Bấm Tay Tính Toán, Hôm Nay Anh Ắt Sẽ Gặp Đại Nạn

Chương 29: Cặn bã không xứng với tôi




[[Xuyên Sách] Bấm Tay Tính Toán, Hôm Nay Anh Ắt Sẽ Gặp Đại Nạn]

Câu này không chỉ đánh vào mặt La Minh, mà còn tát vào mặt nhà họ La.

Biểu cảm trên mặt mẹ La Minh tức khắc trở nên u ám. Về phần bố của La Minh ở cửa, ông ta cũng tự âm thầm kiềm chế.

Không còn cách nào, hiện tại nhà họ La hưng thịnh chỉ là vẻ bề ngoài, còn nhà họ Ngụy tốt xấu gì cũng có nhà họ Cảnh chống đằng sau, nhà họ La lại càng thêm tứ cố vô thân.

*(Nghĩa đen) ngoái nhìn bốn phía không có người thân. (Nghĩa bóng) đơn độc, không có ai là người thân thích.

Nếu La Minh có thể đứng vững thì cũng không phải mối nguy đáng ngại. Nhưng tố chất của La Minh không đủ, ngay cả bản lĩnh gìn giữ cơ nghiệp đời trước cũng không có, cho nên chỉ có thể vờ diễn với bên ngoài. Nếu hôn sự với nhà họ Phó thất bại, e rằng chưa đầy mười năm nhà họ La sẽ phải sụp đổ.

Nghĩ như vậy, bố La Minh vội vàng chạy tới khuyên bảo: “Tiểu Du, cháu đừng tức giận. Chú biết lần này La Minh làm sai, chắc chắn chú sẽ phạt nó. Cháu với mẹ cháu quay về trước, đợi sau khi La Minh nó tự ngẫm lại, chú sẽ bảo nó tới trước cửa tạ tội với bà ấy.”

Lấy nhu thắng cương, bố La Minh dùng giọng nói ôn tồn làm dịu bầu không khí giương cung bạt kiếm. Thế nhưng Phó Du không ngấm nổi việc này. Cô ấy vỗ vỗ bàn tay mẹ mình để làm nguôi cơn tức của bà, sau đó đứng dậy nói thẳng với bố của La Minh.

“Có vẻ như chú không hiểu ý cháu. Cháu không tức giận với La Minh, cũng không phải thương lượng với chú. Cháu tới đây là để thông báo, chuyện đính hôn giữa cháu và La Minh sẽ hủy bỏ.”

“Hơn nữa, nếu chú đã nói đến chuyện này, vậy thì hôm nay chúng ta nói cho ra lẽ luôn đi.” Phó Du cũng thấy hết sức mệt mỏi. Hôm đó sau khi tìm Nhan Khuynh bói quẻ, cô ấy đã tự mình suy xét rất lâu. Càng nghĩ càng cảm thấy mình bị lừa.

Suy cho cùng, làm sao cô ấy có thể thích một kẻ ngốc như La Minh? Lối suy nghĩ của La Minh cực kỳ quái dị, chỉ cần cô ấy là người bình thường thì không thể nào đi yêu cậu ta. Nhưng kết quả thì sao? Cô ấy không chỉ yêu mà còn yêu rất sâu đậm.

Điều này rất khó tin, nhưng sau khi phân tích tầng tầng lớp lớp, Phó Du phát hiện, không phải cô ấy ngu ngốc, mà là La Minh có bố mẹ tốt.

Khi còn nhỏ, bố mẹ của Phó Du rất bận rộn, vì vậy bình thường cô ấy ở nhà với ông nội. Nhà của ông nội Phó Du ở cùng một khu biệt thự với nhà họ La, La Minh thỉnh thoảng cố ý vô tình qua rủ Phó Du đi chơi, tiếp đó thường xuyên qua lại rồi trở thành thanh mai trúc mã.

Kể từ đó, bố mẹ La Minh không ngừng tẩy não bên tai cô ấy, nói rằng La Minh là một người ưu tú.

