Có nằm mơ Tăng Tri Hứa cũng không ngờ lúc hắn đến Tô Châu, vụ án Kiều Mộc Đình còn chưa có chút manh mối nào đã phải xử lý chuyện nhà của Tri phủ Tô Châu.
A, không còn là chuyện nhà nữa rồi.
Khi những lời đồn thổi trong thành lan truyền ầm ĩ, Trương phu nhân chịu kích động sâu sắc, bà ta chặn kiệu của Tăng Tri Hứa và tố cáo Trương Hữu Thần thuê người sát hại thê tử.
Tăng Tri Hứa áp giải Trương Hữu Thần lên công đường. Ban đầu, Trương Hữu Thần còn cứng miệng, hắn nói Trương phu nhân vì tranh giành tình cảm mới nói hươu nói vượn.
Nhưng Trương phu nhân lại khẳng định chắc chắn rằng bà có nhân chứng.
Tô Hồng Hạnh được triệu lên công đường.
Tô Hồng Hạnh lại có dịp thể hiện tài diễn xuất của mình, vừa lên đã quỳ xuống đất, khóc lóc thảm thiết.
Nàng lên án Trương Hữu Thần từ lâu đã thèm muốn sắc đẹp của nàng, không những không quan tâm nàng đã hứa hôn với người khác mà còn cưỡng bức, chiếm đoạt thân thể nàng. Không chỉ vậy, hắn còn nói muốn sát thê cưới thiếp.
Tô Hồng Hạnh thật sự sợ hãi khi nghe Trương Hữu Thần đe doạ, sau đó nàng lại nghĩ tới Trương phu nhân vốn nổi tiếng làm người lương thiện, nàng không muốn bà gặp nguy hiểm nên lấy hết dũng khí báo cho bà biết.
Nói xong, Tô Hồng Hạnh còn khen Tăng Tri Hứa là quan thanh liêm, chắc chắn sẽ làm chủ cho nàng.
Kỹ năng diễn xuất đầy nước mắt của Tô Hồng Hạnh ngay cả ta cũng cảm thấy hổ thẹn.
Trương Hữu Thần bị bất ngờ trở tay không kịp, cũng có thể do thê tử lẫn tình nhân cùng nhau phản bội, hắn tức giận đến nỗi thở hổn hển, tay chỉ vào các nàng nói không có bằng chứng, muốn các nàng đưa bằng chứng ra.
Tăng Tri Hứa kịp thời nắm bắt tiết tấu, bất ngờ quăng ra một câu: “Ngươi không phản bác việc cưỡng bức nữ tử, xem ra ngươi không phủ nhận chuyện này.”
Trương Hữu Thần không ngờ vị Đại Lý Tự khanh nổi tiếng này lại có suy nghĩ xảo quyệt như vậy, hắn đành cứng họng không nói được lời nào.
Trương phu nhân cũng là một người tàn nhẫn, bà tiết lộ một bí mật động trời: Trương Hữu Thần từng thuê sát thủ giết người, việc này hắn ta đã sớm quen cửa quen nẻo.
Trương phu nhân nói chắc như đinh đóng cột, chuyện này xảy ra vào năm Phượng Hoàng thứ nhất.
Người sĩ tử đó cùng khóa với Trương Hữu Thần. Trương Hữu Thần thấy người đó tài tình nhạy bén, rất có khả năng đỗ Trạng Nguyên, lo lắng hắn uy hiếp vị trí của mình mình nên Trương Hữu Thần đã thuê người ám sát.
Chuyện này Trương phu nhân vốn không biết, chỉ là thời gian gần đây, Trương Hữu Thần không biết vì sao mà thường xuyên gặp ác mộng.
Trong mơ Trương Hữu Thần liên tục van xin:
“Ta không muốn giết ngươi, do ngươi không biết điều, cố chấp không nghe lời.”
“Người ra tay là bọn chúng, ngươi đi tìm bọn chúng đi”…….
Hằng đêm Trương phu nhân phải nghe những lời mê sảng đó đến mức da đầu tê dại.
