[[Xuyên Sách] Bấm Tay Tính Toán, Hôm Nay Anh Ắt Sẽ Gặp Đại Nạn]
“Cảnh Hoài à?” Nhan Khuynh đột nhiên nhớ ra người đàn ông trước đó đã đưa Ngụy Nguyên đi. Mặc dù mới chỉ có duyên gặp mặt một lần, nhưng Nhan Khuynh lại cảm thấy người anh em này rất thú vị.
Điều quan trọng là, cho dù là người nhà họ Chúc, Hướng Vãn hay Lương Hải, có vẻ họ đều đánh giá cao Cảnh Hoài. Bố Chúc Dương còn nói Cảnh Hoài là một người rất tài giỏi, chỉ là tính cách khó đoán, khiến cho người khác không biết được anh đang nghĩ gì.
Còn Lương Hải mỗi khi nhắc đến Cảnh Hoài thì chẳng khác nào người hâm mộ đang nói về thần tượng, tôn sùng, khen ngợi không hết lời.
“Chúng tôi vốn dĩ sống trong cùng một khu, ai nấy đều cực kỳ ngưỡng mộ Ngụy Nguyên. Tuy rằng Ngụy Nguyên là một kẻ chẳng ra gì, nhưng lại có người anh họ là anh Cảnh. Lúc tôi còn nhỏ, anh Cảnh đã nổi tiếng khắp cả khu là thông minh, tài giỏi. So với đám trẻ ngoan ngoãn lúc nào cũng tuân theo quy củ, phép tắc kia, phong cách của anh Cảnh rất khác biệt, cách đối nhân xử thế cực kỳ thú vị! Hơn nữa anh Cảnh cũng rất coi trọng nghĩa khí. Sau này khi trở thành người kế thừa sản nghiệp của gia đình, tác phong làm việc mới dần trầm ổn, điềm tĩnh lại. Nhưng có vẻ bố tôi không thấy như vậy, ông ấy nói từ nhỏ đã nhìn ra được anh Cảnh là một người đáng gờm, không dễ bắt nạt rồi.”
Như lời bố của Lương Hải nói thì so với đám con cháu nhà quý tộc, từ nhỏ Cảnh Hoài đã là một ‘con sói con’ rồi, kẻ nào dám đụng vào anh thì chỉ có kết cục bị xé xác đến mẩu xương cũng chẳng còn. Vậy mà chẳng ai đề phòng anh, bị bán đi rồi còn tình nguyện giúp anh đếm tiền.
Nhan Khuynh nghe vậy cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Bởi ngay từ đầu Nhan Khuynh đã hình dung về Cảnh Hoài là một người hiểu thời thế và có cách hành xử khôn khéo. Tuy rằng cô bị Lương Hải tẩy não, nhưng cô vẫn có ấn tượng tốt đối với Cảnh Hoài.
Nhưng chuyện khiến Nhan Khuynh không ngờ tới là phong cách làm việc của Cảnh Hoài thật sự khác người! Ai mà nhìn ra được người thừa kế của một gia đình quý tộc như Cảnh Hoài lại sai thư ký đi khuyên mẹ Ngụy Nguyên sinh thêm một đứa con khác. Lý do là Ngụy Nguyên hết thuốc chữa rồi, thay vì tốn công phí sức khuyên nhủ nhiều lời, chi bằng đẩy hắn ta đi lưu đày cho xong.
Thủ đoạn này thật sự quá tàn nhẫn rồi, không chỉ đơn giản là trừng phạt nữa, đây là muốn đẩy người ta vào chỗ chết!
Ngụy Nguyên đã ngồi trên cái ngai vàng người thừa kế của nhà họ Ngụy hai mươi mấy năm lại đột nhiên trắng tay mất đi tất cả. Nhưng nếu chỉ như vậy, chí ít sau này còn có cơ hội làm lại, dù sao bà Ngụy cũng là một người tài giỏi, bà hoàn toàn có khả năng giúp đỡ con trai mình. Vậy mà Cảnh Hoài lại dứt khoát chặt đứt tia hy vọng của hắn ta.
Cảnh Hoài bảo bà Ngụy sinh thêm một đứa con khác. Điều này có nghĩa là gì chứ? Ẩn ý trong đó còn không phải là Ngụy Nguyên sẽ thật sự bị cô lập, một thân một mình không có ai để dựa dẫm sao? Con trai lớn là một kẻ vô dụng, con trai nhỏ cũng chẳng cần quá thông minh, chỉ cần nó biết cách sống, có bản lĩnh giữ lấy những thứ vốn có thì bà Ngụy vẫn có thể nắm nhà họ Ngụy trong tay, đồng thời cuộc sống sau này còn thoải mái, tốt đẹp hơn bây giờ gấp trăm lần. Nếu đã vậy thì còn cần Ngụy Nguyên làm gì?
Hơn nữa, với đầu óc của bà Ngụy thì hoàn toàn có thể nhốt Ngụy Nguyên ở nước ngoài cả đời, mãi mãi không thể quay về để tránh một ngày nào đó hắn ta nảy sinh ý đồ tranh giành gia sản với em trai ruột.
