Mảnh vỡ không cẩn thận cắt đứt tay, Tô Dĩ Trần cầm khăn tay lau đi vết máu, băng bó miệng vết thương xong xuôi mới đem toàn bộ mảnh vỡ đi xử lý, sau đó bắt đầu quét tước vệ sinh căn biệt thự.
Đến lúc hoàn thành hết mọi việc thì cũng đã gần đến giờ cơm, anh nhìn sắc trời một chút, gọi điện thoại cho Cố Hàn Chu.
Anh châm chước ngữ khí, nhẹ nhàng cất tiếng.
- Ngài Cố, đêm nay ngài có về nhà không ạ? Em đang chuẩn bị nấu cơm.
- Về.
Bên kia thanh âm lạnh nhạt.
"Tút tút tút", điện thoại cúp máy.
Tô Dĩ Trần nhìn qua điện thoại đã ngắt kết nối, trở tay ném nó ở trên ghế sa lon. Ở nhà không có ai khác, anh liền uống cạn một ly rượu nồng sau đó mới bắt đầu nấu cơm.
Tay nghề nấu nướng của anh vốn rất tốt, tạp dề vừa đeo lên, lập tức trở thành dáng vẻ người đàn ông của gia đình đang tất bật lo chuyện bếp núc.
Nếu như Cố Hàn Chu đêm nay trở về sớm liền có thể ăn được đồ ăn nóng hổi.
Chẳng qua dựa theo tình huống đã lặp đi lặp lại nhiều lần trong quá khứ, Cố Hàn Chu xưa nay chỉ nói mà không làm, cứ bắt anh đợi đến nửa đêm mười hai giờ, một giờ, rồi hai giờ... Là chuyện quá đỗi bình thường.
Có một lần, Tô Dĩ Trần đã nấu cơm xong xuôi chỉ chờ Cố Hàn Chu về, kết quả là anh đợi đến nửa đêm nên bất cẩn ngủ quên trên ghế sa lon, lúc tỉnh lại còn xui xẻo cảm mạo nóng sốt tới 39℃, toàn thân khó chịu cả ngày, phải tự mình đi bệnh viện.
Lúc lết xác từ bệnh viện về còn bị cặp anh em họ Cố kia mắng mỏ một hồi.
Tô Dĩ Trần mạnh tay xào rau, dường như xem món đồ ăn trong tay chính là Cố Hàn Chu. Nhớ tới sự tình hôm nay, đôi mắt của anh bốc lên một tia lửa giận khó nén cùng với ẩn nhẫn, răng nghiến cả vào nhau nghe kẽo kẹt.
Nửa giờ sau, Tô Dĩ Trần rốt cuộc khôi phục dáng vẻ bình thường.
Mười một giờ đêm.
Tô Dĩ Trần từ trên ghế sa lon bừng tỉnh, anh dụi dụi hai mắt.
Cố Hàn Chu vẫn chưa về. Cố Hàn Chu lại cho anh leo cây!!!
Cũng may là anh đã ăn lót dạ vài miếng nên cũng không đói lắm.
Mười hai giờ.
Tô Dĩ Trần nằm trên ghế sa lon, tiếp tục chờ.
Một giờ sáng.
Cố Hàn Chu nửa đêm mới thấy bóng, Tô Dĩ Trần lập tức bật đèn, giúp hắn hâm nóng đồ ăn, lúc mang lên lầu còn tri kỷ dặn dò nói.
- Ngài đói thì ăn một chút đi.
- Ừm.
Năm ngón tay thon dài của Cố Hàn Chu gõ gõ bàn phím, tất bật chuẩn bị cho cuộc họp hội nghị ngày mai.
