Bẩm Đại Nhân - Có Người Gây Rối, Nhiễu Loạn Triều Cương

Chương 6




Trương phu nhân vui vẻ cầm thư hoà ly do quan phủ cấp trở về nhà mẹ đẻ.

Lúc đó, ta đã cải trang thành binh lính và dùng kim châm phong bế huyệt đạo để thay đổi giọng nói nhằm trà trộn vào đội áp giải Trương Hữu Thần trở về kinh thành.

Suốt dọc đường đi, mọi thứ đều rất yên tĩnh. Khi đến núi Tê Đồng ở ngoại ô kinh thành, đã có người của Đại Lý Tự chờ sẵn ở đó.

Tăng Tri Hứa ra lệnh cho đội ngũ dừng lại và đóng trại tại chỗ, vì hắn muốn khai quật thi thể của Diệp Hy, trở về kinh thành cùng một lúc

Đang vào độ cuối thu, núi Tê Đồng phủ đầy lá phong đỏ, tạo nên một khung cảnh ấm áp giả tạo, làm cho người ta tạm thời quên đi cái rét buốt của gió lạnh.

Có lẽ cũng chính vì vậy mà Tô Hồng Hạnh mới có thể đứng lâu trong núi.

Ta đứng ở một góc không mấy nổi bật nhìn nàng ta, lúc này ta mới nhận ra dáng hình của nàng thực sự nhỏ bé, đặc biệt là khi đứng giữa trời đất mênh mông, như thể nàng có thể bị chôn vùi dưới làn lá đỏ bất cứ lúc nào. Nhưng lưng của Tô Hồng Hạnh vẫn thẳng, dường như sinh ra nàng đã mang trong mình dũng khí tựa như phù du muốn lay chuyển đại thụ.

Tăng Tri Hứa cho người đào núi Tê Đồng gần nửa tháng, cuối cùng tìm thấy một bộ hài cốt ở nơi sâu nhất trong núi.

Không, không chỉ một bộ.

Khi hài cốt đó mới được đào lên, những người của Đại Lý Tự đã mệt mỏi nửa tháng rất phấn chấn, họ tưởng rằng đã tìm được Diệp Hy xấu số.

Nhưng khi đoạn xương tay cuối cùng được đào lên, không ngờ họ lại bới thêm được một cái sọ nữa.

Người của Đại Lý Tự tiếp tục đào, càng đào càng toát mồ hôi lạnh.

Trước mắt họ hiện ra một cái hố lớn, bên trong chất đầy hài cốt trắng xóa, đếm sơ qua cũng có hàng chục người.

Những người có mặt đều bị cảnh tượng kinh hoàng trước mắt làm cho khiếp sợ, trong một chốc không ai dám lên tiếng.

Trong sự im lặng chết chóc, bỗng có một tiếng cười khẽ vang lên.

Tôi nhìn về phía Tô Hồng Hạnh, thấy cô ấy đang nhìn vào cái hố hài cốt, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt.

Nàng nhẹ nhàng nói: "Cuối cùng cũng được thấy ánh sáng mặt trời rồi…"

Tăng Tri Hứa hỏi: "Kiều phu nhân, ngươi có thể tìm ra ai là Diệp Hy trong số đó không?"

Tô Hồng Hạnh đáp: "Diệp Hy nói hồi nhỏ từng bị phụ thân trách phạt đánh gãy đùi chân phải, nhờ có danh y giúp ngài ấy nối xương mới không bị tật."

Tăng Tri Hứa gật đầu, ra lệnh cho thuộc hạ sắp xếp hài cốt và thông báo cho ngỗ tác* khám nghiệm, sau khi điều tra rõ ràng sẽ lập tức vào cung yết kiến Thánh thượng.

* Ngỗ tác: Tên một chức lại để khám xét các người tử thương. Trích Thủy hử truyện 水滸傳: “Nhất diện giáo câu tập Trịnh Đồ gia lân hữu nhân đẳng, điểm liễu ngỗ tác hành nhân, ngưỡng trước bổn địa phương quan nhân tịnh phường sương lí chánh tái tam kiểm nghiệm” 一面教拘集鄭屠家鄰佑人等, 點了仵作行人, 仰著本地方官人並坊廂里正再三檢驗 (Đệ tam hồi) Một mặt cho gọi các nhà láng giềng Trịnh Đồ, điểm lính ngỗ tác giúp quan địa phương cùng chức dịch xã phường khám nghiệm (xác chết Trịnh Đồ) lại hai ba lần.

Nói xong, Tăng Tri Hứa nhìn quanh một lượt, dường như đang tìm kiếm gì đó, cuối cùng ánh mắt lại rơi vào ta.

