Bên trong sân bay rộng lớn, dòng người tấp nập.
Cố Hàn Chu mặc âu phục, tóc tai chải chuốt lịch thiệp, bởi vì hôm nay đến đón Bùi Túc Nguyệt về nước, hắn đặc biệt chuẩn bị rất nhiều thứ. Hai mắt hắn chăm chú nhìn vào đám đông đổ xô đi đi lại lại, trông mong người nào đó xuất hiện.
Hắn đã rất rất nhiều năm không gặp Bùi Túc Nguyệt. Bây giờ Bùi Túc Nguyệt sắp trở về, hắn là người vui mừng nhất. Điều này có nghĩa là hắn lại có cơ hội theo đuổi Túc Túc.
Không biết những năm qua Túc Túc ở nước ngoài sinh sống ra sao, bây giờ thế nào.
Bọn hắn đều rất nhớ Túc Túc.
Ước chừng qua nửa giờ, lối ra sân bay mới dần dần xuất hiện một đợt người.
Trong đám đông, người kia như ánh trăng rực sáng giữa muôn vì sao, vừa xuất hiện liền trở thành tiêu điểm.
Y quá loá mắt, quá xinh đẹp, quá cao ngạo.
Xung quanh có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm gương mặt còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân kia.
Y cao chừng 1m85, mặc áo sơ mi trắng được thiết kế riêng, phảng phất dáng vẻ cấm dục thanh tao. Quần tây màu đen bao bọc lấy đôi chân thon dài hữu lực, cổ tay đeo đồng hồ cao cấp.
Tóc ngắn màu mực xoã tung, cần cổ thon dài như ngọc, bàn tay xương cốt rõ ràng, còn có đôi mắt phượng xinh đẹp tuyệt mỹ. Tướng mạo của y không khác gì xé sách bước ra, nếu nhìn kỹ, còn có thể thấy y có một nốt ruồi son nho nhỏ dưới đuôi mắt, muốn quyến rũ bao nhiêu liền có bấy nhiêu.
Y tựa như trong tranh bước ra, xinh đẹp lóa mắt, hào quang tỏa ra bốn phía làm lòng người ngẩn ngơ. Thật dễ khiến người khác có cảm giác kinh tâm động phách ngay lần đầu gặp gỡ.
Như trăng sáng rực rỡ, y chính là Bùi Túc Nguyệt.
Cố Hàn Chu vừa nhìn liền nhận ra Bùi Túc Nguyệt. Nhiều năm không gặp, Bùi Túc Nguyệt bây giờ càng thêm khiến người ta mê muội, một cái nhăn mày hay một nụ cười, từng cử chỉ hành vi đều tựa như minh nguyệt trong trẻo mà lạnh lùng, cao ngạo lại kiêu kì, ánh mắt mọi người cũng nhịn không được bị cuốn theo người y.
- Túc Túc.
Cố Hàn Chu từ xa gọi một tiếng. Bùi Túc Nguyệt chậm rãi đưa mắt nhìn qua, sau đó đẩy va li sải đôi chân dài bước tới.
- Mừng em về nước, Túc Túc.
Giọng điệu Cố Hàn Chu ôn nhu chưa từng có, hắn đè nén vui sướng trong lòng, cười nhạt với Bùi Túc Nguyệt.
- Nghe nói em sắp về nên bọn anh đã vì mà em chuẩn bị mở tiệc tẩy trần, hi vọng tiểu thiếu gia Túc Túc đây có thể nể mặt đến chung vui.
Đôi mắt phượng xinh đẹp của Bùi Túc Nguyệt thoáng ánh lên ý tứ sâu xa, nụ cười của y rất nhạt, gần như không thể phát hiện, chỉ có khoé môi hơi cong lên biểu thị hiện tại y đang cười. Thần sắc y bình thản, cho dù là đang cười thì vẫn hiện lên vẻ xa cách khó đoán.
Bùi Túc Nguyệt yên lặng nhìn Cố Hàn Chu, ánh mắt của y không có cảm xúc gì, chỉ có ý cười thản nhiên. Y đánh giá Cố Hàn Chu từ trên xuống dưới, không chút biến sắc quan sát đối phương.
Cố Hàn Chu chú ý đến tầm mắt của Bùi Túc Nguyệt, bước chân không khỏi chậm lại.
