Chương 84: Cầu Cứu
- Bảy trăm nguyên thạch.
Thanh niên cười tủm tỉm mà giơ bảy ngón tay ra, nói với Tần Trạch.
Cái gì, Tần Trạch gần như bị hù doạ, bảy trăn nguyên thạch, đắt kinh khủng vậy sao, Thanh Long Đao của hắn cũng chỉ mấy trăm nguyên thạch mà thôi.
- Đạo hữu, giá cả có phải hay không có chút nhầm lẫn.
Tần Trạch không tin, hỏi lại.
- Không nhầm, thứ nhất, đây là cao cấp Huyền cấp trận pháp, lại còn là trận bàn, tự ta tìm kiếm nguyên liệu mà làm, đạo hữu nói xem, bảy trăm nguyên thạch đắt sao.
Thanh niên chỉ vào trận bàn, bô bô giải thích, Tần Trạch nghe vậy, chỉ gật đầu nói.
- Đắt.
Thanh niên kia không biết nói gì, hắn đã giải thích như vậy rồi mà tên này không hiểu hay sao, bảy trăm nguyên thạch đương nhiên có thể giảm nha.
- Thế đạo hữu cảm thấy bao nhiêu là hợp lí?
Thanh niên nhìn Tần Trạch hỏi.
- Năm trăm.
Tần Trạch cũng giơ năm ngón tay ra, dứt khoát trả giá.
- Không thể, đạo hữu, năm trăm cũng chỉ đủ ta tìm nguyên liệu thôi, ít nhất sáu trăm.
- Năm trăm năm mươi.
- Sáu trăm.
- Tốt, sáu trăm.
Tần Trạch không cố cãi, sáu trăm thì sáu trăm, dù sao cũng ít hơn bảy trăm nguyên thạch, hắn còn mua nổi.
Nhận lấy trận bàn, Tần Trạch đưa cho thanh niên một cái túi nhỏ, bên trong hắn đã xếp sẵn sáu trăm nguyên thạch.
- Đây là sáu trăm nguyên thạch, nếu không tin, đạo hữu có thể đếm thử.
Tần Trạch chỉ nhàn nhạt nói một câu.
- Không cần, đa tạ đạo hữu, lần sau nếu còn muốn trận pháp, cứ đến tìm ta, ta tên Du Nhất Dương.
Thanh niên vẫy tay từ biệt Tần Trạch, hắn còn không quyên báo danh hào của bản thân, nói thế nào Tần Trạch cũng là khách hàng lớn của hắn.
Tần Trạch không để ý hắn, trong nháy mắt, nguyên thạch của hắn chỉ còn lại sáu trăm, hắn không muốn mua thứ gì nữa, đi thẳng đến không gian thông đạo, rời đi Huyết Ảnh Lâu.
Vẫn là toà thành nhỏ kia, Tần Trạch lại đến tửu quán, hắn chờ Tuyết Ảnh mang đồ đến.
Hắn đã chờ nàng hai ngày rồi nhưng không có tin tức gì, cũng chỉ đành ngồi đợi tiếp.
Đang lúc ngồi đợi chán chường, ngọc bài bên hông Tần Trạch đột nhiên rung lên, khi lấy ra nhìn thì đã thấy nó phát ra quang mang màu đỏ.
Cứu mạng báo động, không sai, đây chính là tín hiệu cầu cứu của Huyết Ảnh Lâu đệ tử, từ cường độ quang mang thì cùng lắm chỉ cách Tần Trạch gần một dặm.
Hết cách, Tần Trạch đứng dậy, bay thẳng đến phương hướng ngọc giản chỉ.
Lúc này, cách Tần Trạch một dặm xa, một trận chiến đang diễn ra.
Hai nam nữ trẻ tuổi đang cùng một vị trung niên nam tử liều mạng.
Hai tên nam nữ này cũng chỉ là tông sư đỉnh phong, nhưng đối thủ của họ lại là một vị nửa bước đại tông sư, thức hải đã vững chắc, ý chí cũng đã gần ngưng tụ, rõ ràng chỉ cần thời gian là có thể đột phá đại tông sư.
- Hừ, hai tên tiểu bối, vậy mà cũng dám đến á·m s·át ta, quả thật không biết trời cao đất rộng.
Trung niên nam tử cuồng tiếu, hắn tên Trình Kinh Quân, là một tông sư cao thủ có chút danh tiếng, mấy hôm trước hắn tuyên bố bế tử quan, đột phá đại tông sư.
Nhưng không may là, trong lúc bế quan, không biết tên kẻ thù nào lại nhờ Huyết Ảnh Lâu á·m s·át hắn, việc này lại rơi vào trong tay đôi nam nữ trẻ tuổi này.
Hai người đều là Huyết Ảnh Lâu đệ tử, nam tên Bách Lý Minh, nữ tên Phượng Thu Uyển, hai người họ cũng coi như thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau, gia nhập Huyết Ảnh Lâu cùng nhau rồi làm nhiệm vụ cùng nhau.
Vốn tưởng hai người đều là tông sư đỉnh phong, á·m s·át một tông sư đỉnh phong khác, lại còn bế tử quan, cho dù không mười thành nắm chặt cũng có tám chín phần.
Nhưng sự không ngờ xảy ra, lúc hai người lén lút chui vào động phủ của Trình Kinh Quân lại đúng lúc mấu chốt hắn đột phá, quá trình ngưng tụ thần niệm đã xảy ra.
Thấy vậy, hai người vội vàng xuất thủ, nhưng lại kinh động Trình Kinh Quân, hắn vội ngưng đột phá, nhưng cũng vậy mà bị kẹt ở nửa bước đại tông sư, e là cả đời không hi vọng đột phá nữa.
