân chính là trong cái rủi có cái may. Nhưng sau khi về đến nhà, em lại cảm thấy có gì đó không ổn. Lúc em thay quần áo thì đột nhiên phát hiện ra lá bùa hộ mệnh kia trở nên đen thui, biến thành dáng vẻ như thế này.”

Nhan Khuynh chỉ nhìn liếc qua một cái thì đã bị quỷ khí phảng phất ở trên mặt lá bùa thu hút.

“Nuôi vong nhi sao?” Nhan Khuynh lẩm bẩm một mình.

“Điều đó có nghĩa là gì?” Lương Hải theo bản năng cảm thấy chắc chắn không phải là thứ tốt lành gì.

“Được xem như một loại tà thuật nghịch thiên cải mệnh*. Yêu cầu là cần phải trói buộc một vong nhi chết oan để bản thân có thể sai sử, ví dụ như là để giúp mình gia tăng vận may hay gì đó.”

* Nghịch thiên cải mệnh: chống lại, làm trái với ý chỉ của trời để sửa đổi số mệnh.

“Vong nhi chết oan? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Lương Hải ngay lập tức sợ hãi.

“Làm sao mà không xảy ra chuyện được?” Nhan Khuynh cười lạnh: “Nuôi dưỡng loại vong nhi này, không khác gì với việc tự tìm đường chết. Nói như vậy là vì loại vong nhi này yêu cầu rất khắt khe, chỉ có thể là trẻ em chết trước hai tuổi, đặc biệt là con trai, hoặc là thai nhi chết lưu trong bụng mẹ, chưa từng được nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Ngoài ra, linh hồn trẻ em nào chết càng thảm, càng oán hận thì năng lực sẽ càng mạnh mẽ.”

“Đó chẳng phải là những em bé đến nói còn chưa biết hay sao? Loại vong nhi này thì có thể làm được cái gì chứ?”

“Chúng có thể làm rất nhiều việc, không những là có thể tăng cường vận may và sự giàu có của chủ nhân mà thậm chí còn có một số ít vong nhi có năng lực vô cùng mạnh mẽ có thể làm chủ nhân đạt được bất cứ thứ gì mình muốn.”

“Mẹ kiếp! Vậy thì còn phí sức làm cái gì nữa? Chẳng phải chỉ cần nuôi dưỡng một con vong nhi là xong sao?” Lương Hải theo bản năng mà nói một câu.

“Cậu đang mơ mộng cái gì đó?” Nhan Khuynh hết sức ghét bỏ anh ta mà nói: “Bộ cậu tưởng là muốn nuôi là nuôi dễ như vậy sao? Loại vong nhi này chủ yếu hút máu để sống, thêm vào đó, nhu cầu của chúng sẽ càng lúc càng lớn dần theo thời gian. Cuối cùng, tất nhiên là hút cạn máu của chủ nhân, rồi sẽ trở thành quỷ áo đỏ chân chính, thứ thật sự có thể gây mất mạng.”

“Cái chính là căn bản là không có cách nào giải quyết được nhân quả mà người nuôi vong tự mình gieo xuống. Trừ phi, sự oán hận của vong nhi đó không quá sâu đậm và có thể siêu độ được, còn không, nếu vong nhi đó bị đánh đến hồn phi phách tán – hồn vía lên mây, thì người nuôi vong cũng sẽ mất mạng theo. Việc này chẳng khác gì uống rượu độc để giải khát*.”

*Uống rượu độc để giải khát [thành ngữ Trung Quốc]: ẩn dụ cho việc dùng sai phương pháp để giải quyết khó khăn trước mắt mà không quan tâm đến hậu quả nghiêm trọng.

“Vậy, cái kẻ mà hại em ra thế này có nuôi dưỡng vong nhi sao?”

“Đúng vậy. Hơn nữa, nếu kẻ này có thể hại em thì chắc chắn là đã có tiếp xúc với em, gần đây có người nào xung quanh em có hành động khác lạ hay không?”