Trong mắt Bùi Túc Nguyệt chưa từng chứa chấp hình bóng của bất kỳ kẻ nào. Y chưa bao giờ dùng ánh mắt mang theo ý cười nhìn ai chăm chú như vậy.
Thế nhưng, Bùi Túc Nguyệt bây giờ lại đang dùng ánh mắt này nhìn chằm chằm hắn.
Cố Hàn Chu hơi khựng lại, Túc Túc như vậy khiến hắn nảy sinh ảo tưởng rằng y cũng nhớ hắn, trong mắt y rốt cuộc cũng có hình bóng của hắn.
Cố Hàn Chu đáng lẽ ra nên cảm thấy mừng rỡ.
Nhưng mà --
Ánh mắt này của Bùi Túc Nguyệt làm hắn vô thức cảm thấy có chút không được thoải mái tự nhiên.
Là ảo giác sao?
- Em sao thế, Túc Túc?
Cố Hàn Chu dịu dàng lại thân thiết, hắn cười nói:
- Trên người anh có vấn đề gì sao?
- Không có vấn đề gì hết.
Bùi Túc Nguyệt cong cong khóe môi, nụ cười ôn nhu mềm mại, y nhẹ giọng đáp.
- Chỉ là quá lâu không gặp anh Hàn Chu cho nên mới muốn nhìn lâu hơn một chút. Anh Hàn Chu mấy năm này sống tốt không?
Thì ra là thế.
Cố Hàn Chu nhịn không nhịn được khẽ cười, hắn săn sóc giúp Bùi Túc Nguyệt kéo va li, sau đó đáp.
- Rất tốt, chỉ là em xuất ngoại lâu như vậy, mọi người xung quanh đều rất nhớ em.
Hai người vừa đi vừa nói.
- Thật sao? Em cũng rất nhớ mọi người. Việc học cùng công ty ở nước ngoài đều lo chu toàn cả rồi, hiện tại em muốn về nước phát triển. Với lại, anh Hàn Chu à, lần này em trở về chủ yếu là vì anh thôi đó.
Đôi mắt phượng của Bùi Túc Nguyệt ngậm ý cười, ngữ khí của y chậm dần.
- Em về rồi, anh có thấy hoan nghênh không?
- Anh đương nhiên là hoan nghênh rồi. Biết được em là đặc biệt vì anh mà trở về, anh cảm thấy vô cùng vinh hạnh.
Ánh mắt Cố Hàn Chu dịu dàng, nghe được lời này của Túc Túc, hắn liền quên đi mối nghi hoặc vừa nãy, trong lòng chỉ còn lưu lại cảm giác mừng rỡ.
Bùi Túc Nguyệt nói, y là vì hắn mà trở về.
Bùi Túc Nguyệt nhìn về phía trước, chậm rãi cất tiếng.
- Chiếc xe đó là của anh sao? Chúng ta đi thôi, em mong chờ bữa tiệc tẩy trần hôm nay lắm đấy.
- Được.
Cố Hàn Chu quan tâm lại thân sĩ giúp Bùi Túc Nguyệt đem hành lý cất vào cốp xe.
Bùi Túc Nguyệt mở cửa, ngồi ở hàng ghế phía sau.
Gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ chìm vào trong bóng tối nhìn không rõ thần sắc, móng tay y găm vào lòng bàn tay tạo thành mấy vết đỏ.
Cặp mắt phượng u tối nhìn chằm chặp Cố Hàn Chu ngoài cửa sổ xe đang đi tới, trong đôi ngươi xinh đẹp hiện lên vài phần tức tối cùng đố kỵ không dễ phát giác.
Nhiệt độ trong xe có chút lạnh.
Cố Hàn Chu ngồi ở ghế lái, không phát hiện ánh mắt lạnh lẽo của người đằng sau. Hắn vừa vui vẻ cười cười vừa lái xe, hào hứng kể cho Bùi Túc Nguyệt nghe mấy năm này thành phố J thay đổi ra sao, cả những chuyện lớn chuyện nhỏ liên quan tới Lục gia, Cố gia.
Bùi Túc Nguyệt nghe vào tai, cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu.
Cuộc trò chuyện kéo dài suốt dọc đường đi.
Đại khái khoảng một giờ sau, cuối cùng cũng đến được khách sạn. Đây là khách sạn xa hoa bậc nhất thành phố J, hôm nay đặc biệt vì Bùi Túc Nguyệt mà mở tiệc linh đình.
Cuối cùng cũng tới rồi.