Có một đêm, Trương phu nhân lấy hết dũng khí thử trò chuyện với Trương Hữu Thần trong lúc hắn đang ngủ, không ngờ hắn thật sự theo câu hỏi của phu nhân mà báo ra một cái tên———
“Ngươi giet ai?”
“Kiều Mộc Đình……”
Cái tên này vừa thốt ra, lập tức gây ra một trận xôn xao trong công đường. Ai cũng biết rằng Kiều Mộc Đình mới nhảy lầu tu tu cách đây không lâu, sao có thể bị Trương Hữu Thần ám sát vào ba năm trước chứ?
Quả nhiên, Trương Hữu Thần cười nham hiểm:
“Ha ha ha ha, cả thành Tô Châu đều biết Kiều Mộc Đình nhảy lầu tu tu mấy tháng trước, có liên quan gì đến ta chứ?! Hơn nữa, lời nói mớ trong mộng từ khi nào có thể làm chứng trước công đường?!”
Tăng Tri Hứa duỗi ngón tay thon dài của mình, gõ từng nhịp lên bàn, đôi mắt dần dần nheo lại.
Ta quá quen dáng vẻ này của Tăng Tri Hứa, tên đó đang cân não suy nghĩ ý đồ xấu.
Bỗng nhiên ta có chút đồng cảm với Trương Hữu Thần còn chưa biết tai họa đang đến gần.
Cuối cùng, Tăng Tri Hứa từ tốn hỏi: “Ngươi là cử nhân Lô Châu năm Phượng Hoàng thứ nhất?”
Trương Hữu Thần ngẩng cao đầu đáp: “Phải!”
“Khởi hành vào kinh vào tháng mấy?”
“Tháng ba!”
“Đi bao lâu mới đến?"
“Tròn một tháng!”
Tăng Tri Hứa lại nói: “Kiều Mộc Đình cũng là cử nhân năm đó, nói như vậy, năm đó các ngươi là cùng một khóa vào kinh. Ngươi có biết Kiều Mộc Đình không?”
Trương Hữu Thần ngập ngừng, dường như do dự không biết nên trả lời thế nào.
Tăng Tri Hứa hạ giọng, lập tức toát ra sát khí, lớn tiếng nói: “Trả lời!”
Trương Hữu Thần giật mình, hắn nói: “Không biết.”
Tăng Tri Hứa nhướng mày, từ tốn nói: “Năm Phượng Hoàng thứ nhất, Ngô Hoàng vừa lên ngôi nhưng vẫn chưa thoát khỏi nỗi đau mất con. Cùng năm đó, khoa cử diễn ra vào tháng năm, đúng vào tháng đại tang của Nhân Huệ Hoàng Đế.
“Ngô Hoàng không muốn nhìn cảnh nhớ người nên ngài đã dời khoa cử năm đó lại một tháng. Mà khi ấy, các sĩ tử đến kinh thành đều được ban chỗ ở tại Ngự Thư Phường* để đọc sách.”
* Ngự Thư Phường: “坊” trong tiếng Trung có nghĩa là “phường” hoặc “xưởng”. “御书坊” có thể hiểu là “xưởng sách của hoàng gia” hoặc “phường sách của hoàng gia”. Đây thường là nơi sản xuất, in ấn và lưu trữ sách vở, tài liệu cho hoàng gia và triều đình. Nơi này không chỉ đơn thuần là chỗ đọc sách mà còn là nơi tạo ra và bảo quản các văn bản quan trọng.
“Nếu ngươi khởi hành vào tháng ba, mất một tháng đi đường, hẳn là ngươi đến kinh thành vào tháng tư. Ngươi có ở Ngự Thư Phường hay không?”
Mặt Trương Hữu Thần trắng bệch, mãi không trả lời.
Tăng Tri Hứa nói: “Dù ngươi không trả lời, ta vẫn tìm được đáp án. Các sĩ tử ở Ngự Thư Phường năm đó đều được ghi lại trong danh sách. Ngươi nói xem, trong đó có tên Trương Hữu Thần và Kiều Mộc Đình không?”
Trương Hữu Thần vội nói: “Ta có vào Ngự Thư Phường nhưng lúc đó nhiều người như vậy, đâu phải ai ta cũng biết! Cái tên Kiều Mộc Đình kia, ta chưa từng nghe qua!