Thậm chí cho tới sau này La Minh lớn lên, hành vi của cậu ta dần trở nên phóng đãng, bọn họ vẫn tiếp tục dùng cái gọi là lý thuyết về tình yêu đích thực và tự do để che đậy, tẩy trắng giúp cậu ta ở trước mặt Phó Du. Mục đích chính là khiến Phó Du mê muội trong ảo mộng hư không, điểm tô hết sự tốt đẹp rồi cuối cùng phải lòng cậu ta.

Thế nên nguyên cả nhà này căn bản không có ai tốt. Từ khi Phó Du còn nhỏ đã bắt đầu tính kế cô ấy, ngấm ngầm hại nhà họ Phó.

Nghĩ vậy, biểu tình trên mặt Phó Du càng thêm lạnh nhạt. Cô ấy mở chiếc túi xách bên cạnh, lấy ra một xấp giấy đưa cho họ.

“Chú xem cái này đi, cháu nghĩ lý do cháu từ chối kết hôn với La Minh hẳn đã rất rõ ràng.”

Bố của La Minh mở ra, bên trong viết hết những hành động La Minh đã làm trong mấy năm qua. La Minh cũng thử nhìn thoáng qua, tiếp theo liền bùng nổ.

“Cô dám điều tra tôi?” La Minh chất vấn Phó Du, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t- c a l a n t h a

“Đúng vậy. Tôi điều tra anh.” Phó Du nói hợp tình hợp lý: “Tôi đường đường là đại tiểu thư của nhà họ Phó chuẩn bị cưới gả, chẳng lẽ không thể chọn một người tốt hơn sao? Với lại, nếu anh cảm thấy tôi đang xâm phạm quyền riêng tư của anh thì được thôi. Anh cũng đừng tuyên bố ra bên ngoài tôi là vợ sắp cưới của anh!”

“Đó không phải tôi nói…” La Minh định phản bác nhưng bị Phó Du cắt ngang.

“Anh không nói, nhưng anh ngầm thừa nhận! Thế kết quả thì sao? Anh hưởng thụ tất cả quyền lợi của con rể tương lai nhà họ Phó nhưng lại không thể giữ lấy trung thành! Thậm chí anh còn muốn âm mưu hại gia đình tôi cửa nát nhà tan. La Minh, đừng tưởng ai cũng là kẻ ngốc.”

Như thể chán ghét tận xương tủy, Phó Du không muốn nhìn cậu ta thêm một cái, trực tiếp cho bố của La Minh xem một phần tài liệu khác.

“Thầy bói tên Ngũ Thừa này là người La Minh tìm về. Có phải chú thấy rất quen hay không? Lúc trước chính ông ta tìm ra vị trí của cây cầu XX. Không may chưa đầy hai năm nó đã bị sập làm thiệt mạng hàng trăm người. Hiện tại tiếng xấu trong giới huyền học tung bay đầy trời. Thế mà con trai của chú còn dám mua chuộc ông ta để mà tính kế cháu! Trước thì tung tin gia cảnh nhà họ Phó sắp sa sút, kế tiếp lại nói Phó Du cháu khắc chồng khắc con, đoản mệnh sống không lâu. Anh ta còn muốn công khai chuyện này, như vậy là có thể thuận lý thành chương từ hôn với cháu mà không bị người ngoài chỉ trích, cũng không cần lo lắng nhà họ Phó trả thù.”

“Ch-chuyện này sao có thể được! Dù sao cũng liên quan đến huyền học…” Bố La Minh chỉ cảm thấy có chút vớ vẩn. Đúng là hiện giờ không ít gia đình quyền quý tin vào cái này, nhưng trên thực tế, việc chọn con dâu như thế nào vẫn phải dựa vào bản tính đằng gái và môn đăng hộ đối.

Nhưng câu nói tiếp theo của Phó Du khiến ông ta tức khắc ngây ngốc: “Đúng vậy! Cháu cũng không tin được. Nhưng có người dường như biến nó thành sự thật. Mấy ngày trước bố cháu bị xuất huyết não phải nhập viện, chú muốn biết vì sao không?”

“Vì sao?” Bố của La Minh nhạy cảm nhận ra lời này không phải là lời hay ho.

