Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê HE Với Thế Thân Rồi!

Chương 67




Trong phòng không có nhiều đồ cần thu dọn.

Tất nhiên.

Anh còn cần thu dọn một thứ khác.

Tô Dĩ Trần lấy ra dung dịch khử trùng và các đồ vật khác.

Một giờ đêm.

Đêm khuya tĩnh mịch.

Cửa từ từ mở ra.

Đèn cũng bật sáng.

Bùi Túc Nguyệt nhẹ nhàng khóa cửa, nhìn thấy dung dịch khử trùng và các đồ vật khác trên bàn Tô Dĩ Trần, cậu tự giác quỳ xuống, ngoan ngoãn nói: “Tô Tô.”

Bas

Tô Dĩ Trần quay đầu, đưa tay xoa đầu Bùi Túc Nguyệt, nhẹ nhàng nhéo nốt ruồi ở khóe mắt cậu, cười nhẹ: “Hôm nay em đã nắm tay với tên họ Cố đó.”

“Em sai rồi.” Bùi Túc Nguyệt thành khẩn xin lỗi.

“Tay nào đã chạm vào anh ta?” Tô Dĩ Trần mở dung dịch rửa tay khử trùng.

Bùi Túc Nguyệt đưa ra cả hai tay: “Đều đã chạm vào.”

“Đã chạm vào thứ bẩn thì phải rửa sạch, không rửa sạch, anh sẽ không cho phép em lên giường ngủ với anh.” Tô Dĩ Trần nắm lấy tay Bùi Túc Nguyệt, cẩn thận nhẹ nhàng khử trùng.

Bùi Túc Nguyệt để Tô Dĩ Trần tùy ý xử lý hai tay của mình, ánh mắt lấp lánh, nhẹ nhàng nói: “Rửa sạch rồi, có phải em có thể chạm vào Tô Tô không?”

Động tác của Tô Dĩ Trần dừng lại, anh nhìn Bùi Túc Nguyệt, cúi đầu hôn lên trán cậu, ban thưởng: “Được, chó con phải luôn giữ sạch sẽ, mới có thể chạm vào chủ nhân.”

“Vâng.” Bùi Túc Nguyệt mỉm cười trả lời, ánh mắt chăm chú nhìn Tô Dĩ Trần rửa sạch hai bàn tay.

Cậu nhẹ nhàng cười nói: “Tô Tô, em rất vui, nhanh thôi, anh sẽ được rời khỏi nhà họ Cố.”

Tô Dĩ Trần lau khô tay cho cậu, vuốt nhẹ đỉnh đầu Bùi Túc Nguyệt, chậm rãi nói: “Đứng lên đi.”

Nghe vậy, Bùi Túc Nguyệt đứng dậy, giúp Tô Dĩ Trần dọn dẹp gọn gàng bàn làm việc, sau đó bế ngang anh đặt nhẹ lên giường, kéo rèm lại, cởi đồ chỉ còn lại quần lót, rồi chui vào chăn mềm mại của Tô Dĩ Trần.

Cậu ôm lấy Tô Dĩ Trần, hít hà hương thơm từ cổ anh, khóe môi nở một nụ cười nhạt: “Tô Tô, sau khi rời khỏi nhà họ Cố, anh định sống ở đâu?”

Tô Dĩ Trần không trả lời.

“Nếu Tô Tô muốn sống ở nhà họ Bùi, cửa nhà họ Bùi luôn mở rộng chào đón anh, anh mãi mãi là chủ nhân ở đó.” Bùi Túc Nguyệt nhìn Tô Dĩ Trần, mong anh sẽ ở lại với mình.

“Anh không có nhà riêng sao? Tại sao nhất định phải sống ở nhà người khác.” 

Tô Dĩ Trần vừa lướt IPad vừa đáp lời, giọng điệu lạnh nhạt.

“Vậy…” Giọng Bùi Túc Nguyệt thất vọng, sau đó lại đầy hy vọng: “Tô Tô định sống ở đâu? Em có thể sống cùng Tô Tô không? Dù anh đi đâu, em cũng sẽ theo.”