Bùi Túc Nguyệt không hiểu sao càng lúc càng khẩn trương, khác xa với dáng vẻ thong dong khi mới xuống máy bay.
Y liên tục soi mình trong gương, kiểm tra xem mình có chỗ nào chưa ổn hay không.
Nhìn cửa lớn khách sạn xuất hiện ở trước mắt, y chợt ngồi thẳng người, trái tim đập thình thịch, tay cũng có chút run rẩy.
Cố Hàn Chu dường như nhìn ra được y đang khẩn trương, cười nói:
- Hôm nay chẳng qua chỉ là bữa tiệc nho nhỏ, không cần quá lo lắng, Túc Túc, chúng ta đi thôi.
- Ừm.
Bùi Túc Nguyệt xuống xe, nhìn qua cánh cửa to lớn sang trọng trước mắt, y dừng lại sửa sang y phục cùng ống tay áo, sau đó cùng Cố Hàn Chu sóng vai tiến vào bên trong.
Bên trong sảnh tiệc tráng lệ có sự xuất hiện của rất nhiều vị tổng giám đốc máu mặt, các nhân vật đến từ thế đại gia tộc, có minh tinh đang rất nổi tiếng, cả các doanh nhân thành đạt ở nhiều lĩnh vực khác nhau.
Bọn họ nếu không phải diện âu phục đắt đỏ thì cũng là khoác lên mình trang phục dạ hội thiết kế riêng hết sức cao cấp, hiện đang tụ lại một chỗ oanh oanh yến yến trò chuyện vui vẻ.
Nhạc nền ưu nhã đúng lúc vang lên, bầu không khí trở nên phi thường thích hợp.
Tiệc tẩy trần tổ chức cho người thừa kế duy nhất của gia tộc Bùi thị hết sức phô trương, đủ để thấy được y có địa vị lớn cỡ nào.
Lúc này Tô Dĩ Trần đang đứng ở một góc khuất trong hội trường, anh bất động quan sát những nhân vật có tên tuổi được mời đến tham dự bữa tiệc hôm nay.
Ở đây chỉ có một mình anh, cũng không có ai tiến đến bắt chuyện.
Tô Dĩ Trần từng chút một nhấm nháp bánh kem nhỏ cùng các loại điểm tâm tinh xảo trên bàn ăn. Chỉ cần không có người gây chuyện, anh liền có thể vui vẻ tự tại.
Nhưng đáng tiếc là, luôn có người nhìn anh không vừa mắt.
Hôm nay nhân vật chính của bữa tiệc là bạch nguyệt quang Bùi Túc Nguyệt, Tô Dĩ Trần dĩ nhiên không tránh khỏi kiếp nạn bị người khác đem ra so sánh với y.
- Cậu ta chính là Tô Dĩ Trần? Cái đứa bảo mẫu có dáng dấp giống với Bùi Túc Nguyệt được Cố tổng nuôi trong nhà như chim hoàng yến đó hả?
- Gương mặt này quả thật rất giống, nhưng cậu ta làm sao mà so được với Bùi Túc Nguyệt cơ chứ.
- Tô Dĩ Trần này cùng Túc Túc trước đây nghe nói học cùng trường cấp ba, tôi tưởng ít ra cũng có điểm chung nào đó, ai ngờ hai người bọn họ một người trên trời, một kẻ dưới đất. Chênh lệch cũng quá lớn rồi.
Trong mắt cái đám người thuộc giới thượng lưu kia, Tô Dĩ Trần chỉ là một kẻ ti tiện nhờ vào gương mặt mới hấp dẫn được sự chú ý của Cố tổng. Thực chất Cố tổng Cố Hàn Chu cùng Bùi gia tiểu thiếu gia mới là môn đăng hộ đối, trời sinh một cặp.
Cố tổng đã lặng lẽ thầm mến Bùi gia tiểu thiếu gia rất nhiều năm. Rồi sẽ có một ngày y bị tình cảm chân thành của Cố tổng lay động. Bọn họ trước sau gì cũng ở bên nhau.
Còn Tô Dĩ Trần chỉ là một kẻ tu hú chiếm tổ chim khách, là kẻ thứ ba muốn cướp đi người đàn ông của Bùi Túc Nguyệt.
Một chú chim hoàng yến mong manh yếu đuối, một kẻ thế thân ti tiện ai ai cũng có thể bắt nạt.
