Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê HE Với Thế Thân Rồi!

Chương 68




Những tia nắng đầu tiên chiếu xuống thành phố Giang.

Tô Dĩ Trần tỉnh dậy, anh vào nhà vệ sinh đánh răng, trong gương hiện rõ những vết bầm đỏ trên cổ, vô cùng nổi bật. Anh đưa tay chạm nhẹ, đau đến mức phải hít một hơi lạnh.

Bas

Trong lòng thầm mắng vài câu, anh tắm rửa sạch sẽ, sau đó bắt đầu thu dọn quần áo.

Cố Hàn Chu đã đồng ý hủy bỏ hợp đồng với anh, Tô Dĩ Trần chỉ hận không thể ngay lập tức bay ra khỏi nhà họ Cố, giành lại tự do, không còn phải diễn kịch với Cố Hàn Chu, sống cuộc sống tự do tự tại. Sống cuộc sống của riêng mình, không còn phải xem sắc mặt của người khác.

Tuy nhiên, kế hoạch của Tô Dĩ Trần cuối cùng lại bị phá hỏng.

Hôm nay nhà họ Cố đón một vị khách quý.

Là người của nhà họ Lục.

Tô Dĩ Trần từ trên lầu nhìn xuống, trong phòng khách, một ông lão mặc vest cầm thiệp mời dự tiệc sinh nhật đưa cho Cố Hàn Chu, tổng cộng năm cái.

Ông lão đó là quản gia của nhà họ Lục.

Mối quan hệ và mạng lưới thông tin của Vân Thịnh rất lớn. Trí nhớ của Tô Dĩ Trần vô cùng xuất sắc, có thể dễ dàng tìm kiếm tất cả thông tin về một người, thậm chí nhanh chóng phân tích được đặc điểm tính cách và sở thích của người đó. Khả năng này cũng là một lợi thế lớn cho sự nghiệp của anh.

Vậy nên Tô Dĩ Trần vừa nhìn đã nhận ra, người này lần trước đã cùng Lục Minh Phong đến để xin lỗi về bữa tiệc sinh nhật của Cố Khinh Chu. Anh có ấn tượng sâu sắc với ông lão tóc mai đã bạc nhưng thần thái vẫn rạng rỡ này.

Bác Giang mỉm cười đưa thiệp mời cho Cố Hàn Chu: “Thiếu gia Minh Thần nói, cậu ấy rất xin lỗi và cảm thấy áy náy về những gì đã làm lần trước. Lần này sắp tới sinh nhật của thiếu gia Minh Thần, cậu ấy đặc biệt hy vọng cậu Tô Dĩ Trần có thể tham dự bữa tiệc sinh nhật này, để bày tỏ lòng xin lỗi với cậu Tô.”

“Tô Dĩ Trần?” Cố Hàn Chu nhíu mày.

“Đúng vậy, thiếu gia Minh Thần nói, cậu Tô nhất định phải đến tham dự tiệc sinh nhật của nhà họ Lục.” Bác Giang nhấn mạnh từng câu từng chữ, trên môi nở nụ cười: “Tôi cũng chỉ thay mặt đại thiếu gia và thiếu gia Minh Thần truyền đạt. Mong tổng giám đốc Cố nhất định phải để cậu Tô tham gia... Nếu không thiếu gia Minh Thần làm ầm lên, chúng tôi thực sự không gánh nổi.”

Bác Giang đưa thiệp mời cho Cố Hàn Chu, nở nụ cười rạng rỡ như một con cáo già khôn ngoan.

Đôi mắt Cố Hàn Chu u ám: “Được, tôi biết rồi, tôi sẽ nói lại với Tô Tô, cậu ấy nhất định sẽ có mặt trong bữa tiệc sinh nhật của Minh Thần.”

“Được, tôi cũng đã truyền đạt xong, tạm biệt.” Bác Giang mỉm cười, sau đó quay người, lúc rời đi, ông ấy cố ý quay lại liếc nhìn Tô Dĩ Trần trên lầu.

Một ánh nhìn nhanh như chớp.

Bác Giang dày dặn kinh nghiệm, vô cùng lão luyện, vừa nhìn đã biết chàng trai họ Tô này chắc chắn không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Tô Dĩ Trần không bị ánh mắt thâm hiểm của bác Giang dọa sợ, anh trả lại một nụ cười lạnh nhạt nhưng không mất đi sự lễ phép.