“Cái này thì…” Lương Nhất Khả suy nghĩ một lúc lâu rồi xin nhìn về phía Nhan Khuynh để cầu cứu: “Em cũng không biết nữa! Đã là người làm nghề streamer, thì đa phần bọn họ đều có chút kỳ lạ trong mắt người qua đường.”

Giống như một số streamer sẽ cosplay các nhân vật game hoặc là nhân vật manga và anime nổi tiếng trong quá trình livestream. Trong đó cũng bao gồm luôn cả Lương Nhất Khả, người sẽ ăn mặc như thế này hoặc như thế nọ để lấy lòng cư dân mạng.

Tuy nhiên, Nhan Khuynh lại lắc đầu: “Không phải là như vậy, ý chị là có thói quen nào khá kỳ dị hay không? Giống như chuẩn bị thêm một bộ bát đũa khi ăn cơm, hoặc là vốn dĩ không có trẻ con, nhưng mà trong nhà lại cất giấu đồ chơi của trẻ con.”

“Chúng em đều chỉ là thỉnh thoảng gặp nhau ở công ty, em thật sự không biết những chuyện riêng tư như vậy.” Lương Nhất Khả nghe xong thì càng mờ mịt.

Nhưng Lương Hải lại lập tức có phản ứng giống như là đã nhận ra được chuyện gì đó: “Hình như là có một người, có điều người này lại không ở chung công ty với Lương Nhất Khả!”

“Là ai?”

“Người đó tên Tưởng Linh Nguyệt, cũng là một võng hồng. Trước đây, có rất nhiều người bàn tán xôn xao ở trên diễn đàn về một bức ảnh chụp màn hình lúc Tưởng Linh Nguyệt livestream, nói rằng cô ta chưa kết hôn mà đã có con, trong nhà có đồ chơi của trẻ con và chén đĩa gì đó. Chị cũng biết mà, loại nữ streamer chỉ biết dựa vào sắc đẹp này thì đừng nói đến việc có con, dù chỉ là có người yêu thôi thì độ nổi tiếng cũng sẽ bị tụt dốc không phanh. Cho nên, công ty quản lí đứng sau Tưởng Linh Nguyệt ngay lập tức đứng ra thanh minh, nói rằng đó là con cháu của người thân trong nhà.”

“Sau đó, cái cô Tưởng Linh Nguyệt kia còn chuyện bé xé ra to mà trực tiếp đi bệnh viện công lập làm kiểm tra, giám định bản thân vẫn còn là một trinh nữ, rồi về sau thì lời đồn đã được xua tan một cách nhanh chóng. Bây giờ nhớ tới, thì lại thấy có phần giống với lời của chị nói. Thêm vào đó, gần đây cô ta quả thật rất may mắn.”

“Đúng vậy!” Lương Nhất Khả cũng nhớ lại: “Trước đây, Tưởng Linh Nguyệt livestream có được một nghìn người xem đã là tốt lắm rồi, vậy mà, ba tháng trước, đột nhiên có một kim chủ cực kì nổi tiếng trên diễn đàn, vốn là muốn nâng đỡ cho cô em nào đó lên, vậy mà lại nhầm lẫn tên id phòng livestream của cô em đó thành của cô ta, rồi trực tiếp khiến cho danh sách quà tặng của cô ta xếp hạng đầu bảng và rồi kể từ đó Tưởng Linh Nguyệt bắt đầu phát tài. Chỉ trong tháng này mà Tưởng Linh Nguyệt đã đứng đầu về độ nổi tiếng trong vòng ba tuần liên tiếp. Thậm chí, còn có một đạo diễn điện ảnh vô cùng có tiếng muốn mời cô ta đóng vai khách mời. Là một vai diễn phụ hết sức được lòng khán giả, chỉ cần kỹ thuật diễn không đến nỗi quá tệ, thì chắc chắn sẽ trở thành một ngôi sao vụt sáng.”

“Làm sao mà em biết được thế?”