Nhưng đáng tiếc kế hoạch loại cỏ tận gốc đó lại chẳng mấy ai phát hiện ra, chỉ thấy rằng Cảnh Hoài là một người không đàng hoàng. Còn những người nhìn ra được mục đích sâu xa cũng không nói nhiều. Dù sao thì đâu ai muốn đắc tội Cảnh Hoài chứ?
Xem ra người này không hề đơn giản, không dễ đối phó chút nào. Nghĩ đến đây, Nhan Khuynh hơi nhíu mày. Thế nhưng cho dù thế nào thì căn hộ cô mua cũng nằm trong khu dân cư, về tình về lý cô đều phải qua xem một chút.
Dù sao thì vấn đề phong thủy, vận số đúng là biến đổi khó lường, nhưng cũng không thể trong vòng mấy tuần ngắn ngủi mà thay đổi nhanh chóng như vậy, chắc chắn là bên trong có nguyên nhân đặc biệt nào đó.
“Vậy thì ngày mai anh rể đợi em tới rồi hãy đi ạ, chúng ta cùng qua bên đó xem thử.” Nhan Khuynh hẹn ông chủ sáng sớm ngày mai cùng đi tới khu dân cư xem tình hình, sau đó lại nói thêm vài câu với bà chủ rồi mới rời đi.
Thế nhưng Nhan Khuynh vẫn chưa thu dọn đồ đạc xong, lúc này bên ngoài cửa đột nhiên có người chạy vào, hoảng loạn chạy đến trước mặt Nhan Khuynh, bắt lấy cổ tay cô, hai chân suýt nữa quỳ rạp xuống.
“Ông chủ, chị Tiểu Nhan, không hay rồi! Căn hộ mà chúng ta vừa nhận xảy ra chuyện rồi!” Cậu ấy vừa nói vừa run rẩy, dường như quá sợ hãi nên ánh mắt cũng trở nên thất thần, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t- ca lan tha
“Có chuyện gì vậy?” Nhan Khuynh nhìn người trước mặt, không phải ai khác mà chính là người môi giới gần đây họ mới nhận vào làm, tên Tào Xuân Sinh.
Tào Xuân Sinh là người nông thôn lên thành phố làm thuê, vóc dáng cao lớn khỏe mạnh, tính tình thật thà, chất phác. Nhan Khuynh nhìn tướng mạo cậu ấy liền cảm thấy hợp mệnh, vậy nên mới bàn bạc với ông chủ nhận cậu ấy vào làm.
Mà Tào Xuân Sinh làm việc cũng rất nghiêm túc, có trách nhiệm, chuyện lớn chuyện nhỏ trong văn phòng cậu ấy đều tranh làm. Trong mắt cậu ấy, bản thân là người không học hành đến nơi đến chốn, cũng chẳng biết ăn nói. Nếu không có ông chủ và bà chủ đồng ý nhận cậu ấy vào làm, thì đến một công việc chân chính cũng không tìm được.
Hơn nữa khi đó ông chủ biết được hoàn cảnh gia đình Tào Xuân Sinh, mẹ cậu ấy đau ốm quanh năm mà trong nhà lại không có tiền nên mới lên thành phố làm thuê, ngay lập tức ứng trước cho cậu ấy hai tháng lương gửi về nhà mua thuốc cho mẹ.
Ân tình của ông chủ Tào Xuân Sinh không bao giờ quên. Vậy nên khi làm việc cậu ấy lại càng cố gắng, chỉ sợ làm không tốt khiến cho ông chủ và Nhan Khuynh thất vọng.
Tào Xuân Sinh cảm thấy ông chủ và Nhan Khuynh chọn cậu ấy bởi sự chăm chỉ nỗ lực, vậy nên lòng tự nhủ phải cố gắng phát huy chút ưu điểm nhỏ nhoi này. Việc khó khăn, việc gian khổ cậu ấy đều xung phong nhận về mình.
Theo lẽ thường, bên môi giới sau khi nhận căn hộ sẽ không lập tức cho thuê. Đa phần đều sẽ tiến hành cải tạo, sửa sang lại. Đặc biệt là ở những khu dân cư cao cấp, người có khả năng thuê nhà ở đây đều là những người có điều kiện, họ không thiếu tiền. Vậy nên bên môi giới thường sẽ bàn bạc với chủ sở hữu xem có thể sửa sang, trang trí lại căn hộ cho đẹp hơn không, như vậy có thể cho thuê với giá cao hơn nữa.
Căn hộ mà Tào Xuân Sinh nhắc đến cũng thuộc trường hợp này. Nhà mới của Nhan Khuynh nằm trong cùng một khu với căn hộ, đây cũng xem như là một trong những căn đầu tiên được bán ra, vậy nên thiết kế và trang trí trong nhà không quá bắt mắt.
Sau đó chủ sở hữu cần ra nước ngoài gấp, liền ký hợp đồng cho bên môi giới thuê lại căn hộ này. Hợp đồng kéo dài năm mươi năm, đồng thời ủy quyền cho bên môi giới được tùy ý giải quyết các việc có liên quan.