Quả nhiên, Phó Du nói với ông ta, lúc bố cô đi nghỉ trưa thì bị người đẩy ngã đập đầu ở cầu thang. Mà người đụng vào ông ấy, lại chính là sinh viên nghèo khó được La Minh giúp đỡ.

“Bác sĩ nói với cháu, nếu để chậm thêm một tiếng nữa sẽ không còn cách nào cứu chữa. Ngài nói, nếu bố cháu thật sự xảy ra chuyện gì, rốt cuộc cháu phải làm sao?”

“Cháu chỉ muốn hỏi, Phó Du cháu có lỗi với nhà họ La các người cái gì, đến mức ngay cả mạng sống của bố cháu mà La Minh cũng phải lấy cho bằng được?”

“Cô đừng ngậm máu phun người.”

“Đương nhiên tôi sẽ không, bởi vì tôi đã tìm được chứng cớ, hơn nữa còn báo cảnh sát!”

“Phó Du! Cháu bình tĩnh một chút!” Bố của La Minh lập tức trở nên nóng nảy. Đúng là La Minh bất tài, nhưng cậu ta lại là người thừa kế duy nhất của nhà họ La. Nếu Phó Du muốn hủy hôn, chỉ cần xử lý ổn thỏa, sau này ông ta vẫn có thể nghĩ cách tìm một đối tượng liên hôn khác cho La Minh. Nhưng cục cảnh sát thì khác, nếu tới đó một chuyến thật, mặc kệ có điều tra ra gì hay không, La Minh dính phải lời đồn đãi như vậy thì làm gì còn ai tình nguyện liên hôn với nhà bọn họ?

Dù gì đối với những gia đình chỉ có một cô con gái mà nói, con gái gả giá thấp không quan trọng, dù sao nhà họ La cũng coi như có tiền. Nhưng nếu thật sự là giết người cướp của thì đúng là khủng khiếp.

Thế nhưng Phó Du đã hạ quyết tâm từ lâu, sao có thể cho La Minh cơ hội giảng hòa, thẳng thắn từ chối: “Lúc trước cháu nhìn trúng La Minh, coi như cháu bị ấm đầu! Từ nay về sau, xin toàn bộ nhà họ La các người đừng xuất hiện trước mặt cháu. Nói một câu ỷ thế hiếp người, tuy cháu là con một, nhưng một mình cháu có tới bốn người anh họ! Đừng tưởng nhà họ Phó không có ai mà ức hiếp.”

Nói xong, Phó Du lập tức cùng mẹ rời đi. Nán lại chỗ của nhà họ La thêm một giây thôi cũng khiến cô ấy buồn nôn. Ngoài cửa, một người anh họ của Phó Du đang đứng ở kia, đằng sau chính là cục cảnh sát đang chờ đưa La Minh về đồn thẩm vấn và điều tra. Sau khi xuất trình giấy tờ, bọn họ trực tiếp dẫn La Minh đi.

Phó Du nhìn La Minh chật vật bị kéo lên xe cảnh sát, trong lòng bất chợt dễ chịu hơn nhiều. Cô ấy mỉm cười an ủi mẹ mình đang lo lắng rồi cùng bà lên xe.

Trên đường trở về, anh họ Phó Du không nhịn được hỏi cô ấy: “Cô nhóc, sao tự nhiên thông suốt ra vậy? Anh khuyên em lâu như vậy mà em còn không hiểu ra.”

“Bởi vì có người chỉ điểm cho em.” Phó Du suy nghĩ một hồi mới nói: “Hồi trước em vẫn cho rằng La Minh chướng mắt em là vì em không đủ ưu tú. Nhưng ngày đó em phát hiện, La Minh ngay cả cô ấy cũng không cần mà một hai bảo vệ Nghê Ngọc, em liền nhận ra không phải em không tốt, mà do mắt La Minh bị mù!”

“Ai lợi hại thế, khiến La Minh mắt mù mới không thích?” Anh họ Phó Du đột nhiên nổi lên lòng hiếu kỳ.