Bác Giang thu lại ánh mắt, bước nhanh ra khỏi nhà họ Cố, trong đầu vẫn suy nghĩ về nụ cười và ánh mắt của Tô Dĩ Trần, phong thái và khí chất đó luôn làm ông ấy có cảm giác quen thuộc, như thể đã từng gặp ở đâu đó, nhưng không sao nhớ ra được.

Bác Giang lắc đầu, bảo tài xế đưa mình về nhà họ Lục.



Tô Dĩ Trần đi xuống lầu, Cố Hàn Chu lạnh lùng mở lời: “Người nhà họ Lục mời nhà họ Cố tham gia tiệc sinh nhật của Minh Thần, thỏa thuận tạm thời sẽ không hủy bỏ, sau khi xong tiệc sinh nhật của Minh Thần, cậu mới thu xếp đồ đạc rời đi.”

Tô Dĩ Trần thật sự muốn chửi thề một câu, sau đó ném mạnh chiếc vali vào mặt Cố Hàn Chu, nói với hắn rằng ông đây không làm nữa.

Anh cố nhịn, ngoan ngoãn đáp: “Được, em đều nghe theo anh.”

Cố Hàn Chu ngồi xuống ghế sofa, châm một điếu thuốc, gác chân lên, nhẹ nhàng ngước mắt nhìn Tô Dĩ Trần, anh mặc bộ đồ đơn giản, áo trắng giặt đến mức ố vàng và nhăn nhúm vẫn còn mặc, tay cầm túi nhựa trắng, mái tóc dày che phủ đôi mắt, đầu lúc nào cũng cúi xuống, ánh mắt luôn nhìn xuống phía dưới trông rất thiếu tự tin, luôn tạo cho người ta cảm giác thấp kém và tầm thường.

Hắn càng nhìn, càng nhíu mày chặt hơn, không nhịn được dùng giọng điệu ghét bỏ và quở trách: “Ở nhà họ Cố lâu như vậy, cậu còn không biết cách ăn mặc, không có gu, không có thẩm mỹ, sau này ra ngoài đừng nói với ai là cậu từng sống với tôi.”

Một Tô Dĩ Trần như thế này, mang ra ngoài thật mất mặt, hắn không hiểu sao mình lại nhìn trúng Tô Dĩ Trần ngay từ cái nhìn đầu tiên, không hiểu sao mình lại cảm thấy Tô Dĩ Trần rất giống Bùi Túc Nguyệt. 

Người trước mặt rõ ràng không bằng Bùi Túc Nguyệt.

Cố Hàn Chu càng cảm thấy quyết định buông tay của mình hoàn toàn đúng đắn.

“Được…” Tô Dĩ Trần ngơ ngác ngẩng đầu, mắt đỏ hoe, trông giống như một kẻ đáng thương bị người yêu bỏ rơi. Anh lau những giọt nước mắt không tồn tại ở khóe mắt, vẫn không cam lòng xác nhận lại: “Anh... sau tiệc sinh nhật của thiếu gia nhà họ Lục, anh thực sự sẽ để em đi sao? Em…”

Anh dường như đang rất kiềm chế, vừa muốn rời đi lại vừa không muốn rời đi, mắt lệ nhòa.

Thế thân nuôi trong nhà dường như đã mất đi khả năng sống độc lập, chỉ biết bám víu dưới chân đàn ông mà van xin.

Cố Hàn Chu thực sự khinh thường bộ dạng nhu nhược của Tô Dĩ Trần, tính cách như vậy vốn dĩ không thể hòa nhập vào giới thượng lưu này.

Sớm dứt khoát, đưa cho Tô Dĩ Trần một khoản “phí chia tay”, để anh trở về thế giới thuộc về mình, đối với Tô Dĩ Trần mà nói cũng là chuyện tốt.

Giới thượng lưu không phải nơi mà Tô Dĩ Trần nên ở.

“Không cần nói thêm nữa. Tô Dĩ Trần, lần này tôi thực sự đã quyết định để cậu rời khỏi nhà họ Cố, tôi không thể có lỗi với Túc Túc.” Cố Hàn Chu dập tắt điếu thuốc.

“Em... hiểu rồi…”

Lại một lần nữa nhận được câu trả lời dứt khoát, Tô Dĩ Trần “thất vọng” cúi đầu, khi quay người lại, nụ cười rạng rỡ hiện lên trên mặt.

Lần này ổn rồi, chỉ cần chịu đựng đến tiệc sinh nhật của Lục Minh Thần, anh có thể hoàn toàn dứt khoát với nhà họ Cố, Cố Hàn Chu, Cố Khinh Chu, say goodbye với đoạn quá khứ đen tối này.

Từ nay về sau chỉ làm chính mình.