Phía văn phòng môi giới suy đi tính lại, dự định sửa sang lại căn hộ rồi mới cho thuê. Có Nhan Khuynh bảo đảm uy tín cho văn phòng, ông chủ lại là người làm thiết kế nội thất. Căn hộ này sau khi sửa sang lại không lo không cho thuê được với giá cao.
Vừa thấy văn phòng môi giới có ý định này, rất nhiều người tới bàn chuyện với ông chủ. Họ dự định đợi sau khi căn hộ hoàn thiện, ai trả giá cao nhất thì người đó có được. Trước mắt ước tính một tháng ít nhất thu được một chục nghìn nhân dân tệ.
Vậy nên mấy ngày này Tào Xuân Sinh luôn ở bên khu dân cư để trông coi công trình. Đêm đến thì nằm nghỉ tạm ở dưới đất, cậu ấy chỉ lo chẳng may một phút lơ là thì căn nhà sẽ xảy ra vấn đề. Do đó, lúc này cậu ấy quay trở lại văn phòng, lại thêm khuôn mặt thì tái mét, nhợt nhạt khiến cho ai nấy đều cảm thấy rất kỳ lạ.
“Đã xảy ra chuyện gì rồi?” Nhan Khuynh dìu cậu ấy ngồi xuống ghế, nhưng Tào Xuân Sinh vẫn nắm cánh tay cô không buông.
“Chị Tiểu Nhan, căn hộ… căn hộ đó có vấn đề. Hình như bị quỷ ám rồi.”
“Cái gì?” Nhan Khuynh nghe xong câu trả lời kia lập tức sững người. Nhan Khuynh đã từng đến xem khu dân cư kia, những thứ khác tạm không bàn tới, nhưng về mặt phong thủy thì chắc chắn không có vấn đề gì. Hơn nữa ở lối vào cổng chính khu dân cư còn dựng một tượng đá Thái Sơn cao hơn ba mét để loại trừ tà khí, trấn áp xui xẻo, ma quỷ bình thường không thể lại gần được. Đừng nói là quỷ ám, cho dù là đi ngang qua cũng không có.
Thế nhưng Tào Xuân Sinh lại một mực khẳng định căn hộ đó có vấn đề: “Thật đó, chị Tiểu Nhan, chị tin em đi. Chính mắt em nhìn thấy mà, may mà em có đem theo bùa hộ mệnh chị cho, nếu không thì em chắc chắn không còn mạng để trở về rồi.”
Tào Xuân Sinh như nhớ đến cảnh tượng khủng khiếp nào đó, cậu ấy không nhịn được mà rùng mình, đem toàn bộ sự việc kể lại cho Nhan Khuynh.
Nửa tiếng trước, trong căn hộ mà văn phòng môi giới thuê được, Tào Xuân Sinh tắm xong bước ra ngoài định trải đệm đi ngủ sớm. Công trình cũng sắp hoàn thiện rồi, vậy nên mấy ngày nay người của đội thợ sửa nhà đến rất sớm, muốn mau chóng hoàn thành nốt để có thể kết toán khoản thù lao còn lại trước cuối tuần này. Tào Xuân Sinh cũng vì vậy mà chạy đi chạy lại vất vả mấy ngày nay, buổi tối không còn việc gì nên muốn đi ngủ sớm.
Tào Xuân Sinh là người vô tư, không hay nghĩ ngợi, bình thường đặt lưng xuống là ngủ luôn. Nhưng chẳng hiểu vì sao tối nay mãi mà không ngủ được, nằm trên đệm lật qua lật lại như bánh kếp nướng trên chảo.
“Ôi thật là!” Muốn ngủ mà không ngủ được là cảm giác cực kỳ khó chịu, buồn bực. Tào Xuân Sinh ngồi dậy, vò vò đầu. Thế nhưng chính vào lúc này, cậu ấy đột nhiên có cảm giác hành lang bên ngoài như có ai đó đang đi qua đi lại.
Nửa đêm nửa hôm không ở nhà ngủ mà còn ra ngoài đi đi lại lại, đúng là thần kinh! Tào Xuân Sinh vốn bực sẵn trong người, muốn mở cửa ra nói lý với người đang làm ồn kia mấy câu, có thể nhỏ tiếng lại cho người khác ngủ được không?
Thế nhưng cậu ấy còn chưa kịp ra mở cửa, người ở bên ngoài kia lại cố tình tới gây sự.
“Hừ… hừ…” Cũng chẳng rõ là âm thanh gì, nghe như tiếng thở phì phò khi bị bịt mũi vậy. Âm thanh đó khiến người ta cảm thấy khó chịu, bồn chồn. Điều quan trọng nằm ở chỗ cái tiếng ‘Hừ… hừ…’ kia rất có tiết tấu, giống như bị táo bón, muốn đi vệ sinh mà đi không được vậy. Ngay sau đó, có một mùi thối khủng khiếp từ hành lang bay vào nhà qua khe cửa.