Tô Dĩ Trần lao tâm lao lực hầu hạ Cố Hàn Chu đến rạng sáng ba giờ mới trở về phòng mình, anh ngáp một cái trông có vẻ vô cùng buồn ngủ, sau đó rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Hai ngày này, Cố Hàn Chu vừa đàm phán hạng mục vừa bận rộn chuẩn bị tổ chức tiệc mừng cho bạch nguyệt quang, tiệc rượu lần này mời rất nhiều danh lưu phú thương, đều là nhân vật tai to mặt lớn ở thành phố J cùng các địa phương khác, quy mô hết sức phô trương.
- Ừm, đúng, Túc Túc thích hoa sơn chi, có thể dùng cái này trang trí một chút.
- Túc Túc tương đối thích những thứ này... Nhất định phải tổ chức bữa tiệc này thật long trọng xinh đẹp, hi vọng Túc Túc sẽ vui.
- Túc Túc em ấy thích...
Trên ghế sa lon, Cố Hàn Chu một bên lật xem văn kiện, một bên gọi điện thoại cho phía khách sạn thảo luận với bọn họ về cách bố trí sân bãi nơi mở tiệc đón gió, hắn tựa hồ đối với tất cả sở thích của Bùi Túc Nguyệt rõ như lòng bàn tay, tận lực chuẩn bị lễ vật phong phú chỉ để lấy lòng Bùi Túc Nguyệt.
Cố Khinh Chu với đám bạn cùng lớp của hắn ở trong phòng khách bàn tán rôm rả, Bùi Túc Nguyệt thích gì, Bùi Túc Nguyệt nhận được món quà nào sẽ thấy vui vẻ... Nhưng là bọn hắn đều chỉ biết được sở thích đại khái của Túc Túc, cũng không biết phải chuẩn bị cái gì mới có thể khiến Túc Túc thật sự cảm thấy thích ý.
- Nhà Túc Túc giàu có như vậy, chắc là không thiếu gì đâu nhỉ.
Một người bạn của Cố Khinh Chu lên tiếng.
- Xuỳ xùy xùy, mày thì biết cái gì, Túc Túc tốt tính như vậy, chỉ cần có thành ý, anh ấy nhất định đều vui vẻ nhận hết.
Đôi mắt Cố Khinh Chu sáng rực. Cậu ta rất thích anh Túc Túc, lúc bọn họ còn nhỏ, anh Túc Túc là dịu dàng nhất.
Bên đây, Tô Dĩ Trần càng nỗ lực quét dọn, đám người bọn họ càng tùy ý ném vỏ hạt dưa cùng đầu lọc thuốc lá đầy đất. Anh cúi đầu, cảm giác tồn tại cực thấp, không khác gì một kẻ vô hình.
Anh chưa bao giờ thấy Cố gia náo nhiệt như vậy. Cũng chưa từng thấy qua cái bọn công tử con nhà giàu này háo hức nghênh đón một người về nước đến thế.
Càng chưa từng bắt gặp dáng vẻ phấn chấn như hiện tại của Cố Hàn Chu.
Những chuyện này hết thảy chỉ bởi vì Bùi Túc Nguyệt sắp trở về.
- Ai da...! Ai đây? Tô Tô hả?
Một tên công tử bột trong cái đám thiếu gia kia chanh chua mở miệng.
- Sao Tô Tô không nói câu nào hết vậy kìa? Hay là tới đây cùng bọn tôi bàn bạc đi này?
Những ánh mắt tràn ngập ác ý khinh thường đồng loạt bắn về phía Tô Dĩ Trần.
Tô Dĩ Trần tay cầm cán chổi hơi siết chặt, anh chậm rãi ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn bọn họ, giọng nói rất nhẹ.
- Mọi người cứ bàn đi, tôi ở đây dọn dẹp được rồi.
Một tiếng gọi "Tô Tô" này nghe quá mức vũ nhục. Ít nhất trong mắt cái đám con nhà giàu kia là như vậy.
Bởi vì Tô Tô cùng Túc Túc có cùng một cách phát âm.