“Vãn Vãn cũng nhận được lời mời, nhưng vẫn chưa có quyết định được là sẽ đi hay là không.”

“Tốt hơn là nên từ chối, để khỏi phải bị liên lụy.” Nhan Khuynh cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó nói một tiếng với đội xây dựng bên kia, rồi trực tiếp đưa 2 người quay về quán trà.

Khu dân cư cũng cách quán trà của Nhan Khuynh không xa, chỉ tốn khoảng mười phút là đã đến nơi. Quán trà của Nhan Khuynh phải đến ngày mốt mới mở cửa, nhưng tất cả mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Lương Hải và Lương Nhất Khả ở bên ngoài quan sát, kìm lòng không đậu mà khen ngợi một câu rằng quán trà này của Nhan Khuynh xây dựng thật xuất sắc. Chưa cần đi vào mà đã khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, đúng là chỗ tốt dành cho những người kiệt xuất.

“Chờ khai trương thì tôi sẽ mời hai người uống trà.” Nhan Khuynh để hai người đứng chờ ở cửa, một mình đi vào phòng trong, rồi sau khi đi ra thì trên tay cô lại xuất hiện thêm một cái bình sứ nhỏ tinh xảo. Chiếc bình toả ra mùi gỗ đàn hương thơm phức.

“Đây là hương* sao?” Lương Nhất Khả cẩn thận nhận lấy chiếc bình.

*Hương: giống như trầm hương hay là nhang dùng để đốt nhưng ở dạng bột.

“Không phải.” Nhan Khuynh lắc đầu: “Đây là tàn hương của thần linh, có thể xua đuổi tà ma, tránh đi những điều xấu. Em đem theo trong người, là có thể được bình an.”

“Nói cách khác, nếu mà em đem theo thứ này trong người thì sẽ không phải sợ cái kẻ nuôi vong nhi kia phải không?”

“Đúng vậy. Trừ phi, người đó muốn chết.” Nhan Khuynh cười lạnh: “Tà ma tuy hung ác, nhưng cũng phải kính sợ thần linh. Nếu người đó muốn cướp đi tính mạng của em, thì em cũng có thể khiến cho người đó hồn phi phách tán, sợ cái gì chứ!”

“Thật là tuyệt vời!” Lương Nhất Khả ngay tức khắc cảm thấy tràn đầy tự tin, nhưng mà anh ấy còn chưa kịp nói hết câu thì điện thoại lại đột nhiên reo lên.

“Xin lỗi, em đi nghe điện thoại một chút trước đã.” Lương Nhất Khả xin lỗi Nhan Khuynh, rồi sau đó bắt máy, sau khi nghe những gì mà người bên kia đầu dây nói thì sắc mặt anh ấy đột nhiên thay đổi.

“Anh nói cái gì chứ?” Lương Nhất Khả sốt ruột hỏi một câu, nhưng người bên kia đầu dây có vẻ là không đủ kiên nhẫn nên đã trực tiếp cúp điện thoại. Lương Nhất Khả cầm điện thoại, hồn bay phách lạc mà đứng như trời trồng tại chỗ, trông vô cùng nhếch nhác.

“Em làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?” Nhan Khuynh thấy biểu cảm trên mặt anh ấy không như bình thường liền vội vàng hỏi một câu.

Đôi mắt Lương Nhất Khả đỏ hoe như chực khóc: “Chị tiểu Nhan, cơ hội mà em đã chờ nửa năm nay đột nhiên lại biến mất rồi. Lúc trước bên chương trình ca nhạc đã hứa là sẽ mời em nhưng đột nhiên lại thay người. Họ nói rằng Tưởng Linh Nguyệt nổi tiếng hơn em nên đổi thành cô ta tham gia thì có nhiều chủ đề phong phú để khai thác hơn.”

“Nhưng, vì cái chương trình này mà em đã cố gắng làm việc chăm chỉ trong nửa năm nay rồi đó!”

.