Cái mùi này khiến Tào Xuân Sinh buồn nôn không chịu được. Cậu ấy lại thẳng tính, lập tức chạy ra mở cửa.
“Mấy người có thể cư xử cho đàng hoàng được không vậy?” Tào Xuân Sinh vừa mở cửa liền chửi một câu. Thế nhưng còn chưa dứt câu, liền bị một luồng gió ùa thẳng vào người, lạnh đến thấu xương.
Căn hộ này nằm cạnh thang máy, nếu mùa hè mà mở cửa sổ ra thì cực kỳ mát, thế nhưng rất hiếm khi thấy có gió to như thế này.
Tào Xuân Sinh bị gió lạnh làm cho cứng đơ người, nhưng điều khiến cậu ấy sởn gai ốc là trên hành lang lại trống không. Đừng nói là người, ngay cả đèn khẩn cấp cũng không sáng, tối om khiến người ta ghê rợn.
Không phải là bị quỷ ám đó chứ! Tào Xuân Sinh cảm thấy bản thân nghĩ quá nhiều, như vậy chẳng phải là đang tự mình dọa mình sao? Cậu ấy trấn an bản thân rồi đóng cửa quay vào ngủ tiếp. Thế nhưng ngay vào lúc này, thang máy bên cạnh bỗng ‘Tinh!’ một tiếng, hình như có người sắp xuống tầng này.
Tào Xuân Sinh liếc mắt về phía thang máy thì thấy có hai người, một lớn một nhỏ đang đứng trong thang máy thò đầu ra nhìn.
Họ đều mặc trường bào màu trắng dài chạm đất, trên đầu đội mũ chóp nhọn màu trắng, vành mũ còn có tua rua bằng giấy bay phất phơ.
“Nhà nào không đóng cửa cho kỹ lại để mấy đứa thần kinh này chạy ra ngoài vậy?” Tào Xuân Sinh nhìn một cái, hai người này có chân, có bóng, cậu ấy tức điên lên muốn chửi thề. Nửa đêm nửa hôm rồi còn làm người khác sợ chết khiếp.
Nhưng khi hai người kia bước lại gần, cậu ấy mới nhìn rõ khuôn mặt họ, sợ đến nỗi suýt nữa thì tè ra quần.
Mẹ ơi! Thứ này rốt cuộc là cái gì vậy?
Mặt trắng bệch như tuyết, đường nét trên khuôn mặt là được vẽ lên, môi đỏ như máu mím chặt lại, giống như vừa mới ăn thịt sống xong vậy, bên khóe môi còn có giọt máu chảy xuống. Đây đâu phải người sống, rõ ràng là con rối bằng giấy để đốt cho người chết mà.
‘Rầm!’ một tiếng, Tào Xuân Sinh giật mình đóng sầm cửa lại, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, toàn thân tê dại như mất cảm giác.
Thế nhưng hai thứ kia đã phát hiện ra sự tồn tại của Tào Xuân Sinh, từng bước từng bước tiến về phía cửa chính.
Cái âm thanh ‘Hừ… hừ…’ khiến người ta buồn nôn càng lúc càng trở nên rõ ràng, Tào Xuân Sinh không dám đứng ở cửa nữa, định đi vào phòng khách tránh xa cánh cửa ra.
Thế nhưng trong phòng khách cũng không được yên ổn. Khi Tào Xuân Sinh vừa đặt chân vào phòng, cửa kính lớn ở bên trong đột nhiên vỡ toang. Một cái bóng màu trắng treo lơ lửng từ tầng trên xuống, mặt trắng bệch không một giọt máu, tay cầm chiếc khăn, lúc có lúc không lau chiếc cửa kính đã vỡ vụn không còn tồn tại kia.
Nghe thấy tiếng của Tào Xuân Sinh, thứ màu trắng kia nhìn chằm chằm cậu ấy, miệng ngoác ra, để lộ một nụ cười cứng đờ trông cực kỳ đáng sợ.
“Có quỷ!”
Tào Xuân Sinh hoàn toàn suy sụp, nhưng cậu ấy không còn đường lui nữa.
Bên ngoài cửa chính là hai con rối bằng giấy đang từng bước lại gần, trong nhà lại có một con quỷ đang lau cửa kính. Ở trong tình cảnh bốn phía đều là địch như thế này, toàn thân Tào Xuân Sinh run bần bật, không biết là do gió lạnh hay do đang sợ hãi quá mức.
Mà lúc này, phía sau bỗng vang lên tiếng ‘Kẽo kẹt’. Cánh cửa ở phía sau từ từ bị đẩy ra, hai… hai cái thứ ở ngoài cửa kia vào được rồi. Mà con quỷ ở phía trước cũng cách cậu ấy ngày càng gần. Mùi thối nồng nặc lan khắp phòng, là mùi của xác chết bị phân hủy.
“Đừng, đừng qua đây, chúng ta không thù không oán, có gì từ từ nói…” Tào Xuân Sinh muốn trốn đi, nhưng ba thứ quỷ quái này càng lúc càng lại gần cậu ấy. Khi Tào Xuân Sinh cảm nhận được có một bàn tay nhỏ lạnh như băng chạm vào đùi mình, tấm bùa phòng thân mà Nhan Khuynh đưa cho cậu ấy ở trong túi lại phát huy tác dụng, thứ ma quỷ kia hét lên một tiếng rồi biến mất không thấy đâu nữa.