Tất cả mọi người đều thích gọi "Tô Tô", cốt là chỉ để một lần rồi lại một lần nhắc nhở khiến Tô Dĩ Trần cảm thấy nhục nhã: Tô Tô anh, chẳng qua chỉ là một kẻ thấp kém không ra trò trống gì.
Cố Khinh Chu cười nhạo một tiếng.
- Kêu anh qua thì anh qua đi, đứng ở đó nói nhảm làm gì?
Tô Dĩ Trần chậm rãi thu mắt, anh không định dây thêm phiền toái, đám người này tật xấu gì cũng có, cũng không phải lần một lần hai bọn họ kéo bè kéo lũ trắng trợn khi dễ anh.
Anh đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Cố Hàn Chu.
Cố Hàn Chu nhíu mày.
- Tiệc tẩy trần của Túc Túc, mấy đứa để cậu ta xen vào làm gì?
- Đúng vậy, anh ta là ai cơ chứ? Chỉ là một bảo mẫu nhỏ nhoi ở Cố gia thích bắt chước người chính chủ mà thôi. Anh ta mà cũng xứng đụng vào đồ đạc của Túc Túc ấy hả?
Một người cười như không cười mở miệng.
Một câu hai ý nghĩa.
- Bảo mẫu nhỏ, ha ha ha ha ha.
Một đám người cười vang, cứ thế mà trắng trợn chế nhạo cùng coi thường anh.
Tô Dĩ Trần cúi đầu, đáy mắt dâng lên sự lạnh lẽo.
Thật muốn đánh chết cái bọn nít ranh miệng mồm thối tha này quá.
Bình tĩnh, nhịn xuống, nhịn xuống, nghĩ tới cái đống tiền lương kếch xù của mày đi Tô Dĩ Trần. Hình tượng thế thân hèn mọn không thể bị lộ tẩy tại đây được.
Tô Dĩ Trần điều chỉnh trạng thái, sắc mặt anh tái nhợt, hai mắt rưng rưng.
Anh mờ mịt luống cuống nhìn bọn họ.
Sau đó, Tô Dĩ Trần lại nhìn về phía Cố Hàn Chu, ánh mắt cầu cứu hết sức đáng thương khiến lòng người mềm nhũn.
Cố Hàn Chu chậm rãi ngẩng đầu, trực diện nhìn vào ánh mắt thương tâm của Tô Dĩ Trần. Hắn khó hiểu cảm thấy có chút bực bội, nhưng cũng không có ý định mở miệng giải vây cho anh.
Tô Dĩ Trần bị châm chọc hay bắt nạt coi thường ra sao hắn cũng không để ý, thậm chí còn không để ở trong lòng.
Hắn uống một hớp nước, âm thanh lạnh lùng nói.
- Cậu ra ngoài đi, đừng ở chỗ này nữa.
Chỉ là Tô Dĩ Trần đứng đó hứng chịu ánh mắt khinh miệt của đám người kia quá lâu, trông anh dường như rất khổ sở.
Tô Dĩ Trần nhịn không được lắm miệng, anh ở ngay trước mặt bọn họ tái nhợt hỏi:
- Ngài Cố, thật sự em chẳng là cái thá gì trong mắt ngài sao? Tại sao không chịu nói giúp em dù chỉ một lời vậy...
Đám người kia rất thích xem loại kịch bản máu chó như thế, dù sao chú chim hoàng yến này của Cố gia vẫn luôn là chuyện cười muôn thuở khi bọn hắn tụ hội.
Rõ ràng là hàng nhái thấp kém mà lại vọng tưởng trèo lên cành cao, vô liêm sỉ bắt chước Túc Túc, hơn nữa còn làm tu hú chiếm tổ chim khách. Phải biết, Tô Dĩ Trần dù có giống Bùi Túc Nguyệt đi chăng nữa thì cũng không thể nào hoàn toàn trở thành y được.
Cố Hàn Chu châm một điếu thuốc lá.