Ta vội cúi đầu, giả vờ sợ sệt không dám nhìn thẳng vào Diêm Vương.

Tăng Tri Hứa lại rời ánh mắt đi, hắn ra lệnh cho thuộc hạ an bài Trương Hữu Thần và Tô Hồng Hạnh ở một nơi hẻo lánh, chăm sóc cẩn thận.

Nhưng ta luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Cuộc tập kích đêm diễn ra vào canh ba.

Người của Đại Lý Tự bận rộn suốt nửa tháng, lại đào hài cốt suốt một ngày, hoàn toàn kiệt sức.

Một mùi thơm lạ theo gió thu lan ra khắp rừng, chỉ trong chốc lát đã khiến mọi người ngã xuống.

Một nhóm người áo đen bước đi trong ánh trăng, xác nhận tất cả đã ngất, họ kéo Trương Hữu Thần và Tô Hồng Hạnh đang mê man ra khỏi trại.

Một thùng nước đổ lên mặt hai người làm cho họ sặc nước tỉnh lại.

Trương Hữu Thần thấy nhóm người áo đen có ý đồ xấu, sợ đến run rẩy, còn Tô Hồng Hạnh thì rất bình tĩnh.

Lúc đó, một bóng người cao lớn mặc áo bào tách ra khỏi đám đông bước đến trước mặt họ. Thấy người đó, Trương Hữu Thần đã sợ đến nỗi không nói nên lời.

"Tịch, Tịch Tướng…"

Hai bên tóc Tịch Tướng đã bạc, ông ta không nói gì, hai người áo đen khiêng một bộ hài cốt đến bẩm báo: "Bẩm đại nhân, thuộc hạ đã tìm được công tử…"

Tịch Tướng run rẩy, ông ta như già đi cả chục tuổi chỉ sau một đêm.

Đột nhiên, trong mắt ông ta hiện lên sát ý, ông tiến lên túm lấy Trương Hữu Thần, lạnh lùng nói: "Ngươi đã giet nhỉ tử của ta!"

Trương Hữu Thần sợ đến mức ngã lăn ra đất, vội vàng khai hết mọi chuyện: "Tướng gia, tiểu nhân không biết, thật sự không biết! Đêm đó người tiểu nhân mời là Kiều Mộc Đình, không ngờ lệnh lang* lại mạo danh đến chỗ hẹn.”

* Lệnh lang: Từ cũ dùng để chỉ con trai của người nói chuyện với mình (cũ).

"Lúc đó trời tối không có ánh trăng, lệnh lang vừa đến liền mắng chúng ta cấu kết bè phái, làm loạn khoa cử, còn mắng những người có mặt ở đó là đống phân chó, đảo loạn triều đình.”

"Đúng rồi, lệnh lang còn mắng ngài… Đêm đó có Lý đại nhân và Vương đại nhân, họ đều là học trò của ngài, làm sao chịu được lời sỉ nhục đó nên ra lệnh giet ch..et…"

Tịch Tướng lại run rẩy.

Tô Hồng Hạnh ở bên cạnh nghe đến đây cũng run lên.

Nàng nhìn bộ hài cốt, xương tay cong quặp, không biết lúc chết có phải y đã trải qua giãy giụa hay không?

Nàng nhớ Diệp Hy sợ đau nhất, khi nàng véo tai trách mắng, y luôn rống lên như quỷ kêu. Nàng còn cười mắng: ngài đường đường là ngũ xích nam nhi*, sao lại sợ đau như vậy?

* Ngũ xích nam nhi: trong văn học cổ điển Trung Quốc, cụm từ này thường được sử dụng để chỉ một người đàn ông cao lớn và oai vệ, thể hiện sự nam tính và mạnh mẽ của người đàn ông.

Diệp Hy mặt dày cười cợt nói: sợ đau thì có gì đáng xấu hổ, từ nhỏ da thịt đã quý giá nhưng vì không thuận ý phụ thân nên thường bị đánh, chỉ cần ta la lên là có mẫu và di nương tới cứu.

Lúc đó, Tô Hồng Hạnh vừa bực vừa buồn cười, nàng hỏi: ngài đã biết lệnh nghiêm* nóng tính, sao còn chọc giận ông ấy.

* Lệnh nghiêm: Từ dùng gọi cha thân sinh người khác thuộc gia đình quyền quý.

Diệp Hy giả bộ buồn bã, thở dài nói: quân tử phải có cái gì nên làm và cái gì không nên làm. Phụ thân muốn ta làm điều mình không làm được, ta tình nguyện bị đánh.