“Tôi, tôi được cứu rồi ư?” Tào Xuân Sinh sợ đến mức ngã rạp xuống đất, phải mất mấy giây mới giật mình phản ứng lại, vừa chạy vừa bò ra ngoài, cậu ấy không dám đi thang máy kia nữa, liều mạng chạy xuống bằng thang bộ, ngồi lên xe điện phóng như bay về văn phòng môi giới.
“Chị Tiểu Nhan, những điều em nói đều là thật, chị nhìn chân em này.” Tào Xuân Sinh run cầm cập, vén chiếc quần đùi lên, trên đùi ở bên chân phải của cậu ấy đúng là có một dấu tay trẻ con đen sì.
Nhan Khuynh nhìn xong khuôn mặt liền trở nên nghiêm túc.
“Đúng là quỷ thật, có vẻ như nó muốn bắt cậu làm vật thế thân.”
“Không phải chứ! Chị Tiểu Nhan cứu em với!” Tào Xuân Sinh nghe xong liền cảm thấy khiếp sợ, không tự chủ được run lên bần bật.
Nhan Khuynh cũng không ngồi yên được nữa, cô đứng dậy nói muốn đến khu dân cư xem tình hình.
“Ngày mai hãy đi. Muộn như vậy rồi lỡ xảy ra chuyện gì…” Bà chủ giữ Nhan Khuynh lại.
Nhưng Nhan Khuynh không để tâm tới lời can ngăn của bà chủ. Cô nói: “Chị, chị yên tâm đi! Em mà ra tay, chị còn phải lo cho người khác không xảy ra chuyện gì ấy chứ.”
Nói xong, Nhan Khuynh cùng Tào Xuân Sinh đi ra ngoài. Bà chủ đuổi theo tới cửa, biết mình không thể ngăn được, lòng không ngừng lo lắng cho cô.
Tào Xuân Sinh thấy Nhan Khuynh đi mà chẳng mang theo gì, hai tay trống trơn nên cũng cảm thấy hơi lo lắng.
“Chị Tiểu Nhan, chị không đem theo pháp khí gì sao?” Trong ấn tượng của Tào Xuân Sinh, thông thường khi các vị thần tiên trừ ma diệt quỷ đều đem theo thứ pháp khí nào đó. Nhưng Nhan Khuynh đến tiền xu bằng đồng cũng không có, thật sự là không cần sao?
“Không cần, chỉ là mấy con địa phược linh* mà thôi. Dám làm vỡ cửa kính nhà chúng ta ư? Phải bắt nó đền tiền!”
*Địa phược linh là người hoặc vật thể khác sau khi chết linh hồn có khu vực hoạt động bị hạn chế, bị trói buộc ở một chỗ, loại vong linh này có rất nhiều oán niệm không thể hóa giải, cho nên trở thành ác linh.
“Chị Tiểu Nhan đỉnh thật!” Tào Xuân Sinh vừa nói vừa nhìn Nhan Khuynh với ánh mắt ngập tràn sự sùng bái, ngưỡng mộ.
May mà văn phòng môi giới cách khu dân cư không xa lắm, chỉ mất hơn mười phút Nhan Khuynh và Tào Xuân Sinh đã tới trước cổng khu dân cư rồi.
Hệ thống bảo mật của khu dân cư này rất nghiêm ngặt, ra vào cổng chính cần phải có thẻ ra vào. Tào Xuân Sinh nhanh nhẹn tiến lên phía trước mở cửa ra, Nhan Khuynh đi phía sau cậu ấy bước vào khu dân cư. Nhưng lần này Nhan Khuynh không lên nhà luôn mà đi xung quanh khu dân cư xem xét tình hình.
Đi được một lúc, cô cảm thấy nơi này đúng là có gì đó rất kỳ lạ.
Lần trước khi cô tới đây, phong cảnh trong khu dân cư rất đẹp, mọi thứ kết hợp hài hòa, phong thủy cực kỳ tốt. Nhưng giờ phút này Nhan Khuynh lại cảm thấy nơi này phảng phất đâu đó tà khí ma mị.
Trong lúc xem xét xung quanh, Nhan Khuynh thấy có mấy cư dân trong khu tăng ca về muộn, trong đó có một số người sắc mặt không tốt lắm, vùng giữa hai chân mày tối tăm u ám. Thoạt nhìn thì cũng không quá mức nghiêm trọng, chỉ là sắp tới sẽ gặp phải vài chuyện xui xẻo, công việc không được thuận lợi. Nhưng nếu cứ kéo dài như vậy, nói không chừng sẽ thật sự xảy ra chuyện liên quan đến tính mạng.
Nhan Khuynh quan sát kỹ hơn, cô phát hiện ra những người đang gặp vận đen phần lớn đều sống ở tòa số tám, cũng chính là tòa mà trước đó Tào Xuân Sinh nói có quỷ ám.