Hắn dựa lưng vào ghế sa lon mềm mại, khói thuốc bay lên, vẻ mặt tuấn mỹ vô song của hắn ảm đạm không rõ, cặp mắt kia thẳng tắp nhìn chằm chằm Tô Dĩ Trần, cảm giác khó chịu mơ hồ trong lòng bị hắn mạnh mẽ coi nhẹ.
Hắn lạnh lùng hỏi lại.
- Nếu không thì cậu nghĩ sao?
Thấy Tô Dĩ Trần rơi nước mắt, Cố Hàn Chu lại nhịn không được bực bội, hắn nhíu mày.
- Mau đi ra ngoài đi, đừng ở đây làm tôi chướng mắt.
- Được... Em đi... Mọi người cứ từ từ nói chuyện. Em đi mua một ít đồ ăn.
Tô Dĩ Trần sắc mặt trắng bệch, ánh mắt anh phiếm hồng, đè nén hết thảy uất ức.
Đám người kia nhìn anh nhẫn nhục chịu đựng mà không khỏi cười nhạo.
Lúc Tô Dĩ Trần cởi tạp dề ra khỏi cửa vẫn còn nghe thấy lũ nít ranh kia cười vang.
- Cứu mạng, Cố tổng, anh ta thật là một chút cũng không sánh nổi với Túc Túc, Túc Túc làm sao lại có bộ dạng hèn nhát này chứ! Ha ha ha ha ha.
Tô Dĩ Trần rời khỏi biệt thự, hai tai cuối cùng cũng được yên tĩnh trở lại.
Anh nói đón xe đi mua đồ ăn, thực chất lại tìm đến một nơi yên tĩnh.
- Alo.
Tô Dĩ Trần xoa xoa trán.
- Tô Tô, em đoán không sai, lần này công ty chúng ta có thể cạnh tranh hạng mục cùng Cố gia, chúng ta bên này vừa có nhân lực vừa có thị trường, tiền đồ không tệ, đã có không ít nhà đầu tư nhìn trúng chúng ta rồi.
Người đàn ông trong điện thoại có ngữ khí trầm ổn.
- Anh nghĩ có sáu mươi phần trăm tỉ lệ thành công.
- Em muốn một trăm phần trăm.
Ánh mắt Tô Dĩ Trần trong veo, ánh đèn chiếu rọi gương mặt anh, ánh lên vài phần dã tâm cùng quyết đoán.
- Lần này nhất định có thể, em tin tưởng anh, Thẩm Nguyên.
Thẩm Nguyên ở đầu dây bên kia điện thoại cười cười, có thể nghe được thanh âm của anh ta có mấy phần vui vẻ.
- Vẫn là Tiểu Tô của chúng ta có chí lớn.
Nói xong, hắn thấp giọng tiếp lời.
- Tiểu thiếu gia nhà họ Bùi sắp trở về, ngày mai mở tiệc tẩy trần. Công ty của chúng ta cũng nhận được thiệp mời, em...Ở Cố gia phải cẩn thận hết sức.
- Ừm, em tự có sắp xếp, Cố Hàn Chu nhiều tiền như vậy, em còn có thể moi móc từ chỗ hắn thêm một đoạn thời gian nữa.
Ánh mắt Tô Dĩ Trần tĩnh mịch.
- Ngày mai là ngày tổ chức tiệc mừng cho Bùi Túc Nguyệt, em đoán chừng bọn họ sẽ tìm cơ hội làm khó dễ em. Anh ngày mai cứ đi tìm thêm vài vị tổng giám đốc bàn chuyện hạng mục, không cần để ý đến em.
- Được.
Thẩm Nguyên cười nói.
Sau khi cúp máy, Tô Dĩ Trần liền mang đồ ăn trở về.
Lúc về tới nơi thì sắc trời đã tối, đám tiểu thiếu gia kia đều đi hết cả rồi.
