Edit: Samie
Trúc Lâm Sâm đang muốn nói thêm, chuông vào học chợt vang lên. Các bạn học nhanh chóng xếp hàng tập hợp, Trúc Lâm Sâm cũng vội vàng quay trở về hàng, cô yên lặng lau mồ hôi, vạn vạn không nghĩ tới cô giáo Vương không nói chuyện phiếm thì thôi, một khi nói chuyện phiếm lại toát mồ hôi như vậy.
Bảo Kỷ Phi Ngôn phụ đạo cô bơi lội? Trúc Lâm Sâm chỉ nghĩ thôi cũng giật mình, quá nguy hiểm!
Vì sự an toàn của mình, giữ khoảng cách với cậu ta mới là thượng sách.
Thế nhưng bể bơi chỉ lớn như vậy, lại nhiều học sinh như thế, muốn giữ vững khoảng cách -- thật sự là hơi khó khăn.
“Sư tỷ, chị có biết bản thân nãy giờ chỉ quay tròn ở một chỗ không?” Trúc Lâm Sâm đang cố gắng tập bơi, bên cạnh liền vang lên tiếng cười của Kỷ Phi Ngôn.
Động tác của Trúc Lâm Sâm hơi chậm lại, Kỷ Phi Ngôn thật sự đâm trúng tim đen của cô, phải biết nguyên nhân cô tạch khóa bơi lội ngoại trừ việc không thể nhịn thở, còn có một nhược điểm trí mạng chính là không cảm giác được phương hướng.
Cô chỉ cần bơi một lát thì sẽ hoàn toàn mất phương hướng, kết quả là luôn bị chệch hướng trong buổi kiểm tra...
Trúc Lâm Sâm có chút tuyệt vọng bơi vào bờ, nghĩ thầm, chỉ với việc không xác định được phương hướng này của cô thì còn học bơi lội cái gì chứ? Nếu thật sự rơi xuống nước, đoán chừng cũng chỉ có một con đường chết...
Kỷ Phi Ngôn bơi theo, ngồi xuống bên cạnh cô.
Trúc Lâm Sâm dịch qua bên cạnh, kéo dài khoảng cách với Kỷ Phi Ngôn.
Mặc dù cô giáo đã mời những người không có phận sự ra ngoài, nhưng cách đó không xa vẫn có một ít người mê muội Kỷ Phi Ngôn đang len lén hướng qua bên này dò xét, thân là một học tỷ năm hai, tốt hơn hết là không nên đi lội vũng nước đục này của Kỷ Phi Ngôn.
Vậy mà Kỷ Phi Ngôn cũng dịch người về phía cô.
“...” Trúc Lâm Sâm trầm mặc phút chốc, đang muốn tiếp tục dịch sang bên cạnh, Kỷ Phi Ngôn đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô, nhe răng nở nụ cười, lúm đồng tiền nhàn nhạt, đôi mắt đen nhánh hình như có ánh nước, trong trẻo và tỏa nắng như nhân vật chính của manga, dễ dàng như trở bàn tay đã có thể làm nhộn nhạo tâm tư của thiếu nữ.
Trái tim Trúc Lâm Sâm không có tiền đồ mà run rẩy.
“Tôi nhớ tối qua sư tỷ còn mời tôi ăn cơm mà.” Kỷ Phi Ngôn chậm rãi mở miệng, đôi mắt đen nhánh hơi híp lại, xẹt qua tia sáng nguy hiểm, nhưng trên mặt vẫn là dáng vẻ vô hại kia, khóe miệng thậm chí còn mang theo ý cười, “Như thế nào hôm nay lại trở mặt không nhận người rồi?”
Bên ngoài Trúc Lâm Sâm bất động thanh sắc, trong lòng lại vô cùng lúng túng, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào. Loại hành vi như thể vong ân phụ nghĩa này của cô, hết lần này tới lần khác còn bị người trong cuộc nhìn thấu, hơn nữa còn bị vạch trần ngay tại chỗ, thật sự là khiêu chiến năng lực ứng biến của cô mà.
Mặt của Trúc Lâm Sâm hơi đỏ lên, ánh mắt lại bắt đầu chột dạ nhìn quanh bốn phía, giọng nói cũng rất chột dạ: “Nào có...”
Ánh mắt Kỷ Phi Ngôn rơi xuống gò má ửng hồng của cô, ý cười trong mắt dần lan ra: “Không có sao?”
Trúc Lâm Sâm cứng ngắc gật đầu một cái.
“Vậy sư tỷ dạy tôi bơi lội được không?”
“Cậu bơi lội tốt như vậy còn cần tôi dạy gì chứ, cậu dạy tôi còn tạm được.” Trúc Lâm Sâm vô thức phản bác.
Lời nói của Trúc Lâm Sâm mang theo ý từ chối rõ ràng, lại không nghĩ rằng Kỷ Phi Ngôn ra bài không theo lẽ thường, vậy mà thuận nước đẩy thuyền: “Được, vậy tôi dạy chị.”
“...” Trúc Lâm Sâm yên lặng nhìn trời, rất muốn giả vờ không nghe thấy câu nói này.
Nhưng mà, rõ ràng là không thể.
Lúc Kỷ Phi Ngôn nhảy xuống bể bơi, còn thuận tiện lôi luôn Trúc Lâm Sâm xuống. Trúc Lâm Sâm vội vàng không kịp chuẩn bị mà hét lên một tiếng, chờ sau khi đứng vững trong nước, mới phát hiện ánh mắt của rất nhiều người đều bị tiếng thét chói tai của cô hấp dẫn, cô vội vàng mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, giả vờ không xảy ra chuyện gì.
Kỷ Phi Ngôn nhịn cười: “Sư tỷ, tôi bơi ở phía trước, chị đuổi kịp tôi nhé.”
Trúc Lâm Sâm từ bỏ giãy dụa, gật đầu một cái, dù sao thì không trượt tín chỉ vẫn quan trọng hơn.
Kỷ Phi Ngôn bắt đầu bơi về phía trước, Trúc Lâm Sâm cũng bơi theo, có người dẫn đường dù sao cũng tốt hơn, ít nhất sẽ không tiếp tục quanh quẩn một chỗ.
Sau một lát, Trúc Lâm Sâm đang ra sức bơi bị một bàn tay ngăn lại, chỉ thấy Kỷ Phi Ngôn bất đắc dĩ nhìn cô: “Sư tỷ, chị nhận nhầm người rồi.”
Lập tức, mặt của Trúc Lâm Sâm đỏ bừng.
Không bơi, không bơi nữa! Không tiếp tục bơi nữa!