Nhưng Phó Du lại sờ sờ điện thoại, ra vẻ thần bí: “Ân nhân cứu mạng.”

Lần này đúng là cô ấy nợ Nhan Khuynh một ân tình lớn.

Đầu tiên là cứu mạng của bố, sau đó vì để quang minh chính đại chia tay với La Minh mà Phó Du đã nhờ người điều tra cậu ta một cách cẩn thận. Cũng chính vì vậy Phó Du mới tra ra chuyện La Minh mua chuộc tay thầy bói kia, sắp đặt cho người mưu hại bố và cô ấy.

“Mẹ, con định đi thành phố A.” Nghĩ thế, Phó Du bàn bạc với mẹ. Còn hai ngày nữa quán trà của Nhan Khuynh sẽ khai trương, cô ấy muốn tới đó cảm ơn trực tiếp.

Mà mẹ của Phó Du cũng biết lý do cô ấy muốn đi, lập tức đồng ý, thậm chí còn cùng Phó Du thảo luận sôi nổi về việc nên tặng cho Nhan Khuynh món quà gì.

Con gái cuối cùng cũng thoát khỏi cặn bã, đối với người làm mẹ như bà mà nói, không gì có thể mừng hơn chuyện này.

Nhưng lúc này bên Hướng Vãn lại không thoải mái như hai mẹ con Phó Du. Từ khi Nhan Khuynh nhắc tới vấn đề phong thủy trong phòng làm việc của Lương Hải, dù là Lương Hải hay Hướng Vãn đều rất chú ý.

Nhưng vi diệu là ở chỗ này. Ai có thể nghĩ được, sau khi Lương Hải đập vỡ đồ chặn giấy [1]Huyền Vũ, hôm sau ban hậu cần đã bổ sung một cái khác.

“Ai sai người đặt thứ này trên bàn của tôi!” Lương Hải tức giận đập nát đồ chặn giấy trước mặt mọi người.

Quản lý hậu cần sợ tới mức chân run lẩy bẩy, vội vàng giải thích: “Lương thiếu, cái này không phải chúng tôi chuẩn bị mà là ngài đích thân dặn dò, về sau phải thay gà rồi đặt Huyền Vũ ở đây. Ngài xem, đây là danh sách bố trí, lúc ấy còn mua tận mười cái!”

“Cái gì? Tôi bảo cậu mua à?” Lương Hải rất muốn hỏi một câu tôi có bệnh sao? Nhưng sau khi ngẫm lại, quản lý hậu cần là một người thận trọng, nếu không phải chính mồm anh ta dặn dò thì cậu ta thực sự không dám. Nhưng không lý nào anh ta lại có thể vô duyên vô cớ bảo mọi người làm như vậy?

Lương Hải càng nghĩ càng thấy kỳ quái. Sau khi kêu mọi người rời đi, anh ta bí mật ra lệnh cho cấp dưới kiểm tra điện thoại của bộ phận hậu cần, toàn bộ lịch sử đều cho thấy đúng là do anh ta phân phó. Nhưng nghe giọng nói kiểu như say xỉn rồi nói mê nói sảng.

Không lẽ thật sự là trùng hợp? Lương Hải không nhịn được bàn bạc với Hướng Vãn.

Hướng Vãn nghe xong cũng thấy kỳ lạ. Nhưng hai người nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nhớ ra chuyện xảy ra trùng với ngày uống rượu hôm đó, cuối cùng chỉ có thể nhắn Wechat hỏi Nhan Khuynh.

Hướng Vãn: [Tiểu Nhan, cậu nghĩ xem tại sao lại thế?]

Nhan Khuynh trả lời cũng rất nhanh: [Không cần nghi ngờ, chắc chắn là Lương Hải đắc tội với người ta. Tiểu nhân ở bên cạnh, xa tận chân trời nhưng gần ngay trước mắt. Đồ đạc trong phòng làm việc cũng không thể tùy tiện động vào. Huống chi trước đó văn phòng của Lương Hải có nhờ người xem qua, người kia còn biết lấy gà bỏ đi thay thành Huyền Vũ, cậu nói sao có thể là người ngoài?]