Tô Hồng Hạnh hỏi tiếp: "Rốt cuộc lệnh nghiêm muốn ngài làm gì?"

Vẻ mặt Diệp Hy đổi thành trào phúng, nhẹ nhàng nói: "Làm quan chứ sao."

Tô Hồng Hạnh khó hiểu: "Ngài không thích làm quan à?"

Nụ cười trên mặt Diệp Hy nhạt dần, y nói với vẻ ghê tởm như nuốt phải nửa thùng nước thải: "Quan trường bẩn thỉu, ta chán ghét thứ đó, nhưng phụ thân không nghĩ vậy. Trong mắt ông ta, quan trường là nơi cất giấu núi vàng núi bạc và quyền lực vô hạn.

"Nàng không biết đâu, mỗi khi tới dịp lễ tết, người đến chúc mừng có thể đạp nát ngưỡng cửa, nhưng có ích gì đâu?”

"Những người đó ngoài miệng gọi là lão sư*, nhưng cũng giống như ông, toàn là rùa đen rụt cổ, ngoài việc nịnh hót và đấu đá bè phái, thì chẳng có tác dụng gì."

* Lão sư (老师): âm Hán Việt là LÃO SƯ, từ này có nghĩa là thầy giáo, cô giáo. Tuy nhiên ở Trung Quốc không phải chỉ những người làm thầy, cô giáo đi dạy học sinh mới gọi là 老师 mà cả những người có tài năng đạt đến mức độ nhuần nhuyễn bậc thầy trong một lĩnh vực nào đó cũng được gọi là 老师, để thể hiện sự kính trọng đối với họ. Trong từ điển tiếng việt (Từ điển - Lê Văn Đức) từ lão sư còn là: Ông thầy già đáng kính, tiếng gọi tôn-kính thầy mình hay thầy người.

Tô Hồng Hạnh nghĩ, trên đời này chỉ những ai có đầu óc không giống người như Diệp Hy mới mắng phụ thân mình là rùa đen.

Quả nhiên, Diệp Hy đầu óc không tốt cười ngây ngô nói: "Vì thế, ta thà ở bên các nàng, sống tiêu dao tự tại."

Sau đó, con rùa nhỏ Diệp Hy vì đối kháng với lão rùa già Từ Tịch, giả vờ mình trời sinh phóng đãng không biết kiềm chế, mỗi ngày chỉ biết lưu luyến chốn Tần Lâu Sở Quán.

Cuối cùng khiến cho phụ thân Diệp Hy cắt đứt quan hệ phụ tử, đuổi ra khỏi nhà.

Có lẽ phụ thân Diệp Hy nghĩ làm vậy sẽ khiến y khóc lóc mà thay đổi thành con người mới, nhưng không ngờ Diệp Hy lại vô tâm vô phế thu thập hành lý rồi bỏ chạy, kể từ đó bặt vô âm tín.

Lúc đó, Tô Hồng Hạnh còn nghĩ Diệp Hy chỉ là con nhà quý tộc nào đó, không ngờ y lại là nhi tử của tể tướng tam triều.

Trương Hữu Thần vì tự cứu, lại nói:

“Tướng gia, việc thông đồng với thí sinh, chia bài thi ở núi Tê Đồng ngài cũng biết mà, không ít đại nhân trong triều cũng vì thế mới trở thành môn sinh của ngài, chức quan của tiểu nhân là ngài ban cho, làm sao tiểu nhân có thể hai lòng với ngài được?

“Tiểu nhân thật sự không biết lệnh lang là con trai của ngài! Nếu biết thì có cho tiểu nhân một trăm lá gan cũng không dám động đến công tử!

“Lệnh lang vừa đến đã mắng ngài, mắng khoa cử, mắng quan trường, không ai ngờ được, con trai tể tướng lại đại nghịch bất đạo như vậy?!”

Sắc mặt Tịch Tướng càng lúc càng trắng bệch nhưng Trương Hữu Thần vì tự cứu mình, hoàn toàn không chú ý tới điều đó, bắt đầu tự hất nước bẩn:

“Tiểu nhân biết rồi! Tiểu nhân biết rồi! Người giet lệnh lang chính là Lý Miểu và Vương Lãng! Bọn họ đều là đại thần trong triều, làm sao không nhận ra công tử?

“Lúc công tử bị thắt cổ, ánh sáng mờ mịt khó phân biệt thân phận. Nhưng sau đó họ có kiểm tra thi thể!

“Thảo nào khi bọn họ đi lại hoảng hốt như vậy, còn vội ra lệnh cho người chôn xác thật nhanh, chắc hẳn bọn họ đã phát hiện bản thân phạm tội tày trời, không dám thừa nhận cho nên mới hủy xác phi tang! Ba năm nay, tướng gia vẫn luôn bị che giấu…”

Tịch Tướng phun ra một ngụm ma’u, thân thể lung lay sắp đổ.