Chuyện này cũng hơi thú vị rồi đây, Nhan Khuynh cùng Tào Xuân Sinh chầm chậm bước về phía tòa số tám, lại tình cờ nhìn thấy mấy khuôn mặt rất quen ở dưới lầu. Những người này thấy Nhan Khuynh cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng cuối cùng vẫn lịch sự chào cô một câu:
“Cô cũng dẫn khách tới xem căn hộ à?”
Nhan Khuynh nhìn hắn ta, chẳng buồn mở miệng trả lời.
Người kia thấy Nhan Khuynh không có ý muốn đáp lại nên cũng không dám hỏi thêm nữa.
Hắn ta biết rõ Nhan Khuynh có năng lực như thế nào. Huống hồ Nhan Khuynh còn có quan hệ với bà chủ văn phòng môi giới, hắn ta càng không dám nói chuyện với cô.
Người này không phải ai khác, chính là nhân viên môi giới khi xưa đã bỏ đi trong lúc văn phòng của họ gặp khó khăn.
Người đời vẫn có câu ‘Chim khôn chọn cành mà đậu, người khôn chọn chủ mà thờ’, khi đó quả thực việc làm ăn của bà chủ không được tốt, người môi giới này vì miếng cơm manh áo mà muốn chuyển việc cũng là điều dễ hiểu. Thế nhưng hắn ta lại lôi kéo khách hàng của bà chủ, hại bà ấy suýt chút nữa không thể tiếp tục làm ăn. Hành vi này thực sự quá đê tiện!
Vậy nên lúc Nhan Khuynh mới tới, đã cố tình khiến hắn ta bẽ mặt vài lần. Bây giờ mỗi khi gặp Nhan Khuynh, hắn ta không khỏi có chút sợ sệt, kiêng dè cô, chẳng dám nói năng gì.
Nhan Khuynh cũng không muốn phí lời với kẻ tiểu nhân, bước qua bọn họ đi thẳng về phía trước. Trong lòng cô cũng đã nhận ra một điều, khu dân cư này chắc chắn có vấn đề. Khuya như vậy rồi, người môi giới kia bình thường đã tan ca từ sớm, sao có thể xuất hiện ở đây nữa. Chắc chắn là căn hộ ở tòa số tám của bọn họ cũng xảy ra chuyện rồi.
Nhưng nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bố cục tụ khí trong phong thủy đang yên đang lành tại sao lại bị phá? Hơn nữa điều quan trọng là, lần này tới đây Nhan Khuynh thật sự không phát hiện ra có điều bất thường gì cả. Vậy rốt cuộc nguyên nhân nào đã khiến cho phong thủy thay đổi?
Đứng giữa cầu thang bộ, Nhan Khuynh không ngừng suy nghĩ. Nhưng qua một lúc, cô đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Thang máy này sao lại di chuyển chậm như vậy?
Nơi này là chung cư cao tầng, để việc di chuyển của người dân được thuận tiện hơn, chủ đầu tư đã bố trí tổng cộng bốn thang máy đi lên và xuống. Nhưng không hiểu vì sao, hình như hôm nay số lượng người xuống lầu cực kỳ nhiều, chờ đến nửa ngày mà bốn cái thang máy cũng chưa xuống tới nơi.
Người môi giới mà Nhan Khuynh gặp ở trước cổng đã dẫn khách đi vào rồi, bọn họ cũng đứng chờ thang máy cùng chỗ với Nhan Khuynh, bầu không khí rất ngượng ngùng. May mà lúc này có một gia đình ba người đi tới, người mẹ và đứa nhỏ thì thầm nói chuyện nên cũng làm bớt đi không khí ngại ngùng, cứng nhắc.
Nhưng cho dù là vậy, thời gian chờ thang máy quá lâu, đã qua năm phút trôi qua rồi thang máy mới bắt đầu từ trên đi xuống. Xuống đến nơi, cửa thang máy từ từ mở ra, điều kỳ quái là bên trong không có lấy một bóng người.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều sững sờ, không ai dám bước vào.
Thế nhưng đứa nhỏ trước đó còn nói cười vui vẻ lại đột nhiên khóc đỏ mắt, khuôn mặt hiện rõ sự sợ hãi, hoảng hốt ôm chặt lấy người mẹ không buông. Đứa nhỏ không ngừng liếc nhìn trộm Nhan Khuynh, trái lại, cô không có bất kỳ phản ứng nào.
“Sao vậy con yêu?” Người mẹ vội vàng ôm đứa nhỏ vào lòng. Lúc này, đột nhiên cậu nhóc nói một câu khiến tất cả mọi người đều sởn gai ốc.
“Mẹ, chúng ta cùng chị gái kia đi lên đi. Chị ấy rất giỏi, mấy người ban nãy ở trong thang máy sau khi nhìn thấy chị ấy thì đều sợ hãi bỏ chạy mất rồi. Đến cánh tay bị rơi trên đất cũng không cần nữa.”