Tăng Tri Hứa thong thả nói: “Nhưng ta nghe nói, Kiều Mộc Đình rất thích kết giao bạn bè, hắn vô cùng nổi danh trong khoa cử năm đó, ngươi thật sự không biết sao?”
Ánh mắt Trương Hữu Thần có phần lạnh lẽo, khóe miệng hiện ra nụ cười châm chọc độc ác, nói: “Thật nực cười! Là cái dùi sẽ lòi ra khỏi túi, là vàng sẽ phát sáng, nếu hắn có tài đạt Trạng Nguyên, sao có thể thi trượt nhiều lần như vậy?”
Trương Hữu Thần nói đến đây, dường như càng căm hận, hắn nói thêm: “Chẳng qua chỉ là tên thường dân ngoan cố không biết tốt xấu, vậy mà dám mơ mộng trở thành Trạng Nguyên!”
Tăng Tri Hứa nói: “Nói như thế ngươi thừa nhận từng gặp hắn cũng quen biết hắn.”
Trương Hữu Thần hoàn toàn hoảng loạn, hắn cố gắng trấn tĩnh, lý lẽ rõ ràng nói: “Cho dù có quen biết cũng chỉ gặp vài lần, ta không có giet hắn!”
Tăng Tri Hứa vẫn giữ vẻ bình tĩnh, từ tốn nói: “Kiều Mộc Đình tu v/ẫ/n trên lầu cao cách đây mấy tháng, đây là chuyện ai ai cũng biết. Ngươi thực sự không giết Kiều Mộc Đình. Nhưng, nếu người ngươi giet lúc đó là người khác thì sao?”
Trương Hữu Thần như bị đánh trúng một cú mạnh, lập tức không nói được câu nào.
Tăng Tri Hứa đứng dậy, vóc dáng cao ráo, ngực nở lưng thẳng, vai rộng eo thon, chỉ với vài bước đi thong thả mà lại toát ra khí thế của Diêm Vương đòi mạng, khiến Trương Hữu Thần đang quỳ dưới công đường run rẩy không thôi.
Tăng Tri Hứa lấy ra một quyển sổ đã ngả màu vàng từ trong ống tay áo rộng thùng thình, mở một trang ra nói với Trương Hữu Thần: “Đây là sổ ghi chép các sĩ tử đăng ký ở Ngự Thư Phường, theo nội dung bên trong, lúc đó ngoài Kiều Mộc Đình vào ở còn có bằng hữu của hắn, người này tên là Diệp Hy. Mà Diệp Hy này đã mất tích từ ba năm trước, cho đến nay không ai tìm thấy tung tích. Ngươi có biết Diệp Hy không?”
Trên trán Trương Hữu Thần xuất hiện những giọt mồ hôi lấm tấm, miệng lắp bắp nhưng mãi không nói được lời nào.
Tăng Tri Hứa nói: “Ta ở kinh thành hơn mười năm, vùng ngoại ô kinh thành có rất nhiều rừng rậm hoang vu, cực kỳ phù hợp để chôn giấu thi thể. Ngươi nói xem, nếu ta sai người đào bới ngày đêm, có thể tìm thấy một bộ xương trắng hay không?”
Trương Hữu Thần phủ phục xuống đất, lớn tiếng nói: “Xin Đại Lý Tự khanh minh xét! Hạ quan không biết Diệp Hy nào hết, càng không có giet người! Xin Đại Lý Tự khanh minh xét!”
Tăng Tri Hứa lại đưa tay ra đỡ Trương Hữu Thần đứng lên.
Trương Hữu Thần kinh hồn bạt vía nhìn Tăng Tri Hứa, không biết vị Đại Lý Tự khanh có ý định gì. Không ngờ lúc này Tăng Tri Hứa lại nở một nụ cười.
Đừng nói Trương Hữu Thần, ngay cả ta cũng bị dọa đến dựng tóc gáy!
Tăng Tri Hứa nói: “Trương đại nhân đừng sợ, ngươi nói đúng, tất cả chỉ là suy đoán của bản quan, bản quan không có bất kỳ chứng cứ nào.”