[Cảm ơn Tiểu Nhan.]

Một lời thức tỉnh kẻ nằm mộng, Hướng Vãn vội vã cho Lương Hải xem lời của Nhan Khuynh, Lương Hải đọc xong trong đầu cũng có tính toán. Anh ta duỗi tay dùng sức ôm lấy Hướng Vãn, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Anh ta vốn tưởng còn thiếu Nhan Khuynh một ân tình nhưng kết quả càng nợ nhiều hơn.

Hướng Vãn an ủi anh ta: “Nếu anh băn khoăn thì đợi lúc Tiểu Nhan khai trương, chúng ta sẽ tặng cậu ấy món quà thật lớn.”

“Chỉ sợ thứ chị ấy muốn không chỉ nhiêu đó.”

Hướng Vãn liền cười: “Ừm, đúng là như thế. Cậu ấy nói khi nào gặp nhau, em chủ động hôn cậu ấy một cái là được.”

Má nó! Sắc mặt Lương Hải chốc lát thay đổi, anh ta biết chắc bà cố nội Nhan Khuynh này vẫn tơ tưởng chiếm hời vợ mình đây mà.

Tuy nhiên lúc này, điện thoại của Hướng Vãn vang lên thông báo, Hướng Vãn nhấp mở và thấy một bản vẽ mặt bằng phòng làm việc của Lương Hải. Lần trước Lương Hải cho Nhan Khuynh xem bố cục phòng làm việc của mình, ai ngờ đâu mấy ngày nay Nhan Khuynh im hơi lặng tiếng để đi làm cái này.

“Cái này là do Nhan Khuynh vẽ sao?” Đừng thấy bình thường Lương Hải quậy phá, dù sao anh ta cũng xuất thân từ danh gia vọng tộc, năng lực phân biệt cơ bản vẫn có. Chỉ với hai nét vẽ, anh ta có thể nhìn ra kỹ năng vẽ tranh của Nhan Khuynh lợi hại thế nào.

Hướng Vãn cũng cảm thán một tiếng: “Tiểu Nhan thật sự không phải người bình thường. Cũng may cậu ấy nghĩ thông mà dứt ra sớm, nếu không còn dây dưa với đám người Ngụy Nguyên và La Minh thì giờ không biết sẽ ra sao.”

“May là thế.” Lương Hải in hình ảnh trên điện thoại của Hướng Vãn ra, kêu người chuẩn bị thay đổi bày biện trong phòng. Sau đó lại không khỏi thở dài: “Vãn Vãn, mười triệu này của anh thật sự đáng giá.”

Chỉ là Nhan Khuynh nhận tiền xong cũng không quan tâm tiếp theo Lương Hải định làm gì, chưa kể đã đến giờ cơm tối, Nhan Khuynh còn bận quấn lấy bà chủ đòi ăn cua cay.

“Động một cái là hơn chục triệu, em cũng có tiềm năng lắm đấy.” Không phải không cho cô ăn, chủ yếu là cua mang tính hàn, Nhan Khuynh lại là con gái, bà chủ sợ cô ăn nhiều quá sẽ khó chịu.

Nhưng Nhan Khuynh không quan tâm, quấn quít bà chủ không bỏ: “Tiềm năng là gì? Em không biết? Chị~”

Cô kéo dài giọng làm nũng, bà chủ bị cô mè nheo đến mức hết cách chuẩn bị bỏ cuộc. Đúng lúc này, cánh cửa đại lý đột nhiên bị kéo ra.

“Ai đó!” Bà chủ vội vàng đi ra khỏi phòng bếp.

“Là anh! Cơm nước xong chưa?” Thì ra là ông chủ môi giới ra ngoài mới về, vốn dĩ vẻ mặt ông ấy hơi khá nghiêm túc, nhưng mới bước vào nhìn thấy một màn bà chủ bị Nhan Khuynh chơi xấu cũng không khỏi bật cười.