“Thằng bé này! Con đừng có nói linh tinh!” Mẹ của cậu nhóc khuôn mặt bỗng nhiên thay đổi, nhưng vào lúc cô ấy quay đầu về phía người chồng thì hoàn toàn sụp đổ, không ngừng đòi đi ra ngoài.
“Em không chịu nổi nữa rồi! Hôm nay chúng ta chuyển nhà đi! Nếu không thì tới lúc chết rồi cũng không biết vì sao lại chết đó!”
Người môi giới đang dẫn khách kia sắc mặt cực kỳ khó coi. Còn cái thang máy này, chắc chắn là hắn ta cũng không dám vào nữa rồi.
“Hay là chúng ta đi về đã, ngày mai lại tới.” Thật sự quá quỷ dị rồi, người môi giới bàn bạc mấy câu với đồng nghiệp, hắn ta muốn rời khỏi nơi này.
Lúc này Nhan Khuynh bỗng mở miệng hỏi một câu: “Căn hộ của các anh có vấn đề gì à?”
“Không có gì, rất tốt!” Người môi giới kia nghĩ rằng Nhan Khuynh đang cười nhạo hắn ta, vốn định ‘vịt chết cứng mỏ’ không nói sự thật. Nhưng khi đi lướt qua Nhan Khuynh, hắn ta đột nhiên nói một câu: “Tòa nhà này có người chết, nếu tiền bồi thường không lớn thì cô mau chuyển nhượng căn hộ đó đi.”
Lúc trước đúng là hắn ta có lỗi với công ty cũ, bây giờ có nói gì nữa thì cũng vô ích, nhưng hắn ta vẫn muốn nhắc nhở Nhan Khuynh một câu.
Sau khi nói xong, người môi giới nhanh chóng rời đi, nhưng Nhan Khuynh xoay người lại nhìn hắn rồi nói: “Đừng rời khỏi thành phố A, nếu không sẽ khó giữ được mạng.”
“!!!” Một câu nói không đầu không cuối khiến cho người kia sợ tới kinh hồn bạt vía, khi hắn ta quay lại thì đã thấy Nhan Khuynh cùng Tào Xuân Sinh bước vào thang máy rồi.
Hắn ta muốn đuổi theo Nhan Khuynh hỏi cho rõ ràng, nhưng cửa thang máy đã đóng lại, cô đã đi lên rồi. Người môi giới không dám đi thang máy một mình, cuối cùng đành cắn răng quay về cùng những người khác.
Trong thang máy, Tào Xuân Sinh nhìn Nhan Khuynh bằng ánh mặt khó hiểu, cậu ấy hỏi: “Chị Tiểu Nhan, vì sao chị lại bảo hắn ta đừng rời khỏi thành phố A?”
“Giữa trán có tử khí, tuy không nặng, nhưng đã thấy rõ được đây là điềm báo trước cái chết. Hơn nữa, tôi hỏi cậu, hắn ta đến đây làm gì?”
“Tới xem nhà, xem phòng.”
“Đúng vậy, chữ ‘phòng’ này cũng chính là ‘thất’, chữ ‘thất’ này mà phân tích ra chính là ‘xác’ và ‘tới’, xác chết mà sắp tới, vậy chẳng phải là ngày chết gần kề rồi hay sao? Hơn nữa trong chữ ‘phòng’ vốn có Huyền Vũ, Huyền Vũ thuộc hành Thủy, thành phố A gần biển, chỉ cần hắn ta không rời khỏi đây thì sẽ có đường sống. Còn nếu đi rồi, đường sống bị cắt đứt, chắc chắn phải chết.”
“Thì ra là như vậy…” Tào Xuân Sinh hết sức ngưỡng mộ Nhan Khuynh, cảm thấy Nhan Khuynh còn giỏi hơn cả thần tiên nữa. Thang máy ngày càng lên cao, chỉ còn hai tầng nữa là đến căn hộ mà trước đó Tào Xuân Sinh nhìn thấy quỷ.
Nhưng trước mắt không chỉ có mình Nhan Khuynh gặp rắc rối, bên phía Cảnh Hoài tình hình cũng không được ổn.
Khu dân cư ở thành phố A cũng không hẳn là sản nghiệp của nhà họ Cảnh mà là tài sản cá nhân của Cảnh Hoài, lúc còn chưa thừa kế sản nghiệp của gia đình thì anh đã đầu tư vào nơi này. Khi đó rất nhiều người nói Cảnh Hoài có mắt nhìn xa trông rộng, mà trên thực tế thì đúng là Cảnh Hoài cũng đã kiếm được bội tiền từ dự án này.
Nhưng các căn hộ ở đây đã bán ra được mười mấy năm, đột nhiên xảy ra vấn đề như thế này. Mới đầu trông có vẻ không phải chuyện gì to tát, nhưng nếu thật sự làm lớn chuyện, thì không có lợi gì cho danh tiếng của nhà họ Cảnh cả.
