Bài Tập Tình Yêu Của Học Bá

Chương 38: Không Thích Người Giống Như Cậu (3)




Edit: Samie

Mãi cho đến khi trở về phòng ngủ, trong đầu Trúc Lâm Sâm vẫn còn quanh quẩn mấy câu nói đó, cô nản lòng thoái chí đi về giường nằm xuống, buồn bã nghĩ: thật sự không muốn học bơi lội nữa mà!

Lúc Lục Lộ trở về, Trúc Lâm Sâm vẫn chưa thể khôi phục sau trận đả kích ở lớp bơi lội, hiếm khi không đặt tâm tư ở sách vở cùng bảo bối trứng, hữu khí vô lực nằm trên giường chơi điện thoại.

“Sâm Sâm, cậu biết tớ mới gặp được ai không?” Lục Lộ hơi mơ màng, ngay cả giọng nói cũng có chút lâng lâng.

Vẻ mặt này rất hiếm gặp, trong ấn tượng của Trúc Lâm Sâm, cô mới chỉ nhìn thấy một lần, đó là đợt nghỉ hè, sau khi kết thúc khóa huấn luyện quân sự, cô và Lục Lộ, Tiêu Vũ cùng hẹn nhau đi du lịch Tây Tạng, đối với Lục Lộ mà nói, đã đen thành như vậy, cũng không ngại đen thêm một vòng.

Nhưng mà bởi vì trong nhà Lục Lộ có chuyện, cho nên xuất phát chậm hơn bọn họ một bước, mà sau khi Lục Lộ hội ngộ cùng bọn họ ở Tây Tạng, Lục Lộ cũng lộ ra biểu cảm như vậy, nói với cô: “Sâm Sâm, cậu biết tớ gặp được ai không?”

“Ai vậy?” Khi đó Trúc Lâm Sâm thật sự cũng không quá hiếu kỳ, nhưng vẫn rất cho mặt mũi hỏi một chút.

“Chân mệnh thiên tử của tớ.” Khi đó, ánh mắt Lục Lộ tỏa sáng lấp lánh, giống như đang rơi vào mộng đẹp, nhưng mà buồn cười là, Lục Lộ cũng không biết tên của chân mệnh thiên tử của mình là gì.

Trúc Lâm Sâm chỉ biết là, Lục Lộ cũng không trực tiếp ngồi xe lửa đến Tây Tạng giống như bọn họ, mà là nửa đường xuống xe, trải nghiệm một lần cảm giác gọi là quá giang xe.

Mà vị chân mệnh thiên tử kia, chính là người đầu tiên sẵn sàng cho Lục Lộ đi nhờ. Nghe Lục Lộ nói, đó là một nam sinh xấp xỉ tuổi bọn họ, dáng dấp dễ nhìn không nói, khí chất càng là xuất chúng, cho nên lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy cậu ta thì đã rung động.



Đáng tiếc nam sinh kia tích chữ như vàng, ngay cả tên cũng không muốn nói, cho dù là một người thần đồng giao tiếp như Lục Lộ, cũng không thể cạy mở miệng của cậu ta.

Nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng đến việc anh ta trở thành “chân mệnh thiên tử” của Lục Lộ.

Trong khoảng thời gian này, Lục Lộ thường xuyên thủ thỉ bên tai Trúc Lâm Sâm, thế nhưng, dù sao người nọ cũng chỉ là đang đi đường đột nhiên gặp gỡ, giống như là phù dung sớm nở tối tàn, không cách nào kéo dài, muốn gặp nhau lần nữa, đơn giản là khó như lên trời.

Trúc Lâm Sâm không nghĩ tới mới qua hơn hai tháng mà Lục Lộ lại một lần nữa xuất hiện dáng vẻ như rơi vào trong mộng kia, cô nhịn không được hỏi: “Đừng nói với tớ là cậu lại gặp một được chân mệnh thiên tử nhé?”

Vậy mà sau khi Lục Lộ nghe được câu này, ánh mắt chợt tỏa sáng: “Sâm Sâm, quả nhiên là cậu hiểu tớ!”

Trúc Lâm Sâm lập tức cảm thấy mất hết cả hứng, tiếp tục chơi điện thoại.

Lục Lộ lại hưng phấn mà leo lên giường Trúc Lâm Sâm, kích động nói: “Tớ biết tên của cậu ấy rồi!”

“Ồ!” Trúc Lâm Sâm rất miễn cưỡng lên tiếng.

“Tớ nói chính là người mà tớ gặp được ở Tây Tạng ấy!” Lục Lộ thấy Trúc Lâm Sâm không có phản ứng gì, nhịn không được vỗ vào chân của Trúc Lâm Sâm, trừng mắt nói.