Đám người phú quý kia ngồi ở trên ghế sa lon trò chuyện, thanh âm không lớn không nhỏ đủ để cho Tô Dĩ Trần nghe thấy.
Tô Dĩ Trần rũ mi, vờ như rất đau lòng khi nghe được những lời chói tai đó.
Cố Khinh Chu ác ý đẩy phía sau lưng anh.
- Tô Dĩ Trần.
Tô Dĩ Trần mê mang quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu hất cằm, vênh váo hung hăng nói.
- Anh hai tôi đã đón được Túc Túc rồi.
- Tô Dĩ Trần, anh nghe đây, Túc Túc mới thực sự là người mà anh tôi yêu, anh chỉ là tu hú chiếm tổ chim khách, là kẻ trộm chiếm đoạt thứ vốn thuộc về người khác. Tôi khuyên anh tốt nhất là nên thức thời một chút, đừng ở trước mặt Túc Túc nói lời không nên nói!
Hai mắt Tô Dĩ Trần cụp xuống.
Trong mắt Cố Khinh Chu, Tô Dĩ Trần hiện tại đang rất khổ sở uất ức, nhưng trên thực tế, Tô Dĩ Trần lại trộm nghĩ cái phản ứng thái quá của tên công tử bột ngu ngốc này thật đáng ghét.
Rõ ràng đã trưởng thành bước qua tuổi 18, hà cớ gì lại còn ấu trĩ như vậy chứ.
Tô Dĩ Trần ra vẻ thất hồn lạc phách nói:
- Khinh Chu, cậu không cần nhắc nhở tôi cũng tự hiểu, tôi sẽ không gây thêm phiền phức cho ngài Cố.
Thế thân thì cũng phải có sự chuyên nghiệp của thế thân, tốt xấu gì anh cũng được trả tiền để làm việc, đương nhiên phải hoàn thành nhiệm vụ thật tốt, tuyệt đối không dây dưa dài dòng.
Anh thừa sức hiểu điều này.
Cố Khinh Chu giọng điệu ác ý lần nữa cảnh cáo thêm vài câu. Trong sảnh tiệc, vô số ánh mắt trào phúng bắn tới.
Cùng lúc đó.
Bốn phía đột nhiên liên tục vang lên tiếng thán phục.
Vô số đôi mắt đổ dồn về phía hai người đang từ cửa lớn tiến vào.
Đặc biệt là nhân vật chính của bữa tiệc đêm nay -- Bùi Túc Nguyệt.
Bùi Túc Nguyệt vừa xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt mọi người, giống như trăng sáng rực rỡ giữa đêm đen.
Y giống như minh nguyệt cao ngạo tuyệt mỹ... Sở hữu vẻ đẹp khiến lòng người mê say.
Đây chính là bạch nguyệt quang trong lòng Cố Hàn Chu nhớ mãi không quên đó ư?
Tô Dĩ Trần đưa mắt quan sát nhưng không thấy rõ lắm, chỉ có thể nhìn thấy cái đại khái.
Anh chỉ nhìn thoáng qua liền chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Cố Khinh Chu đứng cạnh Tô Dĩ Trần, mỗi chữ mỗi câu đều là lời ác độc khiến người nghe toàn thân rét run:
- Nhìn thấy chưa? Tô Dĩ Trần, đó mới là chính thất, anh ấy mới là người xứng đáng đứng ở bên cạnh anh hai tôi.
Tô Dĩ Trần nhanh chóng bật mode diễn xuất.
Anh đóng vai thế thân hèn mọn phải lòng Cố Hàn Chu, đã diễn vai diễn này đến mức vô cùng nhập tâm.
Sắc mặt anh tái nhợt, ngơ ngác không nói lời nào.
Cố Khinh Chu cười đắc ý, cậu ta nhìn sườn mặt của Tô Dĩ Trần, hừ lạnh một tiếng, tiếp tục đâm chọt.
- Vì anh giống Túc Túc nên anh hai tôi mới nhìn trúng anh. Nhưng anh có bao giờ thắc mắc tại sao anh vừa giống Túc Túc lại vừa yêu anh ấy mà anh ấy lại chưa bao giờ chạm vào anh không?
Vì cái gì? Bởi vì anh hai của cậu không được à?
Tô Dĩ Trần thất thần nhìn về phía Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu trông thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách này của anh liền không khỏi cười nhạo, trong mắt cậu ta hiện lên ác ý:
- Bởi vì, anh không xứng!