Trương Hữu Thần thở phào một hơi.
Tăng Tri Hứa lại nói: “Sở dĩ bản quan nhắc đến Diệp Hy bởi vì hắn là con trai của đồng liêu đã mất tích nhiều năm, bản quan thật sự không đành lòng nhìn Tể tướng đại nhân ngày ngày nhớ thương, ảm đạm tiều tụy.”
Trương Hữu Thần vừa mới thở phào nhẹ nhõm lại bị nghẹn nơi cổ họng.
Lần này, hai chân Trương Hữu Thần bắt đầu run rẩy. “Tể, Tể tướng đại nhân……”
Tăng Tri Hứa cố ý thở dài gật đầu, hắn nói: “Nếu ta không đoán sai, Diệp Hy này chính là Tịch Nghiệp Thành, nhi tử duy nhất của Tịch tướng, người đã cãi nhau to với Tịch tướng ba năm trước rồi bỏ nhà đi, từ đó mất tích không còn tin tức.”
Tăng Tri Hứa chợt buông tay, Trương Hữu Thần mặt mày tái nhợt, ngồi phịch xuống đất, không thể đứng lên nổi.
Có lẽ hắn không ngờ rằng, lão bản thanh lâu không đáng tin cậy đó lại là con trai của Tể tướng.
Con trai của Tể tướng, làm sao mà một tiểu quan tứ phẩm như hắn có thể đắc tội nổi chứ?
Tôi thật không nhịn được mà vỗ tay khen ngợi, Tăng Tri Hứa này, chỉ mấy năm không gặp mà kỹ năng thẩm vấn lại càng điêu luyện hơn!
Ta liếc nhìn Tăng Tri Hứa phát hiện ánh mắt hắn đang nhìn về phía Tô Hồng Hạnh ở bên cạnh.
Ta nhìn theo ánh mắt ấy thấy được Tô Hồng Hạnh vốn đang quỳ an an tĩnh tĩnh cũng thoáng qua vẻ ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã bị nàng ta khéo léo che giấu.
Chẳng lẽ Tô Hồng Hạnh cũng không biết thân phận thật của Diệp Hy?
Ta nhìn Tô Hồng Hạnh đến ngẩn người, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt sắc bén của Tăng Tri Hứa đã vượt qua đám đông nhìn về phía mình.
Đợi tới khi ta bất ngờ đối diện với đôi mắt bình thản không gợn sóng kia, toàn thân ta cứng đờ, mồ hôi lạnh toát ra khắp người.——————
Năm đó chính tên khốn này dùng mười đại khổ hình tra tấn ta như thế nào…..
Ta không quên đâu!!!
Tuy nhiên, ta rất tự tin với diện mạo hiện tại của mình, ta không tin hắn có thể nhận ra một người đã chết từ ba năm trước.
Vì vậy, ta ném cho hắn một ánh mắt quyến rũ, lộ ra vẻ mặt hoa si, quả nhiên, Tăng Tri Hứa hơi ngẩn ra, rồi từ từ dời ánh mắt đi.
Tăng Tri Hứa nói: “Vụ án Trương Hữu Thần, Tri phủ Túc Châu, thuê sát thủ giết thế tử, chứng cứ chưa đủ, sau này sẽ xét lại. Nhưng vụ án mưu hại Tịch Nghiệp Thành…”
Trương Hữu Thần đột nhiên nhảy lên, vùng vẫy trong tuyệt vọng: “Mưu hại cái gì! Ngươi đừng có ngậm m@‘u phun người! Ngươi vừa nói Tịch Nghiệp Thành chỉ mất tích, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nếu các ngươi muốn định tội ta thì đưa ra chứng cứ!”
Lúc này, Tô Hồng Hạnh đột nhiên mở miệng, nàng nói: “Dân nữ biết Diệp Hy ở đâu!”
Ánh mắt Tăng Tri Hứa trở nên thâm trầm: “Nói tiếp đi.”
Tô Hồng Hạnh nói:
“Năm Diệp Hy và phu quân vào kinh ứng thí, quả thật bọn họ ở tại Ngự Thư Phường.”