Ngón tay Tô Dĩ Trần dừng lại, chậm rãi quay đầu: “Anh có ba căn nhà riêng ở khu Giang Nham, năm biệt thự ở khu Giang Nguyên. Em thích ở đâu?”

Anh giao quyền lựa chọn cho Bùi Túc Nguyệt.

Tô Dĩ Trần cũng muốn thử cảm giác của một tổng tài cưng chiều bạn trai.

“Ừm... Khu Giang Nguyên đi, nơi đó phong cảnh đẹp, khu biệt thự có tính riêng tư cao, em có thể thoải mái chơi với Tô Tô.” Bùi Túc Nguyệt nói, sau đó hôn nhẹ Tô Dĩ Trần.

Trong mắt Tô Dĩ Trần đong đầy ý cười: “Được, nghe theo em.”

Vừa dứt lời, tay Bùi Túc Nguyệt từ từ di chuyển xuống dưới lớp chăn.

Nửa giờ sau.

Bùi Túc Nguyệt nắm lấy mắt cá chân Tô Dĩ Trần không ngừng tấn công, cậu khiến Tô Dĩ Trần toàn thân đều dính đầy sữa, trong lúc Tô Dĩ Trần động tình, móng tay cào rách vai Bùi Túc Nguyệt.

Tô Dĩ Trần mơ màng, đôi mắt chăm chú nhìn vào cổ Bùi Túc Nguyệt, trong lòng nghĩ nếu ngày nào đó có thể đeo cho cậu một chiếc vòng cổ khắc tên “Tô Dĩ Trần”, có thể quản chế Bùi Túc Nguyệt lúc cần thiết, không để cậu quá điên cuồng, như vậy thật tốt biết bao.

Yêu tinh cần phải được kiểm soát.

Tô Dĩ Trần đã nghĩ như vậy trong lúc thăng hoa.



Sáu giờ sáng.

Bùi Túc Nguyệt hôn nhẹ lên trán Tô Dĩ Trần, dọn dẹp đồ đạc, sau đó về phòng ngủ của mình.

Sáng sớm ngủ dậy, Cố Khinh Chu vào lấy đồ uống trong bếp, cậu ta khó hiểu nhìn lên tầng.

Bùi Túc Nguyệt sao lại đi ra từ phòng ngủ khác, cậu đang làm gì? Hơn nữa vị trí của phòng đó... là phòng của Tô Dĩ Trần.

Cố Khinh Chu sững sờ, hộp sữa lạnh trên tay rơi xuống đất.

Túc Túc… sẽ không…

Đối xử tàn nhẫn với Tô Tô đấy chứ!

Cố Khinh Chu bị ý nghĩ của mình làm cho sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy xuống. Vì sợ, cậu ta vội vã lén lên lầu, mở cửa phòng ngủ của Tô Dĩ Trần để kiểm tra.

Không phát hiện thấy điều gì bất thường.

Tô Dĩ Trần trở mình, ôm chăn ngủ nghiêng. Vô tình để lộ lưng và đùi, đôi chân dài có những vết đỏ do bị nắm, eo bị bầm tím một mảng lớn, cổ còn có vết cắn…

Toàn thân trên dưới không đếm xuể những dấu vết, khiến Cố Khinh Chu nhìn mà chóng mặt, mặt đỏ bừng.

Cố Khinh Chu nhìn thấy khung cảnh này, lập tức quên mất mục đích của mình.

Cậu ta vội vã rời khỏi phòng Tô Dĩ Trần như chạy trốn, điên cuồng uống nước lạnh, nhìn xuống dưới, thấy “cậu nhỏ” của mình đang cứng ngắc, cậu ta tự tát vào mặt mình hai cái.

Cố Khinh Chu tức giận chính mình không kiềm chế được, sáng sớm đã chạy vào phòng tắm xối nước lạnh suốt mười phút, mới dập tắt được ngọn lửa tà dâm trong lòng.