Tô Dĩ Trần ánh mắt vô định, anh nắm chặt nắm đấm rồi sau đó lại buông ra, dường như không thể phản bác lại Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu nhìn anh cam chịu cúi đầu liền được nước lấn tới liên tiếp buông lời công kích đối phương. Trong lòng cậu ta có một loại cảm giác thỏa mãn không nói nên lời, dường như làm nhục Tô Dĩ Trần chính là thú vui của cậu ta. Tốt nhất là mắng chửi cho đến khi nào Tô Dĩ Trần cảm thấy không chịu nổi nữa liền nhanh chóng rời khỏi Cố Hàn Chu.
Trong tiệc rượu, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Bùi Túc Nguyệt.
Bùi Túc Nguyệt trở thành tiêu điểm duy nhất của bữa tiệc tối nay.
- Túc Túc, anh cuối cùng cũng về rồi, bọn em nhớ anh muốn chết.
- Túc Túc, việc học hành ở nước ngoài sao rồi?
- Túc Túc...
- Túc Túc...
Xung quanh Bùi Túc Nguyệt nhanh chóng xuất hiện rất nhiều người, y thân thiện mà lại kiên nhẫn trả lời từng vấn đề một.
Tại thời điểm bị đám người này vây quanh, y cảm nhận được một ánh nhìn chăm chú rơi lên người mình, dù chỉ là thoáng qua thôi vẫn đủ khiến toàn thân y nóng lên, tay trái không nhịn được siết chặt.
- Rất nóng sao?
Cố Hàn Chu rất nhanh liền phát hiện y có chỗ nào đó không đúng lắm.
Bùi Túc Nguyệt nhàn nhạt cười.
- Có một chút, nhưng không sao hết, chúng ta ngồi vào vị trí đi.
Cố Hàn Chu cười khẽ một tiếng, thân mật ôm vai Bùi Túc Nguyệt.
Bùi Túc Nguyệt không chút biến sắc tránh đi hắn, ngữ khí hơi lạnh lùng xa cách nói.
- Anh Hàn Chu, em đã nói là nóng rồi mà.
- Được rồi.
Ánh mắt Cố Hàn Chu hơi ngưng lại, cười nhạt cho qua.
- Túc Túc, cậu cùng Cố tổng thật xứng đôi, Cố tổng đã chờ cậu nhiều năm như vậy, hai người lúc nào mới tính chính thức ở bên nhau đây?
- Đúng đó, đúng đó.
Bùi Túc Nguyệt cười trả lời:
- Tôi tạm thời chưa có ý định yêu đương.
Tới lúc Cố Hàn Chu bị tra hỏi thì hắn cũng chỉ đáp.
- Tôi có thể chờ Túc Túc.
Bốn phía bắt đầu vang lên những lời thuyết phục, hy vọng rằng hai người bọn họ sớm thiết lập mối quan hệ.
Trong đó có một người nhìn chằm chằm phía sau lưng Tô Dĩ Trần, mở miệng chế nhạo:
- Túc Túc, nghe nói ở đây có một người từng học chung trường cấp ba với cậu đó, cậu có hứng thú muốn gặp cậu ta không?
Tô Dĩ Trần lập tức lạnh sống lưng, đúng là sợ cái gì thì sẽ gặp cái đó.
Mọi người nghe xong đều biết là đang ám chỉ ai, thế là lập tức nhao nhao lên đưa mắt nhìn chòng chọc về phía Tô Dĩ Trần.
Ở thành phố J không ai không biết Cố gia hiện đang bao dưỡng một tiểu tình nhân trông giống Bùi Túc Nguyệt đến mấy phần chim hoàng yến, nhưng dù vậy, người này từ đầu đến chân chỗ nào cũng thua xa Bùi Túc Nguyệt.
Bùi Túc Nguyệt là hàng thật, là ánh trăng sáng.
Còn Tô Dĩ Trần chỉ là hàng nhái chỉ biết bắt chước, là bùn nhão thấp kém vô dụng.
Bây giờ thế thân giáp mặt chính chủ, bọn họ cảm thấy đây thật đúng là chuyện khôi hài.
- Tô Tô, gọi cậu đấy. Hôm nay Bùi gia tiểu thiếu gia về nước, tốt xấu gì trước đây hai người cũng học cùng trường, không lẽ cậu không chuẩn bị lễ vật gì hết hả? Vô ý vô tứ thật đấy.