“Anh rể về rồi sao?” Nhan Khuynh nghiêng đầu chào hỏi, sau đó liền mách lẻo: “Anh rể, anh mau nói chị em đi! Chúng ta kiếm được nhiều tiền như thế mà một con cua chị ấy cũng không nỡ cho em nữa. Có phải quá đáng hết sức hay không?”

“Đúng là có xíu quá đáng.” Ông chủ cũng coi Nhan Khuynh như em gái, theo thói quen tính hùa theo một câu nhưng bắt gặp ánh mắt nghiêm khắc của vợ mình lập tức sửa miệng: “Nhưng mà Tiểu Nhan của chúng ta hôm qua ăn cua rồi mà, hôm nay ăn gì khác nhé! Cái đó tính hàn ăn hoài không được đâu. Đừng làm chị em lo lắng.”

“Thôi được…” Biết cua đã không còn, Nhan Khuynh chán nản gục xuống bàn.

Thấy vậy, bà chủ nhéo cô một cái: “Được rồi, tối nay chị sẽ làm mì nghêu hoa cho em, đừng làm bộ như chị ngược đãi em.”

“Thật ạ!” Nghe được có đồ ăn ngon, Nhan Khuynh lập tức lấy lại sức sống.

Ông chủ và bà chủ nhìn nhau, đều mỉm cười lắc đầu.

Thời gian ăn tối vui vẻ trôi qua rất nhanh, sau khi ăn no, Nhan Khuynh không vội về nhà mà ở lại bàn bạc với bà chủ về việc khai trương quán trà. Ông chủ ngồi nghe bên cạnh, chợt cắt ngang như nhớ ra điều gì.

“Tiểu Nhan, em có muốn xem xét lại căn hộ kia không?” Thật ra ông chủ định nói trước khi ăn nhưng bị vấn đề ăn cua của Nhan Khuynh làm quên béng mất. Bây giờ nhớ ra mới nhắc với Nhan Khuynh. Đây là một việc quan trọng.

“Sao vậy ạ? Không phải nói khu chung cư đó rất tốt sao?” Nhan Khuynh có chút kinh ngạc. Nơi ở đó là do đích thân cô chọn, vấn đề liên quan đến phong thủy cũng khá hài lòng. Về phần căn hộ mà cô sắp ở, cách bài trí cô đã nghía qua một lần, tuy rằng còn phải sửa lại nhưng nhìn chung vẫn ổn. Tự dưng bây giờ ông chủ đột nhiên hỏi cô có muốn xem xét lại hay không khiến cô cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Nhưng bản thân ông chủ cũng chẳng biết giải thích thế nào, ông ấy chỉ nhắc nhở Nhan Khuynh bởi vì gần đây ông ấy cảm nhận có một số chi tiết kỳ lạ.

“Khu đó không phải rất có giá hay sao? Hễ có nhà muốn bán hoặc cho thuê là nhanh chóng được người khác đặt cọc rồi. Nhưng hai ngày nay không biết có phải ảo giác hay không mà anh cứ thấy nhà rao bán ở đó rất nhiều.”

“Có chuyện này sao?” Nhan Khuynh tức khắc tỉnh táo lại.

Thấy vậy, bà chủ cũng xen vào: “Anh nhắc tới em cũng để ý. Thực ra không chỉ nhiều nhà rao bán mà đến cả người thuê nhà rút hợp đồng cũng nhiều.”

“Thế thì đúng là khó hiểu.” Nhan Khuynh nghe xong cũng có hơi thú vị.

“Còn chuyện này nữa.” Ông chủ cảm thấy không dễ nói ra, suy nghĩ một lát mới nói với Nhan Khuynh: “Khu chung cư kia thật ra có chút phiền phức, em biết chủ đầu tư là ai không?”

“Là ai?” Nhan Khuynh tò mò.

“Chính là anh họ lần trước đến đây của Ngụy Nguyên, tên Cảnh Hoài. Chủ đầu tư khu chung cư này hình như là nhà họ Cảnh.”

[1] Huyền Vũ theo phong thủy Trung Hoa là linh vật kết hợp giữa Rắn quấn quanh con Rùa có màu Đen. Huyền Vũ đại diện cho yếu tố Thủy, hướng Bắc và mùa đông.

.