Thử hỏi, mối hận này hắn làm sao nuốt trôi, thế là hắn nổi điên, t·ruy s·át hai người Bách Lý Minh cùng Phượng Thu Uyển.
Tuy hai người chỉ là tông sư đỉnh phong, nhưng cũng coi như là thiên kiêu, miễn cưỡng liên thủ còn có thể chống đỡ, cứ như vậy, ba người vừa đánh vừa chạy mà đến đây.
Nhưng hai người phát hiện, Trình Kinh Quân càng đánh càng liều mạng, nếu họ còn cố chấp kéo lại, rất có thể chính là đồng quy vu tận, hết cách đành dùng ngọc bài cầu cứu.
- Trình Kinh Quân, ngươi cũng không sống được bao lâu nữa, có gì mà đắc ý.
Bách Lý Minh cũng không nhún nhường, dùng giọng trêu tức mà nói.
- Hừ, Huyết Ảnh Lâu các ngươi có nhiều cao thủ, hi vọng sống của ta đúng là không lớn.
Hắn ngừng một chút, cười lên mà nói.
- Nhưng vậy thì đã sao, đời này ta đại tông sư không hi vọng, cần chi sống tiếp, chỉ cần các ngươi cùng c·hết, đó chính là thống khoái, haha.
Bách Lý Minh cùng Phượng Thu Uyển nghe vậy, sắc mặt không tốt, quả như vậy, Trình Kinh Quân không còn hi vọng, hắn có thể liều mạng bất cứ lúc nào.
Xoẹt!
Chân khí phóng ngay qua cạnh Bách Lý Minh, làm cho da gà hắn nổi lên, đầu óc cũng chậm lại một nhịp, nếu vừa nãy mà b·ị đ·ánh trúng, e là khó qua ải này.
Liên tiếp chân khí từ phía Trình Kinh Quân phóng đến, tốc độ càng lúc càng nhanh, mật độ cũng càng lúc càng nhiều, chỉ có thể nói là hắn càng lúc càng liều mạng.
Keng! Keng!
Hai người Bách Lý Minh lại bị đẩy lùi lại mấy mét, đất đá dưới chân bị cày lên không ít, vốn chên lệch không nên lớn như vậy, nhưng do Trình Kinh Quân đang thiêu đốt cả máu huyết để đánh, uy lực có thể so với đại tông sư yếu nhất.
- Trình Kinh Quân, ta đã kêu gọi trợ giúp, ngươi tốt nhất nên rời đi, chúng ta sau này mỗi người một ngả.
Thấy tình hình không ổn, Bách Lý Minh chỉ có thể lên tiếng uy h·iếp, dù sao hắn cũng là đệ tử của thế lực lớn.
- Haha, các ngươi không nói ta cũng thừa biết, thế lực lớn như các ngươi há sẽ cho ta sống sót, hôm nay ta cho dù có c·hết, cũng muốn tự tay báo thù này.
Trình Kinh Quân gầm lên, hắn sao không biết hai người này còn nhiều thủ đoạn, nhưng như vậy thì sao, hôm nay hắn cũng đã sớm không muốn trở về.
Hai tay Trình Kinh Quân tăng tốc, chân khí theo đó rung động, uy lực như được tăng thêm mấy phần, thậm chí có chút khí thế toả ra.
- Không ổn, tránh.
Phượng Thu Uyển thấy cảnh này, biết là đại chiêu, nhanh chóng kêu gọi Bách Lý Minh tránh đi, còn nàng đạp nhẹ mặt đất, chân khí phun trào, bay ngoặt sang trái.
Ầm! Ầm!
Vài t·iếng n·ổ lớn vang lên, Trình Kinh Quân đã dùng hết sức tung chiêu, phía trước hắn hình thành một cái hố lớn, đường kính cũng có mười mấy mét, khói bụi bay tán loạn.
Hộc! Hộc!
Hắn cúi gập người, hai tay chống đùi mà thở hồng hộc, nhưng vẫn không quên ngẩng đầu lên nhìn đối thủ.
Bách Lý Minh cùng Phượng Thu Uyển đương nhiên sẽ có tổn thương, dù sao đứng trước uy lực cỡ này, không xây xát là không thể nào.
Cả hai người trên thân đều có chút bầm dập, tay chân cũng đã hơi tê, sức lực cũng tiêu hao không ít, nhưng nói chung, tình trang vẫn tốt hơn Trình Kinh Quân nhiều.
- Haha, Trình Kinh Quân, xem ra hôm nay ngươi không thể báo thù rồi, đáng tiếc, đáng tiếc.
Bách Lý Minh lững thững đi đến gần, châm chọc nói.
- Hừ, ai nói các ngươi không cần phải c·hết, ta đã nói được thì sẽ làm được.
Trình Kinh Quân vẫn rất cứng đầu, hắn cố đứng thẳng, nhìn hai người từ từ lê lại gần, ánh mắt không chút dao động.
- Haha, mạnh miệng, để ta xem, lát nữa, lúc ta đâm từng kiếm trên người ngươi, còn có thể nói ngư cậy hay không.
Bách Lý Minh xùy cười, tình trang trước mắt đã rõ mồn một, tên này lại còn muốn mạnh miệng, quả nhiên là buồn cười đến cực điểm.
Nhưng khi hai người đến gần Trình Kinh Quân gần mười mét, Trình Kinh Quân lại nhếch miệng cười nhẹ, chân khí xung quanh hắn r·úng đ·ộng.
Hai người vốn tưởng hắn sẽ bạo phát công kích lần cuối, nhưng không, chân khí tụ lại cùng nhau, sau đó đều chui vào người Trình Kinh Quân, không khí bỗng yên tĩnh lạ thường.