Bốn phía truyền đến một trận cười vang.
Cố Hàn Chu sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Dĩ Trần.
Tô Dĩ Trần ho nhẹ một tiếng, anh lập tức thay đổi vẻ mặt, bắt đầu bật chế độ diễn sâu.
Anh chậm rãi xoay người, trong mắt hiện lên vẻ giật mình, làm bộ lúng túng không biết phải hành xử thế nào mới đúng.
Một vị con nhà giàu đi đến lôi kéo Tô Dĩ Trần, chỉ hận không thể làm lớn chuyện để mọi người cùng xem kịch vui mà dõng dạc cất tiếng.
- Túc Túc, giới thiệu với cậu, đây là Tô Dĩ Trần, bây giờ đang sống tại Cố gia.
Kẻ thế thân gặp được bạch nguyệt quang chân chính sẽ có biểu cảm gì đây nhỉ? Tự ti, khổ sở, hay không ngóc đầu lên được?
Trong hội trường, ánh mắt mọi người bắt đầu hiện lên vẻ châm chọc.
Tô Dĩ Trần rũ mắt, anh vờ như không dám nhìn Bùi Túc Nguyệt, chỉ chậm rãi chìa tay ra muốn cùng y chào hỏi.
- Xin chào, tôi, tôi... Tôi là Tô Dĩ Trần, trợ lý riêng... của Cố tổng.
Những người xung quanh nghe anh giới thiệu xong liền không khỏi khịt mũi xem thường, Tô Dĩ Trần bộ dáng khúm núm nhẫn nhục chịu đựng như này chẳng khác nào con chim hoàng yến chỉ biết vọng tưởng trèo cao, không có chút tôn nghiêm nào; anh không giống Bùi Túc Nguyệt là thiên chi kiêu tử khí chất ngút ngàn, hai người căn bản không phải cùng một dạng người.
- Có người thật sự là không biết lượng sức mình, làm tôi nhớ tới mấy cái thành ngữ như bắt chước bừa, vẽ hổ không thành lại thành chó,...nha.
- Ha ha ha ha, đúng thế đúng thế! Rõ ràng đã từng là đồng học, tại sao lại khác biệt lớn như thế chứ.
Một kẻ thế thân không ra gì cuối cùng cũng chỉ dám đứng trước mặt chính chủ nói mình là trợ lý riêng.
Lời bàn tán cay nghiệt của đám người kia truyền đến bên tai Tô Dĩ Trần, anh hơi cúi đầu thấp luống cuống nhìn mũi chân, khóe mi có chút ướt át.
Cố Hàn Chu cau mày nhìn dáng vẻ yếu đuối của Tô Dĩ Trần, bỗng nhiên sinh ra cảm giác khó chịu, hận anh thật sự là bùn nhão không trát lên tường được. Nhưng mà thấy Tô Dĩ Trần nghe lời không dám ở trước mặt Túc Túc làm loạn, khí tức âm trầm trên người hắn cũng dần hòa hoãn.
Ở bên đây, Bùi Túc Nguyệt vội vàng dùng khăn ướt lau chùi sạch sẽ cả hai tay.
Và rồi dưới ánh nhìn chăm chú của những người đang có mặt, y vươn tay nắm chặt lấy tay Tô Dĩ Trần.
Đôi mắt phượng của Bùi Túc Nguyệt Thụy Phượng nhìn thẳng vào đối phương, y khẽ nở nụ cười dịu dàng vốn đã tập đi tập lại cả trăm ngàn lần trước gương.
- Chào cậu, Tô Dĩ Trần.
Lúc thốt ra ba chữ này, trong giọng điệu của y phảng phất có chút lưu luyến, không hiểu sao lại ẩn ẩn nghe ra vài phần xúc động cùng tình tứ.
Bùi Túc Nguyệt chậm rãi nói:
- Tôi là Bùi Túc Nguyệt.
Tô Dĩ Trần dời mắt nhìn lên gương mặt người nọ, lòng bàn tay anh truyền đến một sự run rẩy nhè nhẹ.
Là tay Bùi Túc Nguyệt đang run lên.
Sự run rẩy nhẹ nhàng này chỉ có mình anh cảm nhận được. Tô Dĩ Trần cảm thấy khó hiểu, ánh mắt anh tràn đầy nghi hoặc, có chút không phản ứng kịp.
Sao tự nhiên tay của Bùi Túc Nguyệt cứ run mãi thế này?
___