Bây giờ là thời đại công nghệ, xã hội thông tin, rất nhiều người khi có ý định mua nhà, ngoài việc xem xét kỹ lưỡng các yếu tố của căn hộ, môi trường xung quanh,… họ cũng sẽ để ý tới chủ đầu tư của dự án. Chủ đầu tư là công ty nào, có uy tín không, có được dư luận đánh giá cao không,… là điều mà người mua rất quan tâm. Bởi vì đã có những trường hợp một số chủ đầu tư bán ra những căn hộ kém chất lượng hoặc cầm được tiền rồi thì cao chạy xa bay, bỏ mặc người mua. Thực tế cho thấy có rất nhiều người mua nhà bị lừa đảo, mất tiền oan. Hơn nữa, bây giờ thị trường bất động sản đang rất nóng, giá đất giá nhà lên cao, nên người mua lại càng thêm cẩn thận, e dè.
Dự án bất động sản này mặc dù không phải sản nghiệp chính của nhà họ Cảnh, nhưng tiền kiếm được từ nơi này không hề nhỏ, anh không thể trơ mắt nhìn nó bị hủy như vậy.
Nghĩ tới đây, Cảnh Hoài vừa giở tài liệu, không quên hỏi thư ký: “Đã tìm ra nguyên nhân cụ thể chưa? Là do ngoài ý muốn hay có nguyên nhân gì ở bên trong?”
“Toàn bộ đều là ngoài ý muốn. Người công nhân làm thêm theo giờ bị ngã trước đó, là do làm việc trên cao mà không trang bị đầy đủ đồ bảo hộ, không đeo đai an toàn. Còn về mấy gia đình đang làm ầm ĩ kia thì cũng không liên quan gì tới chúng ta. Có một nhà có người chồng cờ bạc, chơi thua rồi lại về báo gia đình. Anh ta muốn đem bán căn hộ, nhưng người vợ nói căn hộ là của hồi môn của mình, nhất quyết không đồng ý. Cuối cùng chủ nợ đòi tới nhà, đẩy người vợ vào lan can, mà trên bàn uống nước lại có con dao gọt hoa quả, một nhát đâm trúng tim. Còn có một gia đình khác, chủ nhà là một ông cụ mắc bệnh nặng, mấy đứa con bất hiếu tranh của cải trước giường bệnh của bố, khiến ông cụ tức chết.”
“Cảnh thiếu, mấy chuyện này vốn chẳng liên quan gì tới chúng ta, vậy mà từ khi có người chết, trong khu dân cư liên tục có tin đồn ma quỷ truyền ra ngoài, còn nói như thể là đã tận mắt nhìn thấy vậy.”
“Đúng là phiền phức thật.” Cảnh Hoài đặt tài liệu xuống bàn, tiếp tục nói: “Người bên thành phố A giải quyết chuyện này như thế nào rồi?”
“Chỉ có thể tạm thời đàn áp chuyện này xuống, nhưng có được lâu dài hay không thì chưa thể nói trước được. Trước mắt trên diễn đàn của thành phố đã có chuyên mục kể chuyện đêm khuya rồi, tuy rằng không quá nổi nhưng cũng có người chú ý đến rồi. Chỉ sợ người này truyền người kia, cuối cùng biến thành ‘chung cư quỷ ám’ thì phiền phức lớn.” Thư ký cũng vì chuyện này mà đau đầu mấy ngày nay.
Thông thường, các căn hộ trong khu dân cư đã bán được bảy, tám năm rồi, cho dù dự án này do công ty bất động sản dưới trướng nhà họ Cảnh chịu trách nhiệm thì chuyện này cũng chưa đến mức truyền tới phía Yến Kinh. Quan trọng là do vụ này chưa qua nhiều khâu xử lý, hơn nữa khu dân cư là nơi khi xưa Cảnh Hoài kiếm được khoản tiền đầu tiên. Vậy nên cuối cùng anh vẫn kịp nắm tình hình.
Nhưng thư ký cảm thấy có chuyện gì mà sếp của mình không giải quyết được chứ. Anh có cả nghìn biện pháp giải quyết vấn đề này một nhẹ nhàng. Nhìn xem, chẳng phải là đã rút điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện sai người đi giải quyết rồi sao?
Thế nhưng đợi cả nửa ngày, anh ấy cũng chưa thấy Cảnh Hoài gọi một cú điện thoại nào cả, ngược lại nhìn dáng vẻ trông giống như là đang lướt Weibo vậy.
Sếp đang muốn làm gì vậy? Chẳng lẽ muốn lên Weibo để xem sự việc đã phát triển tồi tệ đến mức nào ư? Thư ký cảm thấy không thể hiểu nổi cách nghĩ của anh.
Thế nhưng hành động tiếp theo của Cảnh Hoài khiến thư ký không nói nên lời.
Thư ký trố mắt nhìn Cảnh Hoài lưu lại một tấm ảnh cá chép koi trong album ảnh trên Weibo của Nhan Khuynh, sau đó mở mục tin nhắn riêng với Nhan Khuynh ra, nghiêm túc nhắn một câu như thế này:
“Chị đại, hôm nay có thể đoán chữ xem tương lai được không? ‘Be… be’.” [Biểu tượng cảm xúc ‘Ngoan ngoãn đợi cho ăn’]
.