Nhưng Tịch Tướng quả không hổ là người lão luyện, lúc này ông ta vẫn giữ được bình tĩnh ra lệnh cho thuộc hạ: “Đốt sạch, ngoài xương cốt của Nghiệp Thành, tất cả xương cốt khác đều đốt cho ta!”

Hắc y nhân lấy đuốc, muốn thiêu rụi tất cả xương cốt, hủy thi diệt tích.

Trong ánh lửa nhảy nhót, tiếng cười lành lạnh vang lên từ trong một góc, giữa canh cảnh binh hoang mã loạn* này càng thêm ghê rợn.

* Binh hoang mã loạn: Binh tan hoang, ngựa rối loạn, ám chỉ trật tự hỗn loạn.

Tiếng cười càng lúc càng lớn, mang theo bảy phần chế nhạo ba phần thê lương.

Tô Hồng Hạnh không kìm được mà bật cười lớn, tiếng cười cuồng vọng, ngay cả giọt nước mắt nơi khóe mắt cũng hòa theo.

Tô Hồng Hạnh cười lớn, ánh mắt như dao, từng nhát từng nhát cắt vào Tịch Tướng:

“Thì ra là vậy, thì ra là vậy… Ta luôn thắc mắc vì sao Diệp Hy ngày ngày u uất, hóa ra là vì ngài ấy đã bị ngươi ép buộc từ nhỏ, muốn ngài ấy thành người giống như các ngươi.

“Một người người tuỳ tiện và thấu triệt mọi thứ như Diệp Hy làm sao chịu đồng loã chung với các ngươi? … Lão rùa già họ Tịch kia, cảm giác tự tay giết chết con trai mình thế nào? Cảm giác không con nối dõi thế nào? Cảm giác đoạn tử tuyệt tôn có thích không?”

Tịch Tướng lại phun ra một ngụm máu, lúc này nhìn ông ta như sắp gần đất xa trời.

Ông ta run rẩy giơ tay lên chỉ vào Tô Hồng Hạnh, hơi thở yếu ớt nói: “Gi… giet… giet hết cho ta…”

Hắc y nhân rút binh khí, Trương Hữu Thần khóc lóc cầu xin tha mạng.

Tô Hồng Hạnh không biết lấy đâu ra sức lực, nàng ta chạy về phía bộ xương của Diệp Hy!

Nàng ôm lấy đống xương đó, nhảy vào hố lửa đang cháy dữ dội.

Đôi mắt Tịch Tướng như muốn nứt ra: “Thành nhi——————”

Tô Hồng Hạnh hét: “Diệp Hy đã cắt đứt quan hệ với ngươi từ lâu rồi, dù có nghiền xương thành tro, ta cũng không để ngươi mang ngài ấy trở về!”

Ngọn lửa hung tàn không thương tiếc nuốt chửng y phục và tóc của Tô Hồng Hạnh. Nụ cười của nàng trong ánh lửa vô tình càng thêm kiêu hãnh và đắc ý, nhưng cũng sắp tan biến như khói…

Ta thật không nhìn được nữa, quấn lấy một tấm chăn đã thấm nước từ lâu rồi bay lên ôm lấy Tô Hồng Hạnh và Diệp Hi trong hố lửa, ta nhảy ra khỏi hố, luống cuống tay chân dập tắt lửa trên người Tô Hồng Hạnh.

Đúng lúc này, một tia chớp lóe lên trên bầu trời, một tiếng sấm rền vang như tiếng gầm giận dữ lâu ngày.

Mưa như trút nước ào ào rơi xuống, rất nhanh đã dập tắt lửa, biến vạn vật thành khói trắng.

Ta ôm Tô Hồng Hạnh yếu ớt, nhìn đám người Đại Lý Tự ngất trước đó lần lượt đứng lên, Tằng Tri Hứa dẫn đầu đại quân cấm vệ bao vây Tịch Tướng và tay chân của ông ta.

Ta oán hận nhìn hắn, lúc này ta không quan tâm việc bị hắn phát hiện ra thân phận thật.

Hắn liếc mắt nhìn ta một cái, rồi lùi lại một bước, nhường ra một con đường.

Có người đạp lên bùn đất đã nhão từ từ tiến tới, trên đầu được người che ô cẩn thận, mưa lớn như vậy nhưng không làm ướt gấu áo của nàng chút nào.

Vi Chiêu Y nói: “Cơn mưa này, cuối cùng cũng đã trút xuống.”