Trong phòng khách chỉ còn một mình Cố Hàn Chu đang hút thuốc lá, hắn ưu nhã bắt chéo hai chân xem bảng báo cáo của công ty, ánh mắt lạnh nhạt không giận mà uy.
Tô Dĩ Trần chăm chú nhìn bóng lưng của hắn, không thể không nói, người đàn ông này rất có uy thế của một người lãnh đạo, những ai làm việc dưới trướng hắn nhất định sẽ cảm thấy vô cùng áp lực. Thật ra anh rất ngưỡng mộ khía cạnh sự nghiệp này của Cố Hàn Chu.
Hắn ta quá mạnh, đồng thời cũng là mục tiêu hàng đầu mà anh muốn nhắm tới.
- Về rồi à?
Cố Hàn Chu không lạnh không nhạt lên tiếng.
- A, dạ, em mới về.
Vẻ mặt Tô Dĩ Trần thay đổi, anh xỏ dép lê, đem đĩa anh đào đã rửa sạch đặt ở trước mặt Cố Hàn Chu. Anh khẽ nở nụ cười dịu dàng lại quan tâm, dường như đã quên đi chuyện hồi xế chiều.
- Ngài Cố.. Cái này, nghe nói ngài thích nên em có mua một ít, vì ngài không thường xuyên ở nhà... Nên..."
Cố Hàn Chu nhả khói, híp mắt liếc anh một cái, hỏi.
- Tô Tô, cậu còn khó chịu chuyện hồi xế chiều sao?
Tô Dĩ Trần đỏ vành mắt lắc lắc đầu.
- Không ạ.
Cố Hàn Chu vẫy vẫy tay, "Qua đây"
Tô Dĩ Trần nghe lời đứng dậy đi qua ngồi cạnh hắn.
Một bàn tay to nhéo nhéo gương mặt Tô Dĩ Trần.
Tô Dĩ Trần toàn thân cứng đờ, không dám động đậy.
Cố Hàn Chu híp mắt nhìn anh, khẽ cười nói.
- Khóc thành như vậy rồi, còn nói không khó chịu?
Ngữ khí rất cưng chiều.
Cái tên Cố Hàn Chu này bất kể làm chuyện gì cũng không thể chỉ nhìn bề ngoài.
Mũi Tô Dĩ Trần đỏ lên, hai mắt cụp xuống.
- Bọn họ nói không sai.
- Tô Tô.
Cố Hàn Chu kêu một tiếng chậm rãi tình tứ, cũng không rõ là đang gọi là Tô Tô hay là Túc Túc.
Hắn từ tốn nói tiếp.
- Hôm nay là tôi không đúng.
Tô Dĩ Trần đột nhiên được sủng ái mà khiếp sợ nhìn hắn.
Ánh mắt Cố Hàn Chu giống như cười mà không phải cười, cảnh cáo nói.
- Ngày mai ở bữa tiệc đón gió của Túc Túc phải biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, hiểu chưa? Cậu rất nghe lời, cậu chỉ là trợ lý trong công việc của tôi thôi, đúng không?
Tô Dĩ Trần hơi run rẩy, anh sụp mi thuận mắt, khóe mi đỏ ửng đáp.
- Vâng, em biết.
- Biết thì tốt, hôm nay không cần nấu cơm, đi ngủ đi.
Cố Hàn Chu phất phất tay.
Tô Dĩ Trần nghe lời đi lên lầu, anh khẽ quay đầu lại, đôi mắt bình tĩnh liếc nhìn người đàn ông dưới lầu, sau đó mới trở về phòng.
Cố Hàn Chu phả ra một đợt khói. Nhớ tới chuyện ngày mai Túc Túc trở về, trên mặt hắn hiếm khi nở nụ cười vui vẻ thật sự.
Rất nhanh, ngày tiếp theo liền đến. Một chiếc máy bay chậm rãi hạ cánh.
___