“Một ngày nọ, có lá thư nặc danh được gửi vào phòng phu quân, trên thư ước hẹn gặp vào nửa đêm tại núi Tê Đồng cách kinh thành năm dặm.”
“Nói ra thật xấu hổ, ngày đó phu quân lên phố mua trâm và trang sức cho dân nữ nên không ở trong phòng. Người cầm thư tới chỗ hẹn chính là Diệp Hy.”
Ba chữ “núi Tê Đồng” vừa thốt ra, chút giãy giụa cuối cùng trên mặt Trương Hữu Thần cũng biến mất, hắn dường như không thể tin rằng Tô Hồng Hạnh lại biết chuyện ở núi Tê Đồng.
Tô Hồng Hạnh nói đến đây, giọng nàng run rẩy: “Còn Diệp Hy, kể từ đêm gặp mặt đó không bao giờ quay trở về. Ba năm nay, dân nữ và phu quân vẫn luôn tìm ngài ấy, cố gắng đào bới từng tấc đất ở núi Tê Đồng, thế nhưng chỉ có hai người phu phụ nhà dân nữ…”
Khuôn mặt Tô Hồng Hạnh đau khổ, vô cùng tuyệt vọng mà nói:
“Chỉ có hai người, thế lực đơn bạc, cũng không có khả năng lật tung núi Tê Đồng. Ngọn núi đó, cao cao đè nặng trên đầu phu phụ, vĩnh viễn không tìm thấy thi thể của ngài ấy…”
Tăng Tri Hứa chờ một lúc mới thấp giọng nói:
“Không sao, bản quan có thể điều động toàn bộ nhân lực của Đại Lý Tự, nếu vẫn không đủ thì tấu thỉnh điều động Cấm quân.
“Một ngày không tìm thấy, thì tìm một tháng, một tháng không tìm thấy, thì tìm một năm. Nếu hắn thật sự ở đó, bản quan không tin không lật tung nổi một ngọn núi Tê Đồng, cũng không tin thiên hạ này còn có sự thật nào không tìm ra được.”
Tô Hồng Hạnh mỉm cười mãn nguyện, hai hàng lệ trong suốt cuối cùng cũng rơi xuống.
Nàng nghẹn ngào nói, “Nếu phu quân còn sống, chắc hẳn chàng có rất nhiều điều muốn nói với Đại Lý Tự khanh.”
Tăng Tri Hứa im lặng một lúc, dường như ngầm đồng ý với lời của Tô Hồng Hạnh.
Hắn lại hỏi: “Nếu ngày đó người nhận được thư nặc danh và mang thư tới chỗ hẹn là Diệp Hy, hắn lại một đi không trở lại. Tại sao ngươi và Kiều Mộc Đình biết được nội dung trong thư? Còn vụ án Kiều Mộc Đình tự sát, ngươi có điều gì muốn nói với bản quan không?”
Tô Hồng Hạnh ngẩng đầu nhìn vào mắt Tăng Tri Hứa, biểu tình kiên định dứt khoát, nàng nói: “Quả thật dân nữ biết ai là người giết Kiều Mộc Đình và Diệp Hy nhưng danh tính người đó, dân nữ sợ ngay cả Đại Lý Tự khanh cũng không dám đắc tội.”
Tăng Tri Hứa hỏi: “Ngươi muốn thế nào?”
Tô Hồng Hạnh ngẩng đầu kiêu ngạo nói: “Dân nữ muốn gặp người có quyền lực nhất thiên hạ này, cũng là người không sợ quyền lực nhất. Chỉ cần gặp được người đó, dân nữ sẽ nói cho các vị biết được chân tướng.”
Tăng Tri Hứa không hề do dự liền nói: “Được.”
Ta lại nhìn về phía Tô Hồng Hạnh, nàng ta vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh, dường như nàng luôn chờ đợi khoảnh khắc này.
Thật khó tưởng tượng, Tô Hồng Hạnh sắp gặp người có quyền lực tối cao trên thế gian này; càng khó tưởng tượng hơn, nàng ta phải trả giá bao nhiêu mới